LẦU DƯỚI 249, LẦU TRÊN 251

Edit: melbournje

?

Người đại diện của anh hôm nay cũng tới, phỏng chừng biết là, nếu Dư Vũ nhận được vai này thì sẽ có chút danh tiếng!

Thái độ đối với anh rất tốt, anh xuất thân từ một trường học chuyên về diễn xuất. Công ty thấy anh đẹp trai, liền ký hợp đồng với anh, theo anh nói thì anh với nhà mình có xích mích, muốn kiếm tiền, nhưng mà điều kì lạ là chẳng thấy anh nịnh bợ bao giờ. Nhưng chỉ bằng mặt của anh, cũng có thể kiếm được nhiều rồi!

Thấy hôm nay anh ăn mặc thỏa đáng, gật gật đầu, "Đại Ngư đến đây, đi, chúng ta đi vào!"

Một bên dẫn đường một bên nói, "Không cần khẩn trương, hôm nay chỉ là đi báo danh thôi!"

Người đại diện đẩy cửa ra, "Đạo diễn Vương, Đại Ngư của chúng tôi đến rồi đây! Nhìn xem, cậu ấy có phải là sinh ra vì Khưu Minh không!"

Người đại diện mặt thì cười cười, rất là tự hào.

Đạo diễn Vương thì gõ gõ bàn, lộ ra biểu cảm khó xử.

"Đạo diễn Vương? Thế nào?" Người đại diện chần chờ hỏi.

"Này...Hay là Dư Vũ vẫn nên trở về đi!"

"A? Vì sao?"

"Không hợp vai Khưu Minh!"

"Làm sao có thể?! Để cho tôi thử đi?" Dư Vũ mở to hai mắt, thử cũng chưa thử, làm sao biết mình không hợp Khưu Minh?

"Đây là do Hưu Thư nói, cô ấy nhìn ảnh chụp của Dư Vũ, nói người này không hợp vai Khưu Minh! Việc này chúng tôi cũng không có cách nào..."

Người đại diện nghi hoặc ra tiếng, "Hưu Thư thật sự không đồng ý?"

"Đúng vậy! Nhưng mà Đại Ngư cũng đừng nổi giận, kịch bản mới của Hưu Thư đã kí với chúng tôi! Đến lúc đó sẽ cho cậu một nhân vật quan trọng!"

Người đại diện gượng ép cười cười, Vương đạo diễn này không thể đắc tội, Hưu Thư cũng không thể đắc tội, chỉ có thể nhịn xuống.

"Tôi..." Dư Vũ muốn nói gì đó, người đại diện kéo lấy anh, lại khách khí với đạo diễn Vương hai câu, mang theo Dư Vũ đi!

Vừa ra khỏi cửa, Dư Vũ liền gào to nói, "Đạo lý gì đây?! Cái gì mà ngoại hình không thích hợp?! Thử cũng chưa thử đã nói không hợp?!"

Người đại diện vỗ vỗ vai anh, "Đại Ngư, tôi sẽ giúp cậu, tôi còn có chuyện, cậu cũng chạy nhanh trở về đi!"

Rồi sau đó bước đi, lời hứa hẹn của đạo diễn Vương, ai chẳng biết đó là lời nói khách sáo, Dư Vũ này, hai cơ hội tốt đều thất bại, chỉ trách số phận! Mình cũng không nên quá xem trọng cậu ta, chi bằng đi quan tâm mấy diễn viên khác! Tuy rằng ngoại hình không bằng anh, nhưng ít nhất không xảy ra sự cố!

Dư Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, "Mẹ nó chứ! Kiểu người gì đây?!"

Anh gọi điện thoại, "Đi ra! Đi ra! Theo tôi đi uống rượu đi!"

Lưu Cư An nhận được điện thoại của Dư Vũ, vui vui vẻ vẻ chạy tới đón Dư Vũ.

"Dư Gia! Sao cậu ở chỗ này?"

"Tới quán bar đi, đừng nhiều lời!"

...

"Còn có loại việc này sao?!"

Dư Vũ uống rượu, một ngụm buồn, thật lâu không uống rượu ngon như vậy!

"Chắc chắn là có quy tắc ngầm! Hưu Thư kia muốn đẩy người khác chen vào chứ còn gì nữa!"

