LÃO VƯƠNG KHÔNG MUỐN LẠNH

Những lời Vương Chiêu Vân nói quả thực nằm ngoài dự liệu của Vương Chiêu Mưu.

Quý Liên Hoắc là nhân vật nổi tiếng trong TSo?

Vương Chiêu Vân vô cùng kích động kể, “Em nghe mọi người nói gia cảnh của Quý học trưởng không tốt nhưng thành tích vô cùng trâu bò, hàng năm đều có học bổng, người đẹp lại ít nói, tới lúc tan học, số bạn học cầm sách hỏi bài có thể xếp thành cả một hàng dài!”

Vương Chiêu Mưu cười cười đẩy gọng kính, có thể thấy nét mặt hơi quẫn bách của Quý Liên Hoắc.

“Quý học trưởng viết văn rất hay, nghe đâu còn giành được giải thưởng gì mà cả khoá học không ai đạt được; trong hội thao trường, anh ấy có thể đi một đôi giày rách mà chạy vượt qua cả học sinh câu lạc bộ thể thao, còn nữa!”

Mắt Vương Chiêu Vân sáng ngời nhìn Quý Liên Hoắc, “Quý học trưởng còn hát rất hay, giờ học nhạc được gọi lên hát đơn ca là chuyện thường, các học tỷ ấy nói gì ấy nhỉ?

À đúng rồi, là giọng hát được thiên sứ hôn!”

Vương Chiêu Mưu không nhịn được bật cười, khóe mắt liếc nhìn thiếu niên đang cúi đầu như muốn chui xuống đất.

“Còn nữa còn nữa!” Vương Chiêu Vân vừa mở miệng đã không dừng được, “Nghe nói nữ sinh thích Quý học trưởng nhiều bao nhiêu thì nam sinh cũng ghét nhiều bây nhiêu! Trong ngăn bàn Quý học trưởng không phải thư tình thì chính là thư khiêu chiến, nghe nói cứ ngày lễ Tết là đồ ăn vặt trong ngăn bàn anh ấy có thể tràn ra ngoài luôn!”

“Không đâu…..” Giọng Quý Liên Hoắc yếu ớt.

“Đúng rồi!” Mặt mũi Vương Chiêu Vân hớn hở, vỗ tay cái bốp, “Trong trường còn truyền nhau sự tích anh đấu với giáo bá bên Nhị Trung, có thật không thế, nghe nói các anh là không đánh không quen biết, cuối cùng thành bạn à?”

“Không có chuyện đó đâu.” Quý Liên Hoắc bất an ngẩng lên, ánh mắt vẫn luôn thời khắc chú ý tới vẻ mặt của Vương Chiêu Mưu.

“Đừng khiêm tốn, tôi nghe nói anh chỉ dùng một tay đã nhấc được xe máy của người ta lên!” Vương Chiêu Vân vô cùng hâm mộ.

“Chắc là lần đó…..tôi đã làm xong bài tập.” Quý Liên Hoắc rũ mắt giải thích.

“Anh làm bài tập xong thì hẹn đi đánh nhau á? Học bá đều như vậy sao?” Vương Chiêu Vân trợn tròn mắt, không sao hiểu được logic này.

Quý Liên Hoắc cẩn thận nhìn Vương Chiêu Mưu, cố gắng tỏ ra bản thân không phải là học sinh phá phách như vậy.

“Anh trai chị dâu tôi chẳng giàu có gì, hơn nữa khi đó chị dâu tôi còn đang mang thai Đại Bảo, văn phòng phẩm là vật phẩm khá tiêu hao, tôi không muốn xin họ tiền nên đã đi nhặt ít chai nhựa cùng bìa carton để bán lấy tiền.

Lúc ấy họ đang đứng cách trường không xa, tôi không biết danh tính, chỉ thấy trên tay họ có cầm chai đồ uống.”

Vương Chiêu Vân nheo mắt, khó hiểu nghiêng đầu, đỉnh đầu bắn ra vài dấu chấm hỏi.

