LÃO CÔNG LÀ TIỂU CHIM CÁNH CỤT

8:28 PM - 22/02/2022

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Đó là một gian phòng nhỏ bình thường: Hai cái giường nho nhỏ, trên mặt đất trải một cái thảm dày, những món đồ chơi mao nhung đầy đất....Đây hẳn là một gian phòng dành cho trẻ.

Cái thảm bên cửa sổ, một cô bé tầm ba bốn tuổi mặc một cái váy nhỏ đang ngồi khoanh chân ở đó.

Đột nhiên, bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng mở cửa.

Cô bé lập tức ném món đồ chơi đi chạy ra "Ba mẹ——"

Trong phòng khách, một đôi vợ chồng trẻ dắt tay một cô bé lớn hơn một chút mặc bộ váy công chúa màu lam.

"Ba mẹ cho chị đi mà không cho con theo!" Cô bé váy đỏ "cộp cộp cộp" chạy đến trước mặt ba mẹ, bĩu môi nói.

"Ai nha con còn nhỏ mà" Mẹ chẳng hề để ý nói một câu. Tiếp theo bà liền dắt cô bé mặc váy không chúa lam ngồi xuống sô pha, đầy mặt từ ái "Bé ngoan, mau đến thử váy mới mẹ mua cho con"


Ba liền ở một bên nhìn vợ con ngây ngô cười.

Cô bé váy đỏ nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ tràn nhập không cao hứng. Nhưng mà, không có ai chú ý tới.

Tới buổi tối.

Cô bé váy đỏ "lạch cạch lạch cạch" chạy đến ngoài phòng ba mẹ, ngó cái đầu nhỏ vào cửa "Vi Nhi cũng muốn ngủ cùng ba mẹ"

Mẹ đang trải giường chiếu lập tức nói "Vi Nhi là người lớn rồi, phải tự ngủ đi nha"

"Vậy vì sao chị có thể ngủ cùng ba mẹ?!" Ngón tay mập mạp ngắn cũn phẫn nộ  chỉ thẳng. Chỉ thấy trên sô pha trong phòng ngủ, chị gái đang được ba ôm vào lòng, dụi dụi mắt muốn ngủ.

Người mẹ lạnh mặt "Con cái đứa nhỏ này, sao càng lớn lại càng không nghe lời thế, mau trở về ngủ!"

"Mấy người đều không yêu con!" Giận dỗi hét một câu, cô bé quay đầu liền chạy.

Cô bé một đường chạy về phòng nhỏ của mình "Phanh——" một tiếng dùng sức đóng sầm cửa.


Bên ngoài xa xa còn có thể nghe tiếng người mẹ oán giận "Đứa nhỏ này tính tình ngày càng tệ! Vẫn là con gái ta tốt...."

Trong bóng tối, cô bé ngồi cạnh cửa dùng sức co mình lại, dùng cánh tay ngắn ngủn ôm thân mình nhỏ của mình.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu.

Chỉ một cái nháy mắt, cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt cô bé sáng đến kinh người. Cặp mắt kia nhìn chằm chằm giường nhỏ của chị gái, bên trong đầy oán độc.

Triều Lộc đột nhiên chợt tỉnh, đôi mắt oán độc kia dường nhu trong một khắc đó xuyên thấu thời gian không gian nhìn thẳng vào mình.

Cho nên, thứ cô thấy đây là........Còn không kịp tự hỏi, chỉ nghe "Bùm bùm" một trận, thế giới quanh mình đột nhiên bắt đầu sụp đổ một cách nhanh chóng.

Triều Lộc ngẩng đầu, sao lại thế này?

Hệ thống "Ký chủ, là tiểu cánh cụt của chị cứu chị nha~"


Triều Lộc "?"

Còn chưa kịp phản ứng! Triều Lộc cảm thấy đầu mình vô cùng choáng váng, trước mắt tối sầm......Ngay sau đó, cô đã đứng ở khoang thuyền lúc bị ba Chân kéo vào.