Dư Vũ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Dư Gia, trước kia cậu không ở trong vòng luẩn quẩn này, nên không hiểu đó, tôi nói cho cậu, phương diện này, người nào có tiền và quan hệ thì người đó hơn!"

"Trừ khi thật sự có giá trị nhan sắc và kĩ thuật diễn đỉnh cao, à còn cả sự may mắn nữa, bằng không nếu nó thể hot, chính là ôm đùi một đống!"

"Dư Gia, tôi nói cậu đúng thật không có gì làm! Cứ ngoan ngoãn ở nhà, nghe theo ba đi làm kiếm tiền, còn hơn cái con đường siêu sao gì đó, có tiền rồi không là vẫy vẫy tay một cái là có thể thành minh tịn sao?!"

Dư Vũ liếc mắt nhìn anh, "Cậu không hiểu! Tôi chính là thừa dịp cha tôi còn có thể làm việc, nhường chính ông ấy trông công ty, để tôi ra ngoài đi làm!"

Cậu cũng biết làm?!

"Chú ấy cũng không quản cậu sao?"

"Mặc kệ, cái gì cũng không quản, tiền cũng không quản..."

Lưu Cư An: "..."

"Dư Gia cậu có phải đang thiếu tiền không, tôi cho..."

"Không cần, không muốn!!"

...

Hai người uống một hồi lâu, Dư Vũ uống xong nên giải tỏa được phần nào, đứng ở bên ngoài quán bar, đột nhiên hô to một câu:

"Hưu Thư! Con mẹ nhà mày!"

Rồi sau đó cảm giác trong lòng vẫn hơi tức giận....

"Dư Gia cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về!"

"Chẳng phải cả nhà cậu đều biết tôi ở chỗ nào rồi sao?!" Anh liếc trắng mắt, đây là lí do anh tìm chỗ kia thuê!

"Tôi tự gọi xe về, cậu cho tôi một trăm đi!"

Lưu Cư An cho anh nhiều hơn, anh nói không muốn, chỉ mượn một trăm, rồi gọi xe đi.

Lưu Cư An ở chỗ kia còn ngẩn người, Dư Gia này là vì gì? Mà sao phải khổ như vậy!

Nhớ năm đó mối tình đầu của Dư Gia rất nồng nhiệt, xung quanh đâu đâu cũng thấy tỏa ra tình yêu, để theo đuổi cô gái đó, cậu ta chạy tới trường đại học của cô ấy, chi tiền rào rào rào rào, một cái nhăn mày cũng không nhăn. Chờ cô gái kia lấy đủ tiền rồi, bắt đầu giở trò, lúc đó anh còn nói cái gì mà,

"Mẹ nó chứ! Làm gì có cái gì mà do em thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, rõ ràng là già mồm cãi láo!"

Trong trí nhớ của Lưu Cư An khắc rất sâu điều này, bởi vì Dư gia bản thân tự làm mình mất tiền, còn ghét bỏ người khác! Hơn hai mươi tuổi, chỉ có một mối tình đầu giả dối, làm cho mọi người hoài nghi anh là gay! Chứ Dư Gia như vậy, muốn gái nào mà chẳng được!

Nhìn Dư Gia trước kia làm người chết cũng không đền mạng, lại nhìn nhìn cậu ấy bây giờ, một nhân vật nhỏ bé phải đi thử từng vai, lắc đầu, thật sự không biết não người này chạy đi đâu chơi!

Mà thôi quên đi, người có tiền, phiền người cứ tùy hứng!

Dư Vũ trở lại tiểu khu, đi đến tầng 4, không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gõ cửa.

Thư Trữ nhìn ra mắt mèo thấy là anh, mở cửa.

"Uầy mẹ nó, cái tạo hình gì đây?!"

Thư Trữ mặt tối sầm, cô không phải chỉ là đang vén tóc đắp mặt nạ thôi sao...

"Giống như quỷ! Ở trước mặt đàn ông cô có thể có chút hình tượng được không?!"

Thư Trữ bình tĩnh ấn ấn mặt nạ, "À, anh nói ở trước mặt đàn ông mới cần có hình tượng, vậy ở trước mặt anh thì cần cái hình tượng gì!"