Thấy vẻ mặt Vương Chiêu Mưu vẫn bình thường, tai Quý Liên Hoắc hơi hồng, tiếp tục nói.

“Tôi hỏi họ có thể cho tôi chai rỗng không, nam sinh cầm đầu ngồi trên motor đang chầm một chai rỗng, nói chỉ tôi có thể dùng một bàn tay dịch chiếc xe đó thì chai rỗng ở đây đều cho tôi hết.”

“Chiếc motor đó không nặng.” Ánh mắt Quý Liên Hoắc rất chân thành.

Vương Chiêu Mưu không nén được bật cười.

Ai có thể ngờ vị gia chủ Lãnh gia một tay che trời ấy lại biết hát, còn từng nhặt ve chai chứ.

So với Quý Đại Bảo, Quý Liên Hoắc thực sự quá không dễ dàng.

“Vậy à…..” Vương Chiêu Vân gãi gãi đầu, nghĩ bản thân đang thiếu nợ tận sáu trăm vạn, liền dò hỏi Quý Liên Hoắc.

“Một chai nhựa như thế bán được bao nhiêu tiền?”

“Lon sắt với chai nhựa đều một xu, chai bia thuỷ tinh ba xu.” Quý Liên Hoắc trả lời đúng sự thật.

Vương Chiêu Vân cúi đầu giơ ngón tay tính tính, rồi nhận ra bản thân chắc phải nhặt mấy trăm triệu cái chai mới trả hết nợ.

Nước mắt lập tức lại bắn ra.

“Anh!” Vương Chiêu Vân lại khóc lóc muốn nhào tới chỗ Vương Chiêu Mưu, lần này Vương Chiêu Mưu có kinh nghiệm rồi, cậu lùi về sau một bước, thằng nhóc kia vồ hụt.

“Anh, anh nhìn tay em này.” Vương Chiêu Vân mếu máo giơ tay ra.

Vốn là bàn tay mềm mại của một thiếu gia mà giờ đã đầy vết chai, còn có mấy chỗ không cẩn thận cắt phải, miệng vết thương còn chưa khép, nhìn qua vô cùng thê thảm.

“Mấy hôm trước họ bảo em đi kéo nguyên liệu.” Vương Chiêu Vân nghẹn ngào, “Chân em nổi mụn nước hết rồi, nếu còn làm nữa là sẽ có chuyện thật đó.”

Như sợ Vương Chiêu Mưu không tin, Vương Chiêu Vân cúi xuống định cởi giày, nhìn đôi giày đã cả tháng không thay của Vương Chiêu Vân, Vương Chiêu Mưu giơ tay ngăn lại, giọng điệu hoà hoãn.

“Bây giờ em có thể không cần trả ngay sáu trăm vạn.”

Vương Chiêu Vân nghe vậy liền cười toe toét.

“Nhưng tương lai, anh sẽ khấu trừ một nghìn năm trăm vạn trong tài sản của em, cũng như lợi tức do số tiền này sinh ra.” Vương Chiêu Mưu bổ sung.

Năm đó, sau khi ba Vương xác định người thừa kế xong cũng không chuyển toàn bộ cổ phần cho Vương Chiêu Mưu, ông còn giữ lại một số không ít không nhiều, để kiềm chế cậu, cũng như tặng cho hai đứa con còn lại của mình.

Bản thân Vương Chiêu Vân cũng biết, tuy hiện nay cậu ta và chị cả không có gì, nhưng ba cũng sẽ không tuyệt tình tới mức đó, tuy không thể nói là công bằng, nhưng tương lai vẫn sẽ cho họ một số tiền, chỉ không biết con số cụ thể là bao nhiêu.

“Nhưng…..em nợ có sáu trăm thôi cơ mà?” Vương Chiêu Vân tủi thân nói, “Anh, sao anh lại muốn khấu trừ một nghìn năm trăm?”

Gì mà tính lãi cắt cổ vậy chứ!