"Cùm cụp——"

Dưới chân, mảnh vỡ gương rơi đầy đất. Triều Lộc ngẩng đầu, vừa lúc thấy một vật nhỏ lông xù xù lao tới chỗ cô!

Triều Lộc theo bản năng giơ tay đón được, là một con cánh cụt nhỏ!

Là tiểu chim cánh cụt của Lý Vi Nhi kia.......Không! Đối diện đôi mắt đen như hạt đậu của tiểu gia hỏa, trái tim Triều Lộc đột nhiên bắt đầu không khống chế kinh hoàng, cô bật thốt lên hai chữ "Mao Mao!"

"Đến mày cũng phản bội tao!" Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nữ phẫn hận.

Cô gái ngày mặc một vát dài đỏ, đeo một cái mặt quỷ, đang đứng ở góc tường đối diện Triều Lộc, một đôi mắt oán độc "Tao muốn bọn mày đều phải chết!"
Triều Lộc đem tiểu cánh cụt vào lòng bảo vệ, đôi mày tinh tế nhăn lại, tình huống nào đây?

Thời gian trở về 5 phút trước.

Khi đó, ý thức Triều Lộc còn ở trong thế giới gương kia vật lộn cùng tang thi, nữ quỷ đột nhiên đi vào phòng, muốn gϊếŧ Triều Lộc!

Tiểu cánh cụt nơi nào để cô ta dễ thực hiện được? Bay lên mổ cô ta!

"Bùm bùm——" trong lúc đó, cái gương dài vô ý bị nữ quỷ chạm vào, rơi đầy đất. Cơ hồ ở trong chính lúc gương vỡ vụn, ý thức Triều Lộc ở trong thế giới gương kia nháy mắt trở về thân thể mình.

Tiểu cánh cụt cũng là thấy biến hóa của Triều Lộc mà không chú ý, bị nữ quỷ bắt được!

Nữ quỷ như muốn hả giận ném mạnh tiểu cánh cụt xuống đất.

Đúng lúc này, Triều Lộc giơ tay một cái, tiếp được tiểu cánh cụt.

"Mao Mao"

"Pi~"

Cảm giác vui sướng mất mà tìm lại được quét qua người Triều Lộc! Thậm chí trong lúc ngắn ngủi này cô còn quên mất nguy hiểm trước mắt, cô nhịn không được giơ tiểu cánh cụt lên trước mặt, ngắm nghía.
Khóe mắt nữ quỷ như muốn nứt ra "Tao muốn bọn mày phải chết!"

Triều Lộc ngước mắt, một tay liền chặn thế công của đối phương.

Triều Lộc thuận thế, vừa đánh chủy thủ của nữ quỷ xuống, đồng thời một chân đá vào ngực cô ta.

"A——" nữ quỷ theo tiếng hét bị quăng ngã ra ngoài, ngã mạnh vào bộ bàn ghế. Một tiếng "Bùm bùm" vang lên, mặt nạn trên mặt nữ quỷ bị rơi ra, hiện ra một gương mặt được băng kín băng gạc.

Triều Lộc đứng thẳng "Quả nhiên là cô, Lý Vi Nhi!"

Lý Vi Nhi hoảng loạn che đi mặt mình "Tao, tao gϊếŧ mày! Tao muốn gϊếŧ mày!"

Lại trong một khắc này, chỉ nghe "Phanh" một tiếng lớn, cửa phòng rốt cuộc cũng bị phá, Chân Tiểu Manh, Thẩm Lâm Bắc, Ba Thẩm, mẹ Thẩm.... Tất cả mọi người vọt vào.

Không khí có chút đình trệ ngắn ngủi.

Nhìn mặt đất hỗn độn, ba Lý "Này, đây là chuyện gì?"
Trên mặt đất Lý Vi Nhi đột nhiên kêu to, hung tợn chỉ vào Triều Lộc "Nó! Là nó! Nó muốn gϊếŧ con!"

Không khí lại ngưng đọng lại lần nữa.