"Được rồi! Nói chuyện tử tế với người, ok!"

"Nói chuyện tử tế với người, anh là người sao?"

Dư Vũ trừng mắt, đây là muốn tức chết tôi sao!

"Đến cùng có chuyện gì?! Để tôi đoán thử nhé, có phải bị trượt cái vai đó rồi không!" Thư Trữ đột nhiên cười tủm tỉm.

Rất nhiều năm về sau, Dư Vũ mới biết được, khi Thư Trữ cười tủm tỉm với một người thì chỉ có hai tình huống xảy ra, một là, cô ấy muốn chơi khăm bạn! Một loại nữa là, cô ấy đã chơi khăm bạn rồi!!!

"Làm sao cô biết?!"

"Nhìn bộ dạng anh thế này, chậc chậc, cho nên nói ấy, làm người, không thể quá tự tin đâu!"

Dư Vũ mặt tối sầm, "Lúc này chỉ có thể trách tôi không may!"

Có thể là do uống rượu, hơn nữa trước mặt người phụ nữ này không hiểu sao làm cho anh thả lỏng, liền châm chọc.

"Gặp phải quy tắc ngầm! Mẹ nó, Hưu Thư khốn nạn kia! Cô biết người đó đánh trật tôi chỉ vì mặt tôi không hợp không?! Tôi không thèm nữa, loại người điên!"

Thư Trữ đang ấn mặt nạ thì hơi dừng một chút, mặt không biểu cảm nói, "Có thể là do anh rất xấu, ngoại hình không thích hợp!"

"Làm sao có thể?! Không nói đến tôi đẹp trai như nào, quan trọng chính là kỹ thuật diễn, cô ta chưa thấy qua tôi diễn như nào đã biết tôi không thích hợp! Người như thế, không hiểu sao lại hot, làm người mà không có đạo lý, còn có thể viết sách viết truyện gì chứ?!"

Thư Trữ nháy nháy mắt, khẽ cười, tốt lắm, anh giỏi lắm!!!

"Vậy anh muốn nói gì với tôi?" Cô ngăn lời anh.

"À, kém chút đã quên chuyện chính, ngày đó tôi không bận nữa! Có thể đi giúp cô, đến cùng cô muốn tôi làm gì?"

Thư Trữ khẽ cười, "Chuyện nhỏ thôi, ngày đó rồi nói sau, hẹn gặp lại!"

"Phanh!" cửa đóng lại.

"Mẹ nó, cái gì đây chứ?!" Đây là thái độ khi nhờ vả người khác sao??

Gắt gao trừng mắt với cánh cửa, rồi anh mới trở về rửa mặt đi ngủ.

Thư Trữ đóng cửa lại, bỏ mặt nạ, được rồi, cho anh mắng, tôi sẽ hố chết anh!

Lại nghĩ đến hôm nay anh thử vai thất bại, khẽ cười, tâm tình tốt lên hẳn.

Độc Kê Thang lại đăng Weibo:

"Đến đến đến đây nào, hôm nay tâm tình Độc Đại cực kì tốt, các chị em chí cốt, có vấn đề gì thì nói nói nói đi! Kèm tấm ảnh: Nhu thuận ngồi đây."

Năm tháng từ từ: ĐM! Độc Đại, chị em... Chí cốt?!

Phương linh: Độc Đại, có phải cô có hiểu lầm gì với bản thân không?

Lui tới: excuseme?

Tôi yêu độc đại: Tôi không đọc nhầm sao?

by: Sợ hãi

...

Thư Trữ tiếp tục lướt một lát, mới có người xin giúp đỡ.

Lâu Lan: Độc Đại! Tôi có một vấn đề! Có một bạn nam theo đuổi tôi, mỗi ngày dây dưa đủ thứ. Chúng tôi lên lớp, cậu ta liền muốn ngồi bên cạnh tôi, mấu chốt là khiến bạn học bàn tán! Bạn bè tôi hỏi, tôi nói tôi không thích cậu ta, các cô ấy còn nói tôi già mồm cãi láo! Mỗi ngày đều khuyên tôi nên hẹn hò cùng với cậu ta, tôi sắp điên mất thôi! Tôi có nam thần của tôi, vốn là đã có chút tiến triển, hiện tại anh ấy đã tránh tôi mất rồi!

Thư Trữ trả lời:

Độc đại: Có phải hay không mỗi lần cự tuyệt cậu đều nói, chúng mình không hợp, cậu không cần như vậy, khi nói với bạn học thì lại nói, không có không có, mình không thích cậu ấy, đúng không?

Lâu lan: Đúng vậy, tôi không biết nên nói cái gì!

Độc đại: Em gái này, em có thể tham khảo "như thế nào vô tình cự tuyệt người khác".

Lâu lan: A? Có phải hay không rất hay?

Độc đại:...

Tôi có thể nói cái gì nữa chứ?! Chỉ có thể yên lặng một bên nhìn cô nỉ non về nam thần, có một người con trai ái muội với mình, lại không từ chối thẳng thắn, một bên vẫn thích người khác, như này mới gọi là cặn bã, nam nữ ngang hàng, đúng là không có nói suông!

Chỉ nói chúng mình không hợp các thứ, mềm nhũn như vậy, da mặt dày lên một chút, không được sao? Mấu chốt là đã có người mình thích, nếu thật sự muốn ở bên nhau, tốt nhất là không để cho anh ấy phải đấu thắng tình địch, mà là làm cho anh ấy không có tình địch!

Đương nhiên, đàn ông cũng nên như thế, nên trân trọng người phụ nữ của mình hơn!

Rồi sau đó không để ý cô này nữa, Thư Trữ tiếp tục đọc bình luận mới:

Ai nói tình yêu không bi thương: Độc đại, tôi đã có chồng, trước kia yêu nhau thật lòng, tôi thậm chí có thể cảm giác được anh ấy vẫn còn yêu tôi, nhưng không rõ vì sao anh ấy lại cùng những người phụ nữ khác dây dưa với nhau, Độc Đại, tôi không biết nên làm gì bây giờ... Không muốn li hôn, nhưng không nuốt trôi cục tức này!

Thư Trữ còn chưa trả lời, phía dưới đã sôi nổi,

Tôi yêu độc đại: ĐM! Ly hôn chứ, cặn bã nam!

Trải lên: Độc Đại chắc chắn muốn phun chết người đàn ông kia, cho cô ra lau hộ hắn đấy!

Con thỏ: Độc đại độc đại, mau tới phun cặn bã nam!

...

Thư Trữ có chút cứng ngắc, cô không nghĩ tới việc phun cặn bã nam, chỉ nghĩ tới việc thương hại! Giữa những hàng chữ, cô chỉ để ý mỗi vấn đề rằng cô ấy còn thương anh ta, bị người yêu thương nhất phản bội, là một chuyện rất đau khổ.

Chính là cô cũng thế, việc Trình Đoạn Dịch, cô cũng sẽ rất khó chịu, cái gì cũng không muốn nói!

Đương nhiên, theo cá nhân cô mà nói, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người khi dễ mình, từ từ chậm rãi, đợi cơ hội, sớm muộn gì cũng phải giết cho bằng được!

Độc đại: Trước tiên ôm một cái này, sau đó nói, cố gắng vùng dậy đi! Không có gì không qua được, không phải sợ đối mặt với tương lai, tình cảm, cũng chẳng phải không gì không thể thay thế cái đó được...

Phía dưới trước yên tĩnh một chút, rồi sau đó,

Hi hi: ĐM! Độc đại đột nhiên sao vậy...

Nhìn lại năm tháng trước đây: Độc đại hôm nay không bình thường!

Con thỏ: Đáng sợ, độc đại bị ám sao?!

Nghe tiếng gió: Độc đại thật sự không bình thường!

Minh bạch: Độc đại nói cũng rất đúng...

...

Thư Trữ mặc kệ bọn họ nói thế nào, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, đầu nghĩ đến việc sáng tác, dù sao cuộc sống vẫn còn tiếp tục, nào có ai không qua được!

Nói đến đây, sao mấy ngày nay cô toàn nhớ tới Trình Đoạn Dịch vậy?!

Ừm, đúng thật là lầu trên vẫn có chút tác dụng...

Bình luận

Truyện đang đọc