“Lấy nhiều như vậy là vì phải mua thêm máy móc cho xưởng nhựa.” Ngữ khí Vương Chiêu Mưu hơi hoãn lại, cậu ngồi xuống sofa phòng khách, khẽ nâng cằm, ý bảo Vương Chiêu Vân ngồi đối diện.

“Em đã làm ở đó một thời gian, hẳn là cũng biết rồi.” Vương Chiêu Mưu hơi khom người, ánh mắt nghiêm túc, “Máy móc ở xưởng nhựa tuy không cũ lắm, nhưng hiệu suất cũng không bằng những loại máy móc tối tân hiện tại rồi.

Cứ như thế, sau này lợi nhuận của xưởng sẽ ngày càng đi xuống do sản phẩm không cạnh tranh được, chẳng bao lâu sẽ bị đào thải.”

Vương Chiêu Vân ngơ ngác nhìn anh hai đối diện mình, chớp chớp mắt.

“Cho nên, nếu muốn xưởng nhựa tồn tại, vậy thì cần phải có trung tâm kỹ thuật của riêng mình, phải cải tiến kỹ thuật, ví dụ như nghiên cứu phát minh nhựa sinh thái, hoặc sản xuất nhựa composite cốt thép để cung cấp cho các ngành công nghiệp ô tô, máy móc và tàu thủy, đó đều là những đường hướng không tệ.”

Vương Chiêu Vân gãi gãi đầu, không biết nên nói gì.

Nhựa sinh thái là cái gì? Nhựa composite lại là cái gì nữa?

Vương Chiêu Mưu dừng một chút rồi đổi cách nói.

“Sử dụng máy móc công nghệ mới sẽ không còn mùi khó chịu, cũng không phải cắt viền thừa của sản phẩm nữa.”

“Cái này được!” Mắt Vương Chiêu Vân sáng lên, suýt nữa còn vỗ tay.

Nhưng sau đó cậu ta bỗng khựng lại, không biết nghĩ gì, đột nhiên hơi bất an hỏi, “Vậy những công nhân ở xưởng ép biết làm sao hả anh?”

“Có thể sắp xếp sang bộ phận khác, ví dụ như đóng gói.” Vương Chiêu Mưu kiên nhẫn giải thích, “Xưởng nhựa đầu tư máy móc mới, có khả năng còn phải nâng cấp cả dây chuyền, nếu nâng cấp thành công, chúng ta có thể mở rộng quy mô và tuyển thêm người, tất cả những việc đó đều cần tiền, em chẳng qua chỉ đóng góp một phần thôi.”

“Một nghìn năm trăm thì một nghìn năm trăm.” Vương Chiêu Vân gân cổ, thực sự không muốn về đó làm nữa.

“Vậy thì ký hợp đồng đi.” Vương Chiêu Mưu lập tức gửi tin nhắn cho trợ lý, bảo anh ta soạn một bản hợp đồng sơ bộ.

Vương Chiêu Vân đã ăn sạch điểm tâm, uống hai ly trà, cả người vô cùng thoải mái.

Khi trợ lý đưa bản hợp đồng cho cậu ta, Vương Chiêu Vân đang định ký thì chợt nhận ra một vấn đề, liền ngẩng đầu nhìn anh trai áo mũ chỉnh tề của mình, ngốc nghếch nói.

“Anh, nếu tương lai em không có nhiều tiền như thế thì biết làm sao giờ?”

“Em sẽ có.” Đôi mắt dưới kính của Vương Chiêu Mưu hơi động, nhẹ nhàng vẫy tay với Vương Chiêu Vân.

Vương Chiêu Vân lập tức tung tăng thò lại ngồi cạnh Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu quay mặt sang bên khe khẽ thì thầm vào tai Vương Chiêu Vân, còn giơ tay che miệng mình.

Quý Liên Hoắc ngồi trong phòng ăn nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng khách, thấy Vương Chiêu Mưu đến gần Vương Chiêu Vân, anh vô thức nín thở, nhìn chằm chằm sườn mặt cùng khuôn cằm duyên dáng kia, tay chậm rãi nắm chặt đôi đũa.

