LÃO VƯƠNG KHÔNG MUỐN LẠNH

Cúp điện thoại, nhìn thiếu niên đang đứng thẳng tắp bên cạnh, Vương Chiêu Mưu khẽ cười cười.

“Em trai cùng cha khác mẹ của tôi.”

“Anh Chiêu Mưu, anh có em trai sao?” Quý Liên Hoắc cẩn thận hỏi.

“Nhà chúng tôi có ba người con.” Vương Chiêu Mưu chẳng hề kiêng dè, “Trên tôi còn có một chị gái.”

Quý Liên Hoắc nghiêm túc gật đầu, anh đột nhiên phát hiện bản thân chẳng biết gì về người ấy cả.

Nếu có thể biết thêm một chút về người ấy, biết người ấy thích gì thì tốt biết bao.

“Tôi phải đến công ty một chuyến.” Vương Chiêu Mưu đẩy cửa phòng làm việc, “Nếu cần gì, anh cứ hỏi Trình tẩu.”

Quý Liên Hoắc gật đầu, ánh mắt như chó con nhìn theo cậu.

Vương Chiêu Mưu lên xe không lâu thì nhận được điện thoại của ông bô.

Chuyện khiến cậu ngạc nhiên là ông bô lại không nói chuyện của Vương Chiêu Vân đầu tiên.

“Nghe nói con đón người khác về biệt thự của mình ở?” Giọng ba Vương mang theo ý vị không rõ ràng.

Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc rồi giải thích, “Con giúp một người bạn.”

“Con cũng lớn rồi, ba không quản được con.” Đầu kia rõ ràng không tin.

“Nhưng mọi việc phải có mức độ, chơi đùa chút thì được, nghiêm túc thì không.”

Vương Chiêu Mưu im lặng, chẳng buồn giải thích nữa.

“Chuyện em trai con, hẳn là con đã biết rồi.” Ba Vương hơi dừng lại, “Tối nay về nhà đi, dì Tống có làm mấy món con thích, chị con cũng tới.”

“Ờm.” Vương Chiêu Mưu nhàn nhạt đồng ý rồi lập tức ngắt điện thoại.

Đây là tác phong quen thuộc của ông bô, nhà cứ có việc là tổ chức liên hoan.

Lần liên hoan trước là việc Vương Chiêu Mưu tiếp nhận Vương thị, chị gái cậu và Vương Chiêu Vân đều rất bất mãn với việc này, cuối cùng tan rã trong không vui.

Vương Chiêu Mưu vừa đến công ty đã thấy trợ lý có vẻ đã chờ mình lâu rồi, cậu ta nhanh chóng bước lên, vẻ mặt khẩn trưởng, “Vương tổng, Ngô phó xưởng của xưởng nhựa đã chờ ở công ty từ sáng sớm, nói muốn gặp ngài.”

“Bảo ông ta về.” Vương Chiêu Mưu nhìn giờ, “Báo cáo tổng kết công việc cuối năm của từng bộ phận chuẩn bị đến đâu rồi, còn kế hoạch thưởng Tết năm nay nữa, nhắc họ làm nhanh đi.”

“Vâng thưa Vương tổng.” Trợ lý xoay người, hít sâu một hơi rồi đi thuyết phục Ngô phó xưởng – người còn lớn hơn ba cậu ta hai tuổi.

Càng gần cuối năm, việc công ty càng bận, Vương Chiêu Mưu lẳng lặng nhìn đống tài liệu xem mãi không hết trước mắt mình, cậu chậm rãi ngả ra ghế, hai tay đặt trước bụng, mắt khép hờ.

Còn phải sống những ngày tháng như vậy tận hai mươi năm tiếp theo.

Nhưng trước khi công ty bất động sản có lợi nhuận, cậu không thể rời đi được.

Cố gắng tỉnh táo xem xét mấy tài liệu quan trọng nhất, rồi thấy đã đến giờ tan tầm, Vương Chiêu Mưu rời khỏi công ty, ai ngờ chưa ra cửa đã thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm chờ mình.

Người đàn ông kia vừa thấy Vương Chiêu Mưu đã nhào tới, ánh mắt ngấn nước.

“Vương tổng!”

Lão Tề đã bị Vương Chiêu Mưu cử sang trông coi công ty bất động sản, dưới tình huống bên cạnh không có người mà đột nhiên một người đàn ông cao lớn nhào tới vẫn khiến cậu hơi giật mình.

Một tay Vương Chiêu Mưu đỡ người đàn ông trung niên kia, tay kia nâng nhẹ mắt kính, xem người tới là ai.

“Ngô phó xưởng.” Vương Chiêu Mưu không ngờ người đàn ông này lại kiên trì như vậy, thế mà lại đợi cậu cả ngày.

“Vương tổng.” Ngô phó xưởng 150 cân đang tủi thân như một đứa nhỏ.

“Tôi đã sớm khuyên Chiêu Vân thiếu gia, linh kiện ô tô yêu cầu phải đáp ứng chặt chẽ các quy định về chất lượng, xưởng chúng ta chắc chắn không thể đạt yêu cầu của họ!”

