LÃO ĐẠI HẮC BANG SỦNG NỮ CƯỜNG

Đến lúc Âu Dương San tỉnh dậy đã là  tối .Điều làm cô hoảng hốt là mắt cô không nhìn thấy, mọi thứ chỉ là một màu đen.Cảm thấy mùi tanh ,dựa theo thói quen  cô bước chậm rãi vào nhà vệ sinh.Rửa đi dòng máu trên mũi cô đứng ngây ngốc trước gương. Cô cũng đã biết sẽ có ngày hôm nay nhưng không ngờ lại sớm như vậy, có lẽ là do va đập lúc sáng.

Từ từ bước ra khỏi phòng vệ sinh, men theo tường đến tủ để đồ, dựa vào cảm nhận tay mà lấy một bồ đồ như mọi ngày .

Tắm rửa sạch sẽ cô lại mon men trở về giường ,mọi việc vẫn diễn ra như thường ngày nhưng có vẻ lâu hơn rất nhiều .Lần mò với lấy chiếc điện thoại, cuộc nói chuyện không làm cô hoảng sợ mà dường như bình tĩnh đến ngạc nhiên .

Lưu Ngôn bước vào phòng ,thấy cô đang ngồi ngây ngốc trong bóng tối.Bật đèn đi về phía cô ,ôm cô vào lòng ,tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô:

-Sao không bật đèn .

-Tôi đang tiết kiệm cho Lão đại. Mỉm cười trêu chọc Lưu Ngôn.Bụng cô réo liên tục ,cô nhịn đói từ sáng đến giờ rồi.

-Đói sao?Cưng chiều hỏi cô,ánh mắt ánh lên tia dịu dàng.

Gật đầu thay cho câu trả lời .

-Vậy xuống ăn tối.Vừa dứt lời Lưu Ngôn đã bế cô xuống phòng ăn.Âu Dương San cứ để yên như vậy không giẫy giụa như mọi ngày, cô cũng đâu có nhìn thấy gì .

Vui vẻ nhìn cô ngoan ngoãn trong lòng mình ,anh lại có ham muốn giữ cô mãi bên cạnh,muốn cô toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh anh.

Nhìn Âu Dương San ngồi im trên ghế, không thấy cô động đũa, anh không khỏi nhíu mày :

-Sao không ăn .

-Tôi không biết ăn món nào .Cố gắng trả lời câu hỏi của anh, cô chỉ biết thở dài trong lòng ,cô có nhìn thấy gì đâu mà gắp.

Lưu Ngôn gắp cho cô bao nhiêu thức ăn vào bát ,vì đồ ngay trên tay lên không cần nhìn cô cũng có thể gắp được.Hành động của anh làm cho Á Đông bên cạnh cũng phải bất ngờ.Tại Lão đại dịu dàng quá!!!!!!

Lưu Ngôn cần phải đi giải quyết công việc ở trong thư phòng .Bây giờ ở phòng ăn chỉ có một mình cô. Dựa theo trí nhớ đi đến cầu thang ,lần mò từng bậc để bước lên tầng 3 cũng mất rất nhiều thời gian ,rẽ vào hành lang bên trái ,cô mò được cửa để vào trong phòng ,ngồi trên giường mà cô không khỏi thở dài .

Lưu Ngôn quay trở về phòng ngủ thì cũng đã muộn ,nhìn thấy cô nằm trên giường chảy nhiều mồ hôi ,anh hạ thấp nhiệt độ trong phòng rồi bước vào phòng tắm. Trở ra với chiếc khăn tắm quấn ngang bụng như mọi ngày ,chui vào trong chăn ôm cô vào lòng để đầu cô gối lên cánh tay anh ,cánh tay còn lại ôm eo cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tối,Lưu Ngôn đang ngủ bừng tỉnh dậy .Anh cảm thấy có gì đó nóng ấm chảy trên ngực mình .Đèn trong phòng được bật ,một màu đỏ đập vào mắt anh .

Trên xe chạy tới bệnh viện Lưu gia ,Lưu Ngôn ôm cô trong lòng ,anh không ngừng dùng khăn lau máu chảy từ mũi của cô ,ánh mắt của anh hằn lên cả tia máu.

Á Đông lái xe không khỏi bất ngờ về sự thay đổi của Lưu Ngôn ,đây là lần đầu anh ta thấy Lão đại lo lắng như vậy.

Tất cả mọi người trong bệnh viện đều được điều động .Đưa cô vào phòng cấp cứu, gằn giọng nhìn các bác sĩ :"Cô ấy sống thì các người sống ".

Tam Hổ chạy đến trước mặt Lưu Ngôn :

-Lão đại.

-Cậu vào trong với cô ấy.

Á Đông nhìn Lão đại như vậy ,anh cũng tiến tới nhắc nhở :

-Lão đại ,đồ của anh đã mang tới .

Nhưng Lưu Ngôn vẫn yên lặng ,hai mắt anh nhắm lại .Nhị Hổ chạy đến ,cúi chào Lưu Ngôn nhưng anh vẫn không phản ứng .

Lưu Ngôn quay trở lại với bộ đồ mới ,đúng lúc cửa phòng cấp cứu mở ra ,Tam Hổ đi về phía anh .Ánh mắt anh lạnh lẽo ,quét qua toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện :

- Tìm bác sĩ giỏi nhất về đây ,sáng mai sẽ phẫu thuật ,chỉ 1% cũng phải thành công .