Nếu anh Chiêu Mưu cũng nói chuyện với mình như vậy thì tốt biết bao.

Không biết sao, Quý Liên Hoắc bỗng sờ sờ lên cổ, chỗ đã bị Vương Chiêu Mưu khẽ thổi khi cắt tóc cho anh, ánh mắt hơi loé.

“Thật sao?” Vương Chiêu Vân nghe tin tức anh hai nói, vô cùng kinh hỉ.

Ba thực sự sẽ cho mình cổ phần Vương thị?

“Chính miệng ba nói mà.” Vương Chiêu Mưu ôn hoà cười, còn đẩy đẩy gọng kính.

Chẳng qua là tương lai thôi.

Đời trước, tuy Vương Chiêu Vân sinh tử chưa rõ nhưng ông bô vẫn luôn giữ cổ phần cho nó, tuy chỉ có 3%, nhưng tính trên lợi nhuận của Vương thị khi đó, sau mấy năm, tiền hoa hồng cũng là một con số rất khả quan.

Giờ Vương Chiêu Mưu hé lộ chút thông tin cho Vương Chiêu Vân về thứ mà ba sẽ cho nó sau này khiến Vương Chiêu Vân vô cùng cao hứng, cậu ta tin sái cổ, không hề do dự tủm tỉm ký hợp đồng.

Trợ lý bên cạnh nhìn mà choáng váng.

Thằng nhóc này to gan vậy sao, đây là giấy nợ một nghìn năm trăm vạn đó!

Ký xong, Vương Chiêu Vân vui như tết, Vương Chiêu Mưu cũng hơi mỉm cười.

“Thế có phải giờ em về đi học được rồi không?” Vương Chiêu Vân chưa bao giờ nhớ thương trường lớp đến thế.

Cho dù trường có tồi tệ đến đâu thì đi học vẫn có thể ngủ gật, tan học có thể ra căng tin mua đồ ăn vặt.

“Trường em nghỉ đông rồi.” Vương Chiêu Mưu cười ôn hoà, “Em có hai lựa chọn, thứ nhất, về xưởng làm việc tới khi bắt đầu vào học; thứ hai, ở nhà làm hết bài tập nghỉ đông rồi đi học.”

“Thứ hai thứ hai!” Vương Chiêu Vân lập tức đáp.

“Rất tốt.” Vương Chiêu Mưu đứng dậy khỏi sofa, gọi điện nhờ người mang bài tập nghỉ đông tới.

“Anh phải về công ty đã, em ở đây chờ người mang bài tập đến rồi mới được về nhà.” Vương Chiêu Mưu nhìn thoáng qua một lớn một nhỏ ở phòng ăn, giơ tay ý bảo gặp lại sau rồi ra khỏi biệt thự.

Người của Vương Chiêu Mưu làm việc cực nhanh, chẳng bao lâu đã mang bài tập nghỉ đông tới cho Vương Chiêu Vân, còn thêm cả mấy đề thi thử.

Vương Chiêu Vân mở bài tập ra, năm phút sau đã vò đầu bứt tai, ngón tay lén giở đáp án xem trộm.

Lật đến trang cuối cùng, Vương Chiêu Vân nhìn thấy những vết rách ở đường nối của cuốn sách, đầu óc trống rỗng.

Đáp án biến mất rồi!

Không có đáp án thì mình làm hết bài tập thế nào được!

Đầu óc Vương Chiêu Vân rối tung lên, rồi chợt trông thấy Quý Liên Hoắc đang cho đứa bé uống sữa bột.

“Quý học trưởng?” Vương Chiêu Vân lén lút tránh Trình tẩu, cầm bài tập nghỉ đông lại gần, muốn thử giao dịch với Quý Liên Hoắc.

“Mười đồng một quyển, thế nào?”

“Tôi không cần tiền.” Quý Liên Hoắc khẽ mím môi, kéo xa khoảng cách với Vương Chiêu Vân.