"Cái kia....." Chân Tiểu Manh đột nhiên nhấc tay "Kỳ thật, chúng tôi vừa nãy, đều thấy"

Lý Vi Nhi "?"

Thời gian lần thứ hai trở lại lúc "nữ quỷ" cùng tiểu cánh cụt vật lộn.

Đám người Chân Tiểu Manh kỳ thật vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, nhưng bất hạnh là không có chìa khóa để mở cửa ra.

Lúc tiểu cánh cụt bay lên mổ "Nữ quỷ", bị "Nữ quỷ" tránh được. Tiểu cánh cụt "đông" một tiếng đánh vào cửa. Cũng không biết nó nghĩ thế nào, miệng nhỏ nhòn nhọn bỗng nhiên mổ một cái trên cánh cửa, mắt mèo trên cửa lập tức nứt ra.

Ngoài cửa.

"Thấy thấy! A! Nữ quỷ muốn gϊếŧ Tiểu Khê!"

"Trời ạ, nữ quỷ thế mà lại là Lý Vi Nhi!"

...

Chân Tiểu Mạch "Ừm, sự tình chính là như vậy"
Sau khi nghe cô tự thuật xong, Triều Lộc nhịn không cúi đầu nhìn tiểu cánh cụt trong lòng.

Tiểu gia hỏa mông mao nhếch lên, như lão thần ngồi đó.

Triều Lộc trong mắt hiện ra nhu tình, cô cúi đầu, "moa" một cái trên đầu tiểu gia hỏa.

Tiểu cánh cụt đang nhếch mông mao liền cứng lại.

"Con, con tại sao lại như vậy?" ba Lý nhìn về phía Lý Vi Nhi trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Việc đã đến nước này, Lý Vi Nhi thu hồi biểu tình đang thương. Cô đỡ tường đứng dậy, nhìn ba Lý trong mắt hiện lên hận ý sâu sắc "Ông với mẹ tôi lại muốn tìm cho tôi một người chị có phải không?!"

"Này....." ba Lý hơi hơi hé miệng, đần ra.

"Mỗi lần đều là như thế này! Các người mỗi lần đều là như thế này!" Lý Vi Nhi đột nhiên bùng nổ "Mấy người có từng yêu tôi không?!"

"Đúng vậy, căn bản không có người nào yêu cô" Trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh cười lạnh.
Thanh âm này bất nam bất nữ, dường như được vọng ra từ khắp căn phòng.

Chân Tiểu Manh cái mũi giật giật, đột nhiên bắt đầu phát run "Quỷ, quỷ tới——"

"Pi!" Tiểu cánh cụt trong ngực đột nhiên kêu một tiếng, Triều Lộc đột nhiên cúi đầu liền thấy nguyên bản cái gương đã vỡ rơi đầy đất đột nhiên bắt đầu tự trở về chỗ cũ, trong giây lát liền xuất hiện một cái gương dài hoàn toàn mới.

"A!" Có người nhịn không được kêu lên.

Đôi mắt Triều Lộc lại nhíu lại, chỉ vì trong gương.......xuất hiện hình ảnh. Đúng là chuyện xưa của hai cô bé váy đỏ, váy lam mà cô thấy trong không gian trong lúc trước.

Chẳng qua, chuyện xưa này bắt đầu mở rộng hơn:

【Hai cô bé váy đỏ, váy xanh đều đã trưởng thành, đều đã trổ mã thành thiếu nữ cao trung (THCS) xinh đẹp. Sau khi tốt nghiệp cao trung (THCS), các cô cùng với bạn học  trong lớp cùng đi lên một di thuyền.
Thiếu nữ vá xanh đứng ở trên mép thuyền cùng với ba mẹ vạn học cười nói vui vẻ. Thiếu nữ váy đỏ tránh ở chỗ tối, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy oán độc.