“Nhưng cậu ấy không nghe, nói sao cũng không nghe!”

Ngô phó xưởng đầy mặt khổ sở, “Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng Chiêu Vân thiếu gia chỉ nghe lời đám hồ bằng cẩu hữu của cậu ấy, cứ nhất quyết yêu cầu chúng tôi giao những linh kiện không đủ tiêu chuẩn đó qua, cậu ấy nghĩ đây là bài tập nghỉ đông của mình, điền đại vài dòng đối phó là qua sao!”

Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Ngô phó xưởng.

“Vốn dĩ thời gian này, lợi nhuận của xưởng đã rất ít rồi, lần này Chiêu Vân thiếu gia làm vậy đã khiến công ty ô tô kia biết xưởng chúng ta không thể sản xuất linh kiện đạt yêu cầu, họ liền yêu cầu chúng ta bồi thường vi phạm hợp đồng luôn.” Ngô phó xưởng khóc lóc.

“Vậy thì xưởng nhựa mấy năm nay coi như làm không công rồi, công nhân lo sợ xưởng sẽ bị đóng cửa. Ngài có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian không, xưởng chúng tôi còn có thể hoạt động, còn có thể bổ khuyết lại phần lợi nhuận bị mất kia!”

Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, không nói gì.

Ngô phó xưởng nhìn Vương Chiêu Mưu, lập tức hiểu những gì đám công nhân kia lo lắng là sự thật!

“Vương tổng.” Ngô phó xưởng đau lòng, không dám ngẩng đầu, “Xin hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian, toàn xưởng có trên dưới hai trăm người, ai cũng phải nuôi người nhà mà.”

Vương Chiêu Mưu lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với Ngô phó xưởng, cậu không nói gì, đi lên xe, cố gắng không nhìn Ngô phó xưởng nữa, sợ nhìn ông nhiều hơn sẽ lại nhớ tới chính mình.

Đau dài không bằng đau ngắn, tương lai, lợi nhuận của xưởng nhựa sẽ càng ngày càng thấp, tiền thuê đất còn cao hơn tiền lợi nhuận, nếu cứ chật vật như thế trong hai mươi năm nữa, vậy thì giờ đóng cửa chưa chắc đã là chuyện xấu.

Một đường im lặng, tài xế thỉnh thoảng lại nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu, mặt mày đầy lo âu, nhưng cũng không dám mở miệng.

Xe Bentley dừng trước một cánh cổng, ngoài cổng còn đang khoá một chiếc xe đạp, xích đã hơi rỉ.

Ba Vương nhớ tình cũ, dù đã phát đạt nhưng vẫn ở lại nhà cũ kia, mấy năm trước mới huỷ toàn bộ rồi xây lại theo kiểu Trung Quốc cổ, có hai tầng, trong sân còn trồng hai cây đào, có cả hồ cá koi.

Chỉ có điều giờ đang là mùa đông, Vương Chiêu Mưu vừa bước qua cổng đã thấy hai cây đào xơ xác, hồ cá koi thì kết băng, cũng không hiểu cá bên dưới còn sống nổi không.

Vương Chiêu Vân đang quỳ trước ngôi nhà hai tầng, mái tóc xanh lá đang rũ xuống như một cây lau nhà, đang lạnh tới mức nước mũi chảy liên tục, hai tay đang giơ một chiếc chổi lông gà, mặt bị lạnh tới mức đỏ bừng.

Vương Chiêu Mưu đứng đó ngắm nghía một lát, Vương Chiêu Vân nghe động tĩnh, quay đầu thì thấy Vương Chiêu Mưu, còn chưa mở miệng đã chảy nước mắt trước.

“Anh, em biết lỗi rồi.”

“Em chính là phong tàn, thiên ảnh huyết nguyệt, mây tía phong bạo.” Ánh mắt Vương Chiêu Mưu dưới kính vô cùng nghiêm túc, “Em còn có nhiều bạn bè đáng tin như thế kia mà.”

“Hu hu.” Vương Chiêu Vân càng khóc thương tâm hơn.

“Bọn nó vừa nghe nói em phải bồi thường sáu trăm vạn đã chạy mất dép rồi, mất công trước đó em còn sắp xếp công viện cho bọn nó, hu hu, lũ lừa đảo.”

“Chiêu Vân.” Cánh cửa được đẩy ra, một người phụ nữ đi giày cao gót màu đen và áo cổ lọ màu đỏ bước ra, mặt mày anh khí, tô son đỏ rượu, nhưng dường như cô không thấy Vương Chiêu Mưu đứng trước mặt mình, chỉ gọi Vương Chiêu Vân.

“Vào ăn cơm.”

“Chị cả.” Vương Chiêu Vân đáng thương hề hề sụt sịt, “Ba hết giận chưa?”

Vương Kỳ Yên nhíu mày, ra vẻ hung ác với em trai nhỏ, “Ba nói ăn xong lại ra quỳ tiếp.”

Vương Chiêu Vân nước mắt ngắn nước mắt dài buông chổi lông gà trong tay ra, “Ba không sợ em chết rét sao.”