“Người anh em à, anh nhặt chai rỗng bán lấy tiền mà sao lại không cần tiền chứ?” Vương Chiêu Vân khẽ nói, “Việc này chỉ anh biết tôi biết…..”

Quý Liên Hoắc im lặng một lát rồi đột nhiên giơ tay lấy một cuốn bài tập trong tay Vương Chiêu Vân.

“Tôi muốn đổi cái khác.”

“Cái gì thế?” Vương Chiêu Vân khó hiểu.

“Tôi muốn biết một vài sở thích của anh Chiêu Mưu, hoặc chuyện còn nhỏ của anh ấy, tóm lại cứ chuyện của anh ấy là được.” Ánh mắt Quý Liên Hoắc mang theo vài phần cố chấp cùng khát vọng.

“Tôi chỉ cần như vậy thôi.”

“Cái này được nha!” Mắt Vương Chiêu Vân sáng rực, lập tức đưa hết bài tập cho Quý Liên Hoắc.

“Anh làm bài tập cho tôi, tôi viết cho anh hẳn một bài văn về anh tôi luôn, tiêu đề là ‘Những chuyện không thể nói của anh trai tôi’, bảo đảm toàn những nội dung kinh người không ai biết, ok không?”

Quý Liên Hoắc đỏ tai, gật gật đầu.

Quý Đại Bảo trơ mắt nhìn chú nhỏ cầm bút lên làm bài tập giùm em trai của Vương Chiêu Mưu, tập trung làm tận mấy giờ, đầu còn không thèm nâng.

Quý Đại Bảo cố gắng ngồi dậy khỏi giường, lợi ngứa ngáy nhưng chẳng có gì gặm, chỉ đành nhai ngón tay mình.

Làm xong một nửa số bài tập nghỉ đông, Quý Liên Hoắc chớp đôi mắt khô khốc, đứng lên hoạt động thân thể.

Phía sau im ắng, Quý Liên Hoắc vừa quay lại nhìn đã thấy Quý Đại Bảo đang gặm ngón tay, nước miếng lấp lánh sắp rơi cả xuống ga giường.

Lấy giấy lau mặt lau tay cho Quý Đại Bảo, Quý Liên Hoắc bế nhóc lên, xuống lầu tìm khay trái cây trong phòng khách, cầm quả táo gọt vỏ rồi cắt miếng ra đưa cho Quý Đại Bảo.

Quý Đại Bảo nhìn Quý Liên Hoắc, nhớ tới chuyện chú nhỏ đánh mông mình, quật cường không chịu ăn.

Ngay sau đó, Quý Đại Bảo trông thấy Quý Liên Hoắc ăn luôn miếng táo mà nó từ chối.

Thấy chưa, có chút thành ý nào đâu!

Phải đưa thêm lần nữa chứ!

Quý Liên Hoắc lại cắt thêm miếng táo nữa đưa cho Quý Đại Bảo, thấy nó không ăn, anh lại ăn luôn.

Quý Đại Bảo choáng váng.

Thấy Quý Liên Hoắc sắp ăn xong cả quả táo, Quý Đại Bảo chỉ có thể nghẹn khuất cầm miếng táo gặm gặm.

Chú nhỏ không thương mình nữa rồi.

Chú ấy không thèm dỗ mình ăn kìa.

Thấy Quý Đại Bảo đã cầm miếng táo, ánh mắt Quý Liên Hoắc ôn hoà, cúi đầu khẽ nói bên tai thằng nhóc.

“Chờ ta đi học, Trình tẩu sẽ trông con, con không thể nghịch ngợm, càng không được làm mình làm mẩy, rõ chưa?”

Quý Đại Bảo tủi thân gặm táo, gật gật đầu.

Rõ ràng Quý Liên Hoắc đánh mình, nhưng cứ nghĩ sắp phải xa chú nhỏ, trong lòng nó rất lưu luyến.

“Ngoan.” Quý Liên Hoắc xoa xoa đầu thằng nhóc, sau đó nghe thấy tiếng chuông cửa.