-Vâng ,lão đại.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô bị bao nhiêu thiết bị gắn vào ,sự lạnh lẽo của Lưu Ngôn dường như biến mất .Mọi ngày cô vui vẻ cười nói nhưng bây giờ lại im lặng đến đáng sợ.

Khẽ hôn vào vầng trán của cô ,Lưu Ngôn khác biệt hẳn với mọi ngày ,sự lãnh khốc tàn nhẫn máu lạnh của anh đều biến mất trước cô gái trước mặt .

Bác sĩ thực hiện ca mổ cho Âu Dương San là Jack -50 tuổi, chuyên gia khoa não ở Mĩ .Ca mổ thực hiện từ lúc 3h sáng ,ngay lúc Jack được đưa đến bệnh viện.

Cả bệnh viện bao trùm một không khí lạnh lẽo ,Lưu Ngôn ở bên ngoài phòng phẫu thuật.Từ đầu tới cuối anh đều im lặng nhưng nhìn đôi mắt vằn đỏ của anh là biết anh đang cố gắng kiềm chế.

Một người chạy từ phòng cấp cứu ra ,khuôn mặt vẫn chưa hết hốt hoảng :

-Bệnh nhân mất rất nhiều máu ,cần tiếp máu ,ai thuộc nhóm Rh-?

-Lấy của tôi.Lưu Ngôn đã lên tiếng kể từ lúc bật đèn .

-Xin mời theo tôi.

Bước vào phòng phẫu thuật, nhìn cô với những thiết bị đang nằm trên giường .

 Nhìn từng giọt máu của anh đi vào người cô, khẽ thì thầm :"Em đừng mong thoát khỏi tôi, cả đời này em chỉ là của tôi ,muốn chết cũng phải có sự cho phép của tôi."

Dù bị mất một lượng máu nhưng nhìn anh không có vẻ gì mệt mỏi.Ngồi ngoài phòng phẫu thuật  ánh mắt anh vẫn luôn theo dõi bên trong .Nhị Hổ ,Phàm Luân cùng Á Đông nhìn anh như vậy ,khẽ giọng :

-Lão đại ,anh nên đi nghỉ ngơi.

-Từ bao giờ chuyện của tôi đến lượt các chú quản .

-Xin lỗi Lão đại, chúng tôi không có ý đó .

-Đừng để chuyện này xảy ra lần thứ hai.

-Vâng Lão đại. Cung kính trả lời Lưu Ngôn.

Đã  hơn 8 tiếng từ lúc bắt đầu phẫu thuật, mọi người ai cũng đều lo lắng.

"Ting" Jack dẫn đầu một đoàn bác sĩ bước ra ,ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi .

-Phỗ thuật thành công ,chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại, mong Lão đại không cần lo lắng .

Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm ,Lưu Ngôn bước vào phòng bệnh của cô.Nhìn vẻ mặt mất sức sống của cô ,nhìn những thiết bị trên người cô không ngừng hoạt động ,ánh mắt thoáng qua tia đau lòng .

Phòng bệnh của Dương San được canh gác cẩn thận ,cửa ra vào có hai vệ sĩ đứng canh .

Lưu Ngôn vừa ngồi trên ghế sofa,vừa làm việc .Trong phòng yên ắng chỉ nghe tiếng máy móc tiếng lật giấy .Cả tuần cô hôn mê ,anh đều làm việc ,sinh hoạt của cô .Vì là phòng vip lên rất đầy đủ .Mỗi  ngày Tam Hổ cùng Jack sẽ đến kiểm tra cho cô.

"Ưm" một tiếng kêu tuy rất nhỏ nhưng cũng thu hút sự chú ý của anh .Đặt giấy tờ lên bàn ,đi về phía giường cô nằm .Anh không khỏi vui mừng khi thấy cô tỉnh dậy ."Nước" bởi vì bao nhiêu lâu không có giọt nước nào lên giọng cô có chút khàn khàn .

Anh dùng môi mình áp vào môi cô .Từng giọt nước được đẩy vào miệng cô.

Nhìn con người trước mặt ,Âu Dương San yếu ớt khẽ cười :

-Anh đẹp trai thật đấy.

 Khẽ xoa đầu cô :"Đói chưa"

-Lão đại ,tôi muốn ăn vịt quay Bắc Kinh ,cơm chiên Dương Châu,thịt kho Đông Pha,lẩu cừu Mông Cổ.

Không hề để tâm đến những gì cô nói anh chỉ lạnh lùng :

-Mang cháo vào .Nhìn khuôn mặt tức giận của cô anh chỉ khẽ thở dài :

-Khi nào bình phục thì ăn.

Ngậm ngùiđể anh đút cho ăn hết  cháo,quay qua khẽ hỏi Lưu Ngôn :

-Điện thoại và đồng hồ của tôi đâu.

-Phàm Luân sẽ mang đến .

Nhờ bác sĩ giỏi và những loại thuốc tốt nhất ,qua một tuần Âu Dương San cũng hồi phục tốt hơn một chút.Nhưng hôm nay ,Lưu Ngôn phải trở về Lưu thị vì trong tập đoàn có nội gián đã làm rò rỉ một vài thông tin quan trọng ra ngoài .

Trên hành lang của bệnh viện ,hai thân hình to lớn khẽ ngã xuống .Một vài  người tiến vào phòng bệnh của Âu Dương San ,dùng một chiếc khăn chụp lên mặt cô, nhẹ nhàng mang cô ra khỏi cổng bệnh viện, vứt cô lên xe rồi lướt đi .Dường như không một ai phát hiện .








Bình luận

Truyện đang đọc