Vương Kỳ Yên nhìn lướt qua người áo mũ chỉnh tề đứng phía sau, cười lạnh một tiếng.

“Em đúng là ngu si, bị người khác lừa bán cũng không biết.”

“Anh Chiêu Mưu, ăn cơm đã rồi đi.” Vương Chiêu Vân không hiểu ý chị gái mình, cậu ta nấp sau lưng Vương Chiêu Mưu, vươn tay đẩy đẩy anh hai mình vào nhà.

“Chiêu Mưu tới rồi à.” Dì Tống vừa thấy Vương Chiêu Mưu đã tươi cười, ba Vương nhìn thấy Vương Chiêu Mưu tây trang giày da, lại nhìn bộ dạng của Vương Chiêu Vân, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.

Cả nhà hiếm khi tụ tập một bữa, vừa lúc bắt đầu thì không khí cũng không tệ lắm, ăn được một nửa, ba Vương nhìn Vương Chiêu Mưu đang ưu nhã ăn cơm, đột nhiên mở miệng.

“Hôm nay ba đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của Chiêu Vân.”

Vương Chiêu Mưu đang cầm đũa bỗng dừng lại, sau đó cậu buông đũa xuống rồi cầm khăn giấy xoa xoa khoé miệng.

“Nếu ba muốn hỏi, thì đúng, con đã cho Vương Chiêu Vân tạm nghỉ học.”

“Em trai con năm nay mới mười tám tuổi! Con không để nó đi học, vậy con muốn làm gì!” Ba Vương cau mày, “Em trai con không hiểu chuyện, lẽ nào con cũng không?”

Phòng ăn an tĩnh một lát, Vương Kỳ Yên cong khoé môi, vui sướng khi người gặp hoạ, vẻ mặt dì Tống lo lắng, thử khuyên chồng mình, “Hoằng Tiến, để Chiêu Mưu ăn xong lại nói.”

“Trước đó ba không biết, còn tưởng trường học cho Chiêu Vân nghỉ, hôm nay gọi điện mới biết là chuyện tốt do con làm.” Ba Vương gắt gao nhìn chằm chằm con trai thứ hai của mình, “Con có nghĩ cho em trai con không hả?”

Vương Chiêu Mưu lẳng lặng nhìn ba mình, ánh mắt đạm nhiên.

“Là do con không muốn đi học.” Vương Chiêu Vân buông đũa, lấy hết can đảm nhìn thẳng ba mình, “Một người làm việc một người không! Con ghét đi học! Ngày nào cũng phải dậy sớm, trời thì lạnh, giáo viên thì dong dài, con chả hiểu họ nói gì cả, bạn học thì toàn lũ mọt sách, lúc nào cũng chỉ biết học!”

“Con…..” Ba Vương giận lắm, quay sang nhìn Vương Chiêu Mưu, “Con cho nó tạm nghỉ học thì cũng thôi, thế mà còn dám để nó quản lý xưởng nhựa, con không biết nó được mấy phân lượng hay sao?”

“Là do con muốn.” Vương Chiêu Vân đúng lý hợp tình đứng lên, “Vốn anh ấy chỉ để con làm một chức nhàn tản thôi, nhưng con đã tìm chủ quản gây sự, con muốn có cơ hội để thi triển tài hoa!”

“Tao cho mày thi triển tài hoa này!” Ba Vương đứng phắt dậy đập vào gáy Vương Chiêu Vân.

“Bộp” một tiếng, Vương Chiêu Vân vô cùng tủi thân, nước mắt lưng tròng, cúi đầu lau nước mắt.

“Con là anh ruột mà lại để em trai mình làm bậy vậy sao?” Ba Vương vô cùng tức giận quay sang nhìn Vương Chiêu Mưu, “Ba giao Vương thị cho con, lần này là sáu trăm vạn, lần sau thì sao? Có phải con muốn Vương thị sụp đổ hay không!”

Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu, thản nhiên nhìn ông bô diễn xuất dở tệ của mình.

“Đúng thế.”

Cậu chẳng lạ gì ý đồ của ông bô mình, ông muốn mình nhận trách nhiệm, sau đó lấy lợi nhuận từ trung tâm thương mại bù lại khoản tiền sáu trăm vạn này rồi tiếp tục để xưởng nhựa hoạt động thôi.

Tương lai cũng sẽ xảy ra nhiều chuyện tương tự, khi đó Vương Chiêu Mưu còn không hiểu sao ba mình cứ quy hết trách nhiệm cho mình, nhưng sau đó cậu cũng từ từ hiểu ra.

Nhà có ba đứa con, mình có năng lực nhất, chỉ cần quy trách nhiệm cho mình thì mình sẽ tự đi giải quyết vấn đề.

Nói cách khác là, người tài giỏi thì phải ôm trách nhiệm.

Nhưng giờ mình đâu còn là thằng ranh mặc cho ông bô dắt mũi nữa.

Vương Chiêu Mưu chăm chú nhìn ba mình, vẻ mặt rất bình tĩnh.

“Con chính là muốn Vương thị sụp đổ đó.” 

Bình luận

Truyện đang đọc