LÃO CÔNG ĐỪNG MANH ĐỘNG!


Sáng sớm hôm sau
Cố Giai Thụy và Chu Linh đang ngủ say mê thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, anh cau mày mở mắt dùng một tay che mặt rồi theo thói quen nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh.

Thấy cô vẫn đang say giấc anh liền mỉm cười đưa tay sờ nhẹ lên má cô một cái, bên ngoài tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên khiến Chu Linh hơi nhăn mặt ngái ngủ nói:
- Ưm...!A Thụy!
Nghe tiếng Chu Linh kêu Cố Giai Thụy lập tức ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve tấm lưng trần cất giọng dịu dàng dỗ:
- Linh Nhi ngoan, không có gì đâu em cứ ngủ tiếp.
Chu Linh được bao bọc trong vòng tay ấm áp của Cố Giai Thụy lại còn được anh khẽ dỗ dành bên tai nên không suy nghĩ gì tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Người gõ cửa phía bên ngoài sau khi đã gõ hồi lâu vẫn không nghe hồi đáp liền lên tiếng:
- Cố Tổng, lão gia chúng tôi mời ngài và Chu tiểu thư xuống dùng bữa sáng.

Cố Tổng, ngài có ổn không?

Cố Giai Thụy nghe thấy tiếng người hầu thì nhíu mày nhìn về phía cửa, anh hơi híp mắt trầm lắng suy nghĩ rồi lên tiếng đáp:
- Tôi biết rồi! Khoảng 20 phút nữa chúng tôi sẽ xuống.
- Vâng!
Nói rồi người hầu quay bước rời đi, nghe tiếng bước chân cô xa dần lúc bấy giờ Cố Giai Thụy mới buông lõng cảnh giác.

Anh siết chặt cô gái trong lòng cảm nhận hơi ấm của cô phả lên trên cơ thể, vẻ mặt có hơi thoáng đâm chiêu.

Thật ra bản thân Cố Giai Thụy hiểu rất rõ những điều Thẩm Ngụy đang tính toán, tối qua vừa xảy ra vấn đề lớn như vậy mà sáng nay lại muốn mời anh xuống anh sáng hẳn là muốn xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra.
Vấn đề nằm ở chỗ lời xin lỗi của lão hồ ly Thẩm Ngụy lại chẳng chân thành như vẻ ngoài ông ta luôn thể hiện, vài ngày trước Thẩm Mộng Dao vừa đánh Chu Linh, vài ngày sau Vân Hạ vợ mới cưới lại dám ở trước mặt đám đông buông lời nhục mạ Cố Giai Thụy.

Theo như những gì Cố Giai Thụy hiểu biết và suy đoán, bữa sáng của hôm nay có lẽ đặc biệt được chuẩn bị chỉ để tiếp đãi hai người là anh và Chu Linh.
Thẩm Ngụy vốn là một lão hồ ly đã sống lâu trong giới thương nghiệp, ông ta có thể không có tài cán gì nổi trội nhưng về kinh nghiệm chắc chắn đầy mình.

Trực tiếp đôi đầu với loại như Thẩm Ngụy nhất định phải hết sức cẩn thận vì ông ta đánh hơi rất giỏi, cũng chính vì lý do đó mà Cố Giai Thụy luôn cảnh giác.

Khi đối đầu với lão hồ ly như Thẩm Ngụy thì chỉ cần sơ sảy một chút cũng có thể trở thành thất bại, anh không muốn chỉ vì sơ suất của bản thân mình khiến Chu Linh phải rơi vô nguy hiểm.

Có lẽ cũng chính vì thế nên cho đến tận bây giờ Cố Giai Thụy vẫn cố gắng nhẫn nhịn để yên cho Thẩm Mộng Dao lộng hành trong công ty anh như thế.
Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn và tất nhiên trong lòng Cố Giai Thụy người con gái tên Chu Linh vẫn luôn là giới hạn duy nhất.

Bất cứ một ai dám động đến dù chỉ một sợi tóc của cô cũng đã dủ để khiến anh tiêu diệt kẻ đó một cách triệt để.

Nói thật Cố Giai Thụy có tính chiếm hữu rất cao, anh muốn Chu Linh chỉ là của riêng mình và không cho cô tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác.


Cũng chính vì tình yêu quá lớn ấy nên đã có khoảng thời gian anh khiến cô tổn thương rất rất nhiều, sau khi nhận ra rằng bản tính của mình sẽ gây tổn thương to lớn cho người con gái mình yêu Cố Giai Thụy đã ngăn không cho phép bản thân được bộc lộ cái tính cách đó một lần nào nữa.
Nghĩ rồi anh khẽ nhìn xuống Chu Linh, hai bàn tay vô thức siết chặt cơ thể cô khiến Chu Linh khó chịu nhăn mày nói:
- Ưm...!A Thụy, đau!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì giật mình nới lỏng hai tay, nhìn cơ thể trắng nõn đã bị hằn đỏ của Chu Linh khiến lòng anh đau nhói.

Vừa nãy tố cuộc anh bị gì vậy chứ?Giây phút Chu Linh phát ra âm thanh anh mới nhận ra hành động của mình đã quá trớn, anh vuốt ve cơ thể cô với sự tự trách trong lòng, khẽ kê sát miệng vào tai cô Cố Giai Thụy thủ thỉ:
- Anh xin lỗi! Bé con đau à?
Chu Linh lúc này đã tỉnh táo hơn được đôi chút, cô chớp chớp đôi mắt vẫn còn hơi mơ màng, đầu nhot khẽ dụi dụi vào lòng anh nũng nịu đáp:
- Không sao!
Thấy mèo con nhỏ của mình nhõng nhẽo Cố Giai Thụy bất giác bật cười, anh áp má mình vào má cô ánh mắt cưng chiều nói:
- Mèo con nhỏ, dậy thôi! Có người đang đợi để chiêu đãi hai ta một bữa sáng linh đình đó.
Chu Linh nghe vậy khẽ cau mày, nhận ra ý tứ trong câu nói của anh cô liền ngẩng đầu nhìn anh hỏi:
- Ý anh là chuyện tối qua?
- Bé con thật thông minh, em nói đúng rồi đó!
- Lúc em ngủ đã có chuyện gì sao?

- Là người hầu lên gọi chúng ta xuống ăn sáng, cô ta còn nhấn mạnh việc lão gia và phu nhân của họ đang đợi.

Nhưng anh nghĩ trên bàn ăn hôm nay hẳn sẽ còn có thêm hai nhân vật nữa.
- Thẩm Mộng Dao và Thẩm Thương?
- Đúng!
- Anh nghĩ sao?
- Thẩm Mộng Dao đương nhiên là người tâm cơ nhưng cũng rất dễ đối phó, các kế của cô ta chỉ là dạng thông thường thừa sức cho chúng ta tiếp.
- Còn Thẩm Thương?
- Thẩm Thương là một người vô cùng tài năng, gần đây anh ta cũng đã bắt đầu tạo dựng được chút tên tuổi và chỗ đứng.

Tuy nhiên con người Thẩm Thương rất chính trực, không xấu xa bỉ ổi như ba hắn, theo anh nếu chúng ta có thể kết bạn với con người này thì sẽ rất có lợi.
- Em hiểu rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc