LẦU DƯỚI 249, LẦU TRÊN 251

Từ chương này mạn phép đổi cách xưng hô từ tôi-cô sang tôi-em, còn Thư Trữ vẫn gọi Dư Vũ là tôi-anh, đến khi nào chính thức yêu đương thì mình đổi sang anh-em nha mọi người.

??????????

Dư Vũ nghe máy, là ba anh, Dư Liên Thắng là một người nói chuyện rất trực tiếp, vừa mới nghe thì đã,

"Người yêu của con bị người ta tông phải?"

"Con còn đang theo đuổi cô ấy, tạm thời chưa phải người yêu."

Dư Liên Thắng nhíu mày, "Nghiêm túc?"

"Nghiêm túc."

"Được, con muốn thế nào tùy con, không cần xúc động, có việc gì thì nói với ba mẹ. Không cần bọ ngựa đấu xe, con muốn..."

Còn chưa nói hết, chợt nghe trong điện thoại truyền đến một giọng nữ, "Đưa tôi, để tôi nói chuyện với con trai."

"Con trai, vợ bị khi dễ không thể tha thứ, muốn ba mẹ giúp không?"

"Tạm thời không cần."

"Ừ, con phải chú ý an toàn đấy, con dâu thế nào?"

"Còn đang nằm viện, chưa thể đứng dậy được."

"Ôi trời, có cần mẹ đi thăm không?" Trong giọng nói của bà lộ ra một chút chờ mong, Dư Vũ nhanh nhanh nói,

"Không cần không cần, chờ con xác định quan hệ đã, lúc đó con sẽ đưa cô ấy tới ra mắt mọi người."

Hiện tại để mọi người gặp, chẳng phải là bại lộ...

Dư Vũ vừa chạy về bệnh viện là đúng tròn 2 tiếng anh ra ngoài.

"Cô ấy đã tỉnh chưa?"

Y tá lắc đầu, cho nên không phải là chúng tôi không làm được theo yêu cầu của anh nhé anh trai, mà căn bản là vì cô ấy còn chưa dậy nữa.

Dư Vũ đi vào phòng bếp nhỏ nhìn nồi cháo, anh nghĩ cô chưa tỉnh, cháo cũng chín rồi, sau đó anh tắt bếp, mang rác đi xuống.

Lúc lên lầu, anh gặp một người trong thang máy, ăn mặc cũng đẹp, đáng tiếc mặt mũi bầm dập.

"Nhìn cái gì?!" Hắn ta trừng mắt nhìn Dư Vũ, một bộ dáng đại ca giang hồ.

"Cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu?"

"Mẹ nó!"

Dư Vũ cười lạnh, vừa đúng lúc cửa thang máy mở, "Đã bị đánh thành như vậy rồi mà vẫn còn ngông cuồng!"

Dư Vũ bình tĩnh đi về phía trước, đem tiếng người kia mắng chửi để ở sau lưng, người như thế, vừa nhìn đã biết chính là cặn bã của xã hội.

Lúc trở về Thư Trữ vừa tỉnh, anh bước nhanh tiến lên, ghé vào bên giường, "Tỉnh rồi sao, ăn một chút gì đi?"

Môi Thư Trữ giật giật, có chút khàn khàn, "Anh ăn rồi sao?"

Dư Vũ đem giường nâng lên một chút, rót một cốc nước ấm đi tới, muốn dùng thìa đút cho cô.

Thư Trữ nhẹ nhàng giật đầu, "Đừng dùng thìa." Cô thấy hơi ngại.

Cô muốn vươn tay trái, Dư Vũ đè lại. Trên tay cô còn rất nhiều vết thương, đều bị băng lại.

Anh đem cốc đưa tới khóe miệng cô, Thư Trữ ngượng ngùng há miệng.

Uống qua nước, Dư Vũ múc một chén cháo, cô ăn được hai miếng liền không ăn nổi nữa.

Dư Vũ liền lấy thìa ăn hết, lại đi múc một bát, ngồi chỗ khác ăn.

Hiện tại anh không thể gục ngã được, còn một trận chiến ác liệt khác đang chờ anh.

Thư Trữ ngượng ngùng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ, bên tai hơi hơi đỏ lên.

Dư Vũ ăn xong rồi rửa bát, anh cho rằng Thư Trữ đã ngủ, theo thường lệ anh nhẹ nhàng hôn ở chóp mũi cô, rồi sau đó nằm trên sofa, ngủ một giấc.

Cô mở mắt ra, mặt đã đỏ ửng lên, Thư Trữ cắn răng, người này...

...

"Không phải anh phải đi quay phim sao?" Mấy ngày nay tinh thần cô đã tốt hơn, đã có thể ngồi dậy uống nước, Dư Vũ còn có thể đỡ cô đi lại ở trong phòng một chút.

Anh lắc đầu, "Không đi nữa."

"Hả?"

"Tôi từ chối rồi."

"Từ chối?" Thư Trữ trợn tròn mắt, cơ hội tốt như vậy, anh...

"Tôi đỡ hơn rồi, anh có việc thì cứ đi đi."

Dư Vũ nhận lấy nước một chút, khẽ ngẩng đầu.

"Nhưng tôi đã nói, để củ cải đen vào đoàn làm phim."

Thư Trữ có sửng sốt, Dư Vũ đem nước bưng lên, đưa cho cô, "Đừng đoán mò, cơ hội để hot của ông đây còn nhiều lắm, mấy nhân vật nhỏ như vậy tôi không hiếm lạ gì."

Anh nói thật sự nhẹ nhàng, mi mắt hơi híp, một đôi mắt kéo dài, trong mắt tất cả đều là tình ý.

Thư Trữ dời tầm mắt, cô có chút không dám nhìn vào ánh mắt anh.

Buổi tối, Thư Trữ ngủ rồi, Dư Vũ mới nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa phòng bệnh, gọi một cuộc điện thoại.

"Cái gì?! Cậu nói cái gì?! Này, Đại Ngư, hợp đồng đã kí rồi đó, cậu nói hủy liền hủy? Cậu nghĩ gì đấy, không có khả năng."

"Thật xin lỗi, tôi có chuyện quan trọng, chỉ trong hai tuần này thì không xong kịp."

Người đại diện căn bản không nghe lời này, "Tôi nói cho cậu, nếu không muốn sự nghiệp đi xuống, thì cậu lo mà đến đóng phim đi."

"Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ đăng bài xin lỗi ở Weibo, chuyện này thế nào tôi cũng nhận, thật sự tôi có việc bận không đi được."

Nói xong anh liền trực tiếp cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, người đại diện lại gọi lại.

"Bên đoàn làm phim không nhận lí do của cậu, nhưng bọn họ đồng ý cho cậu mười ngày, họ sẽ làm việc với nam và nữ chính trước, mười ngày, được không?"

Dư Vũ chỉ nhẹ giọng nói, "Cảm ơn."

Người đại diện tuy rằng cũng ít có thế lực, nhưng chỉ cần có cơ hội, sẽ luôn luôn giúp đỡ anh. Trước kia là anh không hiểu, hiện tại anh đã biết, trên thế giới này, người đối xử tốt với bạn không chỉ lúc nào cũng gắn với lợi ích, mà cũng vì lòng tốt nữa.

...

"Đại Ngư, có tiến triển rồi."

Dư Vũ bị những lời này gọi tới chỗ bọn họ thường xuyên tụ tập, vừa vào cửa, anh bị một gương mặt quen thuộc hấp dẫn sự chú ý.

"Lục Xuyên?"

"À, là tôi, Dư Gia còn nhớ rõ không?" Cậu ta nói kiểu cung kính anh.

Dư Vũ khoát tay, "Nói đi, chuyện gì?"

Mạnh Triệu ném tới một tấm hình, là một người đàn ông hơn 20 tuổi, dáng vẻ lưu manh. Dư Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là tên mặt mũi bầm dập đến bệnh viện hôm nay.

"Người này, chính là người đụng phải chị dâu, con trai độc nhất của của phó bộ **, Trâu Chính Dương. Hôm đó cậu ta đi Hummer, đụng phải chị dâu." Mạnh triệu đá chân Lục Xuyên, "Nói đi."

Lục Xuyên lấy lòng cười cười, thịt trên mặt nhăn thành một nhúm.

"Bạn bè của anh họ tôi, cùng người này miễn cưỡng cũng gọi là quen, mấy ngày hôm trước nghe nói anh ta bị ba đánh, tâm tình không tốt, lúc đó bạn của anh họ tôi cũng có mặt, nghe thấy anh ta nói ở chỗ ** đụng phải người, cho nên mới bị ba đánh."

"Có người hỏi anh ta, không sợ xảy ra chuyện gì sao, Trâu Chính Dương nói ba anh ta đã ra tay, camera theo dõi bên đường đều đã hủy, nói không ai có thể tìm được ra là anh ta, cũng không ai dám tìm đến anh ta. Bằng không anh ta sẽ giết chết cái người kia hại anh ta bị đánh."

Lục Xuyên kể rất sống động, phảng phất như cậu ta ở ngay hiện trường lúc đó vậy. Rồi sau đó lại cười cười lấy lòng, đôi mắt híp thành sợi chỉ.

Sắc mặt Dư Vũ càng ngày càng khó coi, hàm răng cắn chặt, hốc mắt vỡ toang, gân xanh trên trán giật một chút.

"Mẹ nó cái thằng lưu manh này!"

"Đại Ngư, bình tĩnh." Trang Minh có sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Mạnh Triệu cũng nói, "Đại Ngư, cậu nghe cho xong tình huống đã."

Dư Vũ ngẩng đầu nhìn anh, nắm tay nắm chặt, Thư Thư bị tên này đụng phải sao?

"Hai ngày này bọn tôi đi điều tra một chút, ngày chị dâu xảy ra chuyện thì Trâu Chính Dương cùng vài bạn bè ở lưu vực Sơn Trang chơi một đêm, sáng sớm tinh mơ rượu cũng chưa tỉnh hẳn, liền lái xe trở về, một mình mang theo một cô gái. Đến chỗ đường **, bọn họ liền đụng phải chị dâu."

"Gần đây sau đánh con trai, Trâu Kiến Quốc sợ xảy ra chuyện gì, nên đã sớm xóa mọi bằng chứng. Trâu Kiến Quốc là phó bộ, nhưng anh họ của ông ta còn là người bậc trên, nhà họ Trâu cũng coi như có quyền thế, Đại Ngư..."

Dư Vũ biết cậu ta muốn nói gì.

Đây là lần đầu tiên anh lộ ra biểu cảm tàn nhẫn, và cũng là lần đầu tiên đám người Mạnh Triệu thấy, "Tôi sẽ không bỏ qua cho hắn ta."

Từng chữ một, theo từ trong miệng anh mà nói ra.

...

Thư Trữ thừa dịp Dư Vũ không ở đây, cô nhờ y tá dẫn mình đi toilet, rồi sau đó bật nước tắm rửa, nhờ y tá đi lấy cho cô một bộ đồ bệnh nhân mới.

Dư Vũ vừa về, liền thấy y tá vội vội vàng vàng đi lại, cầm trên tay đồ bệnh nhân.

"Thưa anh, anh có thể đưa cho bạn gái anh giúp tôi được không, hiện tại tôi có chút việc gấp."

Rồi y tá không để ý tới phản ứng của Dư Vũ, xoay người liền vội vội vàng vàng đi, anh cầm quần áo có chút ngây người.

Đẩy cửa đi vào, Thư Thư không ở trên giường, cửa toilet đóng, Dư Vũ nhẹ nhàng gõ cửa.

"Thư Thư? Quần áo này."

Bên trong không có động tĩnh, Dư Vũ còn nói, "Em không cần tắm kĩ quá đâu, cẩn thận dính nước."

Bên trong truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng, "Ừm."

Một lát sau, bên trong vẫn không động tĩnh, "Thư Thư? Em không có chuyện gì chứ?"

"Không, không có chuyện gì..." Giọng của Thư Thư có chút cấp bách.

Dư Vũ nửa tin nửa ngờ.

"Quần áo..." Anh gõ cửa, Dư Vũ đem quần áo tiến dần lên, bên trong lại luôn luôn không hề có động tĩnh.

"Nếu em không ra, anh sẽ đi vào."

Cửa mới từ từ mở ra, Thư Trữ mắc cỡ ngại ngùng ngó ra, Dư Vũ thấy đây là lần đầu tiên cô ngượng ngùng.

"Sao đấy?"

"Cái kia... Gọi giúp tôi y tá đi."

"Có chỗ nào không thoải mái sao?" Dư Vũ vội vàng tiến lên.

Thư Trữ cắn răng một cái, "Họ hàng của tôi đến rồi!"

"Ai?" Họ hàng nào cơ?

"Bà dì!"

Mặt Đại Ngư bỗng chốc đỏ lên, anh ấp úng, "Em muốn cái kia?"

Thấy anh thẹn thùng, Thư Trữ cũng cảm thấy bớt xấu hổ hơn, cô cười nói, "Anh mua cho tôi?"

"À..." Theo tiếng à này, cô chỉ còn kịp nhìn thấy một bóng lưng.

"Nè... Cũng không cần anh phải đi mua thật mà, ngại thật đấy." Cô bĩu môi, lại đột nhiên nở nụ cười.

Dư Vũ chạy đến cửa siêu thị, vòng vo một lúc, cắn răng đi vào.

Tìm một lát mới tìm được chỗ bán cái đó.

Anh bỗng nhiên thấy choáng, nhiều loại như vậy sao?

"Chào cậu, cậu muốn mua gì?" Bác gái bán hàng ở siêu thị đứng đằng xa, cười tiến lên.

Dư Vũ xấu hổ nhức đầu, bác gái cười, "Mua cho bạn gái sao? Để tôi chọn cho, con trai các cậu chắc không biết mấy cái này đâu."

Một bên bác gái vừa lấy còn vừa nói, "Thằng nhóc cậu đối xử với bạn gái thật là tốt, mà là bạn gái hay là vợ vậy?"

Dư Vũ lập tức nghiêm mặt, "Hiện tại là bạn gái, tương lai là vợ."

Bác gái cười ha ha, "Cố lên! Đúng rồi, có muốn lấy đường đỏ không?"

Nói xong đưa cho anh một cái túi, rồi sau đó hơi hơi ái muội cười, "Mấy ngày này tính tình của con gái không tốt, cậu phải nhịn xuống nhé."

Dư Vũ nhận lấy, chạy trối chết.

...

"Này..."

Thư Trữ nhận, thấy có cả ban ngày lẫn ban đêm, "À, thật ra chỉ cần mua ban ngày thôi."

Dư Vũ cầm đường đỏ, ánh mắt né tránh, đi vào bếp.

Thư Trữ cười trộm.

"Uống chút đi này," Anh đưa nước đường đỏ cho cô, Thư Trữ nhận, uống một ngụm, cảm thấy ấm cả người lên.

"Đại Ngư, tôi có thể về chưa?"

"Em vẫn còn chưa khỏe hẳn đâu." Dư Vũ cau mày, kiên quyết không đồng ý.

"Nhưng tôi có thể đi lại được rồi."

Dư Vũ lắc đầu, không đồng ý, lúc anh đấu cùng Trâu Chính Dương, Thư Trữ cũng chưa khỏe lên hẳn.

"Em không ở lại bệnh viện, không sợ để lại sẹo sao?"

Một câu này chạm đến đáy lòng cô. Lần này Thư Trữ bị thương từ ót bên trái, đến trên thái dương một chút, phải khâu mấy mũi. Và trên tay, trên đùi đều có vết thương phải khâu lại.

Ngày hôm qua bác sĩ đổi thuốc, nhìn ánh mắt cô xem cánh tay mình, Dư Vũ vĩnh viễn cũng quên không được.

Cô nói không có chuyện gì, nhưng chắc bản thân cô hiểu rõ cảm giác của mình hơn qua lớp da kia. Là một cô gái ngủ muộn một chút cũng kêu than da sẽ bị xấu đi, làm sao có thể không quan tâm vết sẹo có thể lưu lại vĩnh viễn này.

"Đại Ngư, viện phí hãy để tôi trả nhé." Thư Trữ cũng nghĩ, thôi ở chỗ này cho khỏe hẳn, nếu về nhà lại bị gì thì sao, để lại sẹo là nhất định rồi, nhưng sức khỏe cũng quan trọng.

"Được." Dư Vũ gật đầu.

"Đúng rồi, người gây ra chuyện đã tìm được chưa?"

Dư Vũ thu dọn bát một chút, "Rồi, đã lập án, cũng đã có một ít chứng cứ."

"Có chuyện gì nói với tôi nhé, tôi nhất định phải tận mắt thấy hắn ta ngồi tù."

Ánh mắt cô có chút lạnh, tai họa bất ngờ này, người gây ra nó đừng hòng thoát được.