Quý Đại Bảo còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình được bế lên, dùng tốc độ 100m/s chạy ra cửa trước cả Trình tẩu.

Nhưng người tới không phải là Vương Chiêu Mưu.

Quý Đại Bảo và Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn người đàn ông mặc áo phao lông vũ trắng trước mặt, còn chưa phản ứng lại.

“Ôi chao, Tô thiếu gia!” Trình tẩu cũng đã tới, trông thấy người đến liền tươi cười.

“Sao cậu tới đây, lại còn không báo trước vậy.”

Người đàn ông tươi cười hoà nhã, giơ chiếc túi giấy tinh xảo trong tay lên, “Ở Bắc thành mới khai trương một cửa hàng điểm tâm phong cách phương Tây, tôi đã nếm thử, thấy rất ổn, nên muốn mang một ít cho Chiêu Mưu.”

“Cậu nhanh vào đi!” Trình tẩu nghiêng người, “Cậu thật có tâm, thiếu gia cũng chỉ lát nữa là về tới rồi.”

Nhìn người đàn ông tiến vào phòng khách tự nhiên như ở nhà mình, Quý Liên Hoắc cùng Quý Đại Bảo cũng đi theo hắn, ánh mắt phức tạp.

Khuôn mặt người này anh tuấn hào phóng, vô cùng phong độ trí thức, chỉ nhìn quần áo thôi đã biết là con nhà dòng dõi thư hương.

Đây chính là Tô thiếu gia mà trước đó Trình tẩu từng nhắc tới.

Tô Vân Ôn đặt chiếc túi giấy tinh xảo kia xuống, cởi áo lông vũ ra treo trên giá, chỗ đó đúng là chỗ ngày thường Vương Chiêu Mưu vẫn treo áo.

Quý Liên Hoắc không khỏi mím môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu vô cùng kỳ lạ.

“Đúng rồi, vị này là…..” Tô Vân Ôn nhìn thiếu niên đang bế đứa trẻ.

“Vị này là bạn của thiếu gia, vì trong nhà xảy ra chút biến cố nên tới đây ở tạm.” Trình tẩu bưng nước trà tới, cười đáp lời.

Tô Vân Ôn như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó vô cùng buồn cười, hắn nhìn thiếu niên, rồi bật cười thành tiếng.

Quý Liên Hoắc đứng im tại chỗ, không hiểu vì sao người đàn ông này lại cười, đi không được mà không đi cũng không được.

“Không giấu gì Trình tẩu.” Tô Vân Ôn cười cười lau khoé mắt, “Trước đó còn có người nói với tôi là Chiêu Mưu kim ốc tàng kiều, hôm nay tôi thấy quả nhiên cũng đúng, nhưng từ trước tới nay, tôi còn chưa bao giờ thấy ‘kiều’ nào thấp cấp như này.”

Trình tẩu cười gượng, dùng ánh mắt ra hiệu cho thiếu niên lên lầu.

Quý Đại Bảo nghe người đàn ông này nói, lông mày nhỏ vô thức nhăn lại.

Đúng là người làm công tác văn hoá có khác, nói chuyện không giống người thường.

Không một từ thô tục, nhưng khiến người khác tổn thương đến tận cùng.

Con ngươi Quý Liên Hoắc trầm xuống nhưng sắc mặt vẫn như thường, anh không nói một lời, bế Quý Đại Bảo xoay người lên lầu.

Lời khó nghe gấp mười lần anh cũng đã nghe rồi.

“Đừng đi.” Tô Vân Ôn cười vẫy tay, “Cậu đã là bạn của Chiêu Chiêu thì cũng coi như bạn tôi, tới đây ăn thử điểm tâm tôi mang tới này, không Chiêu Chiêu lại trách tôi bỏ bê cậu.”

Chiêu Chiêu?

Quý Liên Hoắc xoay người nhìn Tô Vân Ôn, hắn gọi anh Chiêu Mưu là…..Chiêu Chiêu?