"Ta có thể làm cho nón biến mất" Phía sau thiếu nữ váy đỏ đột nhiên xuất hiện một thanh âm. Thâm âm này bất nam bất nữ, dường như là từ chính con thuyền này phát 】

Hình ảnh tiếp đó là: 【Trên boong tàu đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn! Thiếu nữ váy xanh cùng một người thuyền viên cùng nhau bị ngã 】

"A!" Chân Tiểu Manh nhịn không được che miệng! Đây đúng là cảnh tượng cô thấy, đây là sự thật!

Lý tiên sinh khóe mắt như muốn nứt ra! Ông khắc chết không được mà đi tới chỗ gương, vươn tay chạm  gương "Đóa Hoa, Đóa Hoa..."

"Thấy sao Lý tiên sinh?" Giọng nói u ám lại vang lên khắp căn phòng "Tất cả những thứ này đều do ông với vợ ông tạo thành, là hai người hại chết con gái hai người nha"
"Không ——" Người đều tiên phát ra tiếng hét thế mà lại là Lí Vi Nhi. Cô ta như bị điên nhắm vào gương, ý đồ muốn lấy cả thân thể minh để che lấp mấy hình ảnh đó, cô hoảng loạn nhìn chung quanh "Vì cái gì? Vì cái gì? Ông đáp ứng muốn giúp tôi!"

"Nhưng cô cũng không có làm đến hứa hẹn của cô nha"

"Này đó.....Đều là sự thật?" Ba Lý trì đồn nhìn về phía Lí Vi Nhi.

Lí Vi Nhi cứng người lại, một lát sau, cô hét lớn "Là! Ông ta nói không sai! Tất cả những thứ này đều là do hai ông bà tạo thành! Nếu hai người không bất công như vậy........"

"Chát——' Ba Lí tát một cái lên mặt Lí Vi Nhi.

"Ông đánh tôi! Ông có tư cách gì mà đánh tôi!"

"Mày , mày.....Tao đây là tạo cái nghiệt gì chứ!" Ngay sao đó, ba Lý tức giận công tâm, hôn mê bất tỉnh.

Trong phòng trở nên an tĩnh giống như chết. Thẳng đến khi...cái gương lần nữa phát tiếp hình ảnh:
【 Lại giúp tôi gϊếŧ một người, tôi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của cô" Thanh âm kia nói.

"Vậy.....Tôi muốn Thẩm Lâm Bắc thích tôi" Lý Vi Nhi 】

Người vẫn luôn đứng trong đám người không nói chuyện Thẩm Lâm Bắc "!!!"

Cậu đột nhiên từ trong đám người đi ra "Đây là cái gì? Rốt cuộc là ý gì?"

"Tiểu Bắc, từ sau khi con lên thuyền mới cùng nó ở bên nhau" mẹ Thẩm lập tức nói "Mẹ liền nói con  sao lại thích loại con gái này chứ"

"Không! Không! Em không phải! Em không có!" Lý Vi Nhi kêu to "Lâm Bắc anh phải tin tưởng em! Em không phải....."

Nhưng biểu tình trên mặt Thẩm Lâm Bắc đã nói rõ hết thảy.

Lí Vi Nhi hoảng loạn muốn che đi cái gương, nhưng gương đột nhiên bắt đầu to ra! Nó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, căn bả không che được! Lý Vi Nhi dưới tình thế cấp bách, đẩy cái gương ngã xuống!
Gương ở trên mặt đất chia năm xẻ bảy. Một mảnh nhỏ đột nhiên bắn lên, cắt đứt yếu hầu Lí Vi Nhi.

———————

Haizzz, chung quy vẫn là từ bất công mà ra, nếu như ba mẹ Lí Vi Nhi có thể đối sử với cô ấy như Đóa Hoa thì từ nhỏ LVN đã không vặn vẹo như vậy rồi....

Thế mới nói " Uốn cây từ thuở còn non, Dạy con từ thuở con còn ngây thơ" Nếu như từ nhỏ đã được ba mẹ quan tâm chú ý thì sẽ không xảy ra chuyện thương tâm như vậy, nếu như ĐH để ý em gái hơn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

8:30 AM - 24/02/2022

Cảm ơn mọi người đã đọc

Bình luận

Truyện đang đọc