Dư Vũ gật đầu, kiên định nói, "Được, cùng nhìn hắn ta ngồi tù."

...

Thư Trữ ngủ, Dư Vũ lái xe đi đến nhà Mạnh Triệu, câu nói đầu tiên chính là, "Có chuyện gì sao?"

Hai người ngồi xổm ở ban công, Dư Vũ nhận điếu thuốc, ngậm ở ngoài miệng, Mạnh Triệu cho anh chút lửa.

Anh thuần thục hút một hơi, một làn khói mờ ảo bên miệng chậm rãi tan ra

Thật lâu không hút, vậy mà cảm thấy hương vị rất kì quái.

Mùa này, buổi tối khuya ở ban công từng đợt gió thổi đến, Mạnh Triệu nắm thật chặt quần áo.

"Đại Ngư, cậu có ý kiến gì không?"

Dư Vũ hít một hơi, ánh mắt híp lại.

"Tố cáo hắn ta."

"Không có chứng cứ." Mạnh Triệu nói chuyện thẳng thắn, điều này cũng là lí do tối nay anh tìm Dư Vũ.

Dư Vũ lại hít một cái, ánh mắt hơi trầm xuống, không nói chuyện.

"Mấy người Lục Xuyên này dám vụng trộm nói cho cậu, nhưng nếu bắt hắn làm chứng, hắn sẽ không dám, hơn nữa điều này cũng không tính là chứng cứ."

Dư Vũ vẫn trầm mặc, đem tàn thuốc ấn trên mặt đất, dùng chân hung hăng mà đạp.

"Người anh em, giúp tôi tra người phụ nữ hôm đó của hắn ta, cậu xem có được hay không rồi báo tôi nhé."

Mạnh Triệu gật đầu, Dư Vũ đứng lên bước đi.

...

Ba ngày sau, lưu vực Sơn Trang.

Dư Vũ đợi hai tiếng, rốt cuộc cũng thấy Trâu Chính Dương ôm một người phụ nữ, cùng vài người cả trai lẫn gái đi ra.

"Trâu Chính Dương." Dư Vũ tiến lên.

Trâu Chính Dương ngẩng đầu nhìn anh, có chút ấn tượng, chính là người đã từng nói ẩu đả với mình vài câu.

"À, tao còn chưa tìm đến mày, mà mày lại tìm tới cửa sao."

"Người tông xe trên đường ** chính là mày nhỉ, người bị tông đó là người phụ nữ của tao."

Trâu Chính Dương nhìn anh, không tiếp lời này.

Edit: melbournje

"Mày tìm tao làm cái gì? Tìm đến mắng sao?"

Hắn ta hừ lạnh một tiếng, anh nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt nhíu lại.

"À, đây không phải là Liễu Nhứ Ngôn bị Trình Đoạn Dịch vứt bỏ sao? Thế nào, hận Thư Trữ vậy nên đi tìm Trâu Chính Dương diễn trò anh anh em em sao?"

Mặt Liễu Nhứ Ngôn biến sắc, "Anh không được nói bừa."

"Làm sao lại là nói bừa? Không phải cô làm tiểu tam rồi bị đá sao? Lại tìm được người bao nuôi rồi à?" Rồi sau đó anh nhìn về phía Trâu Chính Dương, tặc lưỡi nói, "Lão Trâu thích đồ người khác không cần sao? Chậc chậc, gu lạ đấy."

Trâu Chính Dương nhào tới, hai người đánh nhau, Dư Vũ một mình đánh với Trâu Chính Dương cũng không có vấn đề gì, nhưng đây là địa bàn của bọn họ.

Trâu Chính Dương cùng vài bạn bè đi tới, Dư Vũ một mình chấp n người, đơn phương bị đánh, anh che mặt, miệng không ngừng khiêu khích.

"Ha ha, là một người đàn ông, một cậu ấm, lại thích đồ người khác không cần, đụng vào người ta là chạy, mày tin không, kiểu gì cũng có ngày mày vào tù thôi."

"Con mẹ mày!" Hắn hung hăng đá anh một cước, hai người đè anh lại, Trâu Chính Dương nắm chặt tóc của anh, da đầu Dư Vũ rất đau, hắn ta đem mặt anh nâng lên, trào phúng nhìn anh.