Tô Vân Ôn mỉm cười vô hại, phối hợp với phong độ trí thức, nhìn hắn quả thực rạng rỡ như ánh dương.

Nhìn người đàn ông đang tươi cười trước mặt, Quý Đại Bảo chớp mắt, phát hiện sự tình không hề đơn giản.

Nếu chú nhỏ không bước tới, có khi Tô Vân Ôn này sẽ nói xấu chú nhỏ với Vương Chiêu Mưu, sẽ nói chú nhỏ không nhiệt tình với khách, không có tố chất các kiểu.

Nhưng nếu chú nhỏ qua đó, ai biết tên này còn mỉa mai chú ấy tới mức nào.

Quý Đại Bảo còn chưa nghĩ ra sách lược gì đã thấy chú nhỏ bước tới, vững vàng ngồi đối diện với Tô Vân Ôn, vòng eo thẳng tắp, con ngươi đen thẳm, không hề thua về mặt khí thế.

Không hổ là chú nhỏ nha!

Quý Đại Bảo âm thầm giơ ngón cái.

Tô Vân Ôn thấy vậy, chợt mỉm cười không rõ ý vị, hắn mở túi giấy tinh xảo lấy điểm tâm ra.

“Thử món này đi.”

Tô Vân Ôn mở một hộp bánh tròn vo kiểu Tây ra, Quý Đại Bảo còn tưởng thứ gì hay ho lắm, vừa cúi đầu đã thấy, đây là một món cực phổ biến trong tương lai – bánh su kem.

“Đây là bánh su kem.” Tô Vân Ôn tươi cười cầm một chiếc lên đưa cho Quý Liên Hoắc.

"Nó có nguồn gốc ở Pháp vào thế kỷ 16. Ở Pháp, nó là một món tráng miệng tượng trưng cho điềm lành."

Quý Liên Hoắc hơi nghiêng người về phía Tô Vân Ôn, bàn tay còn chưa động tới chiếc bánh tròn vo kia, bỗng thấy ngón tay Tô Vân Ôn đột nhiên dùng sức, bơ màu trắng trong bánh su kem đột nhiên bắn tới.

Trên người Quý Liên Hoắc đang mặc áo hoodie màu trắng do Vương Chiêu Mưu mua, anh lập tức giơ Quý Đại Bảo lên chặn lại phần kem bơ đang bắn tung toé kia.

Quý Đại Bảo còn chưa kịp phản ứng đã thấy cánh tay đang bế mình nhấc lên, kem bơ bắn hết vào người mình.

Quý Đại Bảo im lặng thật lâu, sau đó quay đầu nhìn chú ruột mình.

Hai ta có thực sự là ruột thịt không vậy?

“Xin lỗi, thực ngại quá!” Tô Vân Ôn ra vẻ áy náy, cầm khăn giấy lau bơ trên người Quý Đại Bảo.

Lau chưa được hai cái, mũi Tô Vân Ôn đã nhăn lại, vẻ mặt hơi nghi hoặc nhìn thiếu niên.

“Cậu có ngửi thấy mùi gì không?”

Quý Đại Bảo vô thức ngửi ngửi, chỉ thấy mùi bơ ngọt.

Quý Liên Hoắc cũng ngửi ngửi, lại sờ tã giấy của Quý Đại Bảo, vẫn sạch sẽ mà.

Tô Vân Ôn ngửi vài lần, rồi lập tức ra vẻ bừng tỉnh.

“Tôi biết rồi.”

Quý Đại Bảo nhìn chằm chằm Tô Vân Ôn đến sát gần chú nhỏ, mỉm cười nói bên tai anh.

“Trên người cậu có mùi, chính là mùi của sự nghèo kiết lại không từ thủ đoạn.”

Quý Đại Bảo chậm rãi mở to mắt.

Trên người gia chủ Lãnh gia tương lai có mùi nghèo kiết?!

Gió: chả hiểu sao tôi không thích nhân vật Trình tẩu, từ lúc xuất hiện tới giờ luôn…… 

Bình luận

Truyện đang đọc