Sắc mặt Trâu Chính Dương hung ác, "Mày không có cách nào đâu, tao nói cho mày, ông đây đã khiến người phụ nữ của mày xảy ra chuyện, hiện tại đem mày nghiền nát, cũng chả là vấn đề!"

Dư Vũ cười nhạo, "Mày thực cho rằng tao không có chứng cứ sao."

"Xùy! Đừng hòng lừa tao, có bằng chứng nào tao cũng xóa hết rồi, cho dù có, tao cũng xóa đi được."

Rồi sau đó hắn ta hung hăng đem đầu anh nhấn xuống đất, "Đánh!"

Dư Vũ nằm liệt trên mặt đất, Trâu Chính Dương mang theo vài người bạn rời đi, Liễu Nhứ Ngôn muốn nắm tay hắn ta, nhưng bị hắn ta lườm, nên chỉ dè dặt cẩn trọng đuổi theo, cô ta quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Dư Vũ một cái.

Mọi người đi rồi, Dư Vũ chậm rãi đứng dậy, xoa xoa máu trên khóe miệng, trên mặt không bị thương nhiều, nhưng trên người rất nghiêm trọng.

Nhưng Dư Vũ lại cảm thấy như mình không đau, anh sờ sờ máy ghi âm giấu trong người, lấy bông tai trên tai xuống, có vết máu theo bông tai chảy ra, là một chiếc camera mini.

...

"Sao trên tai anh lại có vết máu thế?"

Dư Vũ không thèm để ý, "Không có chuyện gì, bấm lỗ tai không cẩn thận bị lệch thôi."

Ánh mắt Thư Trữ nhíu lại, "Mùa đông mà lại bấm lỗ tai, không sợ lạnh đến phát đau sao?"

Dư Vũ cười to, đem mặt đưa gần tới, "Em quan tâm tôi đấy à?"

Thư Trữ thấy anh cười đáng đánh đòn, lỗ tai hơi phiếm hồng, quay mặt, không quên nói một câu, "Tôi chỉ sợ anh bị thương rồi không may làm sao ở đây thì tôi lại phải chạy đi gọi bác sĩ thôi."

Dư Vũ nghe lời đứng lên, "Biết là em quan tâm tôi rồi, yên tâm, giờ tôi phải đi ngay."

Anh ra vẻ hoạt bát, sôi nổi ra khỏi cửa, cửa vừa đóng anh lập tức nhe răng trợn mắt, đau đến mức không kêu lên nổi.

Buổi tối ngủ cũng vậy, ngay cả xoay mình Dư Vũ cũng có chút khó khăn, cắn răng, nhưng vì không muốn đánh thức cô, gần sáng anh mới ngủ được chút.

...

"Thư, tôi đi đây có tí chuyện."

"Sao gần đây anh vội thế?"

Dư Vũ cười to, "Tôi vốn rất bận được không? Đừng quá nhớ tôi nhé, giữa trưa tôi sẽ nấu đồ ăn cho em."

Anh cười hì hì ra ngoài, Thư Trữ bất đắc dĩ lắc đầu, cái người này.

Dư Vũ vừa ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt anh lại suy sụp, sờ sờ thắt lưng đau như muốn nát, anh khập khiễng chậm rãi đi xuống lầu.

"Đại Ngư, cậu có chứng cứ gì sao?" Vừa vào cửa, Mạnh Triệu liền hỏi anh, mấy người Trang Minh cũng nhìn qua.

"Chỗ này~" Anh dem tất cả ném lên bàn.

"Lão Mạnh, tìm người nhờ họ xử lý video một chút."

Mạnh Triệu gật đầu, "Sao cậu tìm ra được chứng cứ vậy."

Dư Vũ chỉ lắc đầu, không muốn trả lời vấn đề này.

"Một phần đưa tới cục cảnh sát, một phần đưa tới viện kiểm soát," Anh dừng lại một chút, tiếp tục nói, "Một phần đăng lên trên mạng."

"Đăng lên trên mạng hiệu quả không lớn, còn có thể đánh cỏ động rắn nữa." Lưu Cư An cau mày.

"Cứ giao lên cục cảnh sát để họ điều tra, đăng lên trên mạng để có sức ảnh hưởng là được rồi, tôi vẫn còn có nước lùi."

...

Xử lý qua video và ghi âm thì lập tức tung lên mạng, liền gây lên sóng to gió lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc