LẤY NGƯỜI KHÔNG YÊU MÌNH

Nghe chồng tôi nói thế, vẻ mặt đang khóc lóc ỉ ôi của Nguyệt trở nên cứng ngắc, cô ta như kiểu mất hết cả tự trọng, lao đến túm lấy tay chồng tôi:

- Trước anh không thế này, sao giờ anh lại đối xử với em như thế? Mình quen nhau từ nhỏ đến lớn mà, sao giờ anh lại vì con Thiên mà nói thế với em? Hay là nó nói xấu em với anh đúng không? Nó nói xấu em nên anh mới ghét em đúng không?

- Buông ra.

- Anh không trả lời là đúng rồi.

Nguyệt nói xong quay sang lườm tôi:

- Tao làm gì mà mày dựng chuyện nói xấu tao, mày ác vừa thôi, mày không yêu anh Phong thì thôi, mày còn định chia rẽ tình cảm bạn bè của người khác à?

- Bạn bè quái gì mà mặc váy ngủ leo lên giường vợ chồng người khác thế? Bạn bè hay bạn tình?

- Mày…

Cô ta tức nghiến răng ken két, giơ tay chỉ vào mặt tôi:

- Ít ra tao chưa làm gì, còn mày thì giữa đường giữa chợ nắm tay trai. Chúng mày chim chuột sau lưng anh Phong, mày tưởng tao không biết à?

- Im đi.

- Đây Phong, dì Ân, hai người nhìn xem, vợ anh ở ngoài đong đưa trai đây này.

Nguyệt vừa nói vừa mở điện thoại ra, trong đó là mấy bức ảnh của tôi với anh Minh hôm gặp nhau ở cửa hàng hải sản, có cả vài tấm anh Minh nắm tay tôi kéo ra khỏi chợ.

Mẹ chồng tôi từ lúc Phong về không nói gì, nhưng khi nhìn thấy mấy bức ảnh ấy thì giận lắm, bà quát tôi:

- Chị giỏi, giỏi thật. Nhà tôi cưu mang chị lúc chị khó khăn, chị lừa con trai tôi để cưới nó bằng được, giờ làm dâu nhà này rồi mà chị còn dám ra ngoài tìm trai như thế à? Ôi trời ơi, nhà này vô phúc rồi, vô phúc rồi.

- Mẹ, không phải như thế đâu ạ. Không phải đâu.

- Bằng chứng rõ rành rành như thế chị còn chối à? Chẳng trách tôi giục chị đẻ chị cứ tìm cớ khất lần mãi, hóa ra là vì đang có bồ bịch bên ngoài. Con trai tôi sao lại lấy phải chị không biết. Con ơi, con xem vợ con đây này. Sáng mắt chưa con.

Phong im lặng nãy giờ đứng bên cạnh tôi, anh nhìn thấy và nghe thấy tất cả nhưng chỉ lặng lẽ nhíu mày. Nghe mẹ chồng mắng tôi, anh mới lên tiếng:

- Mẹ, không phải đâu. Trong ảnh là bạn con.

- Bạn gì? Đến bây giờ con còn bênh nó à? Nó cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà mày bênh nó chằm chặp thế hả con?

- Hôm đó công ty liên hoan, con bảo Minh chở Thiên đi mua ít đồ hải sản, Minh cũng đến nhà mình chơi mấy lần rồi còn gì, mẹ nhìn lại xem đúng không?

Mẹ chồng tôi nhìn kỹ tấm ảnh, nhận ra người quen bà lại ngước lên hỏi:

- Bạn bè kiểu gì mà giữa đường giữa chợ nắm tay nhau như thế, mày đừng có lừa mẹ. Không có bạn bè nào mà nắm tay nắm chân kiểu đấy cả.

Nguyệt cũng hùa vào nói:

- Đúng đấy, con thấy Thiên với anh kia cười cười nói nói tình cảm lắm, hẹn hò nhau đi ăn nữa cơ. Mua xong còn nắm tay đi ra cổng chợ, đông người quá nên con chỉ chụp được chừng này ảnh thôi, không đi theo được nên không biết ra khỏi chợ hai người đó đi đâu nữa.

Tôi thấy cô ta dựng chuyện trắng trợn như thế, tức quá nên cãi lại:

- Này, nói cái gì thì cũng phải có bằng chứng nhé, vu oan cho người khác là bị nghiệp quật đấy. Hôm đó tôi mua cá khoai về nấu canh cho chồng tôi ăn nhé, anh Minh kia thì đi mua đồ liên hoan cho công ty. Cô không biết thì im đi.

- Mày không phải giả vờ, tao nhìn thấy chúng mày rõ ràng.

- Chẳng việc gì phải giả vờ. Chồng tôi đẹp trai hơn anh kia gấp tỉ lần, tôi không bị mù cũng không bị ngu mà đi cặp bồ với người không bằng chồng tôi.

Khi tôi nói xong câu này, sắc mặt mẹ chồng và sắc mặt chồng tôi thoáng chốc thay đổi. Mẹ chồng tôi thì quý con trai như vàng, trong mắt bà cả đời này không ai bằng được Phong nên nghe tôi nói thế, bà mới có vẻ nguôi nguôi.

Mẹ chồng tôi nói:

- Cô mua cá khoai hôm nào?

- Hôm thứ 4 tuần trước ấy ạ. Con mua xong về nhà nấu canh cá khoai luôn mẹ có nhớ không, mẹ còn bảo để phần cho anh Phong một bát.

- …

- Lúc đó không phải anh Minh nắm tay con đâu, con cầm túi cá đưa cho anh ấy thôi. Nguyệt đứng sau chụp bị khuất góc nên nhìn giống nắm tay chứ không phải đâu ạ. Mẹ nhìn xem, ở tay con còn túi cá khoai đấy ạ..

- Ừ.

- Con không làm gì có lỗi với anh Phong cả, Nguyệt cố tình nói linh tinh để mẹ hiểu nhầm con. Mẹ nhìn xem, cô ta ăn mặc như thế này trèo lên giường vợ chồng con đây này. Nếu anh Phong về nhìn thấy thế thì làm sao, con cũng là phụ nữ, con cũng biết ghen chứ? Mẹ phải đòi lại công bằng cho con.

Mẹ chồng bình thường không ưa tôi nhưng tính bà cũng không thích kiểu chim chuột đong đưa của Nguyệt thế này, bà suy nghĩ mấy giây rồi quát cô ta:

- Nguyệt mặc quần áo rồi đi về ngay đi, từ giờ dì còn thấy con ăn mặc kiểu này thì con đừng có đến đây nữa. Phong nó có vợ rồi, ăn mặc thế không hay đâu.

- Nhưng mà dì…

- Dì cái gì, sang phòng con Thanh thay quần áo rồi xuống nhà.

Thấy mẹ chồng tôi cương quyết như thế, Nguyệt tức lắm, hậm hực đi sang phòng Thanh thay đồ rồi theo mẹ chồng tôi xuống nhà. Lúc mọi người đi rồi, Phong mới đóng cửa phòng lại rồi bảo tôi:

- Sao lại về?

- Em về nên em mới thấy cảnh đó đấy.

- Tôi hỏi em sao lại về?

- Em nhớ anh nên về.

Lúc ấy tôi đang tức chuyện Nguyệt lúc nãy, với cả cũng sợ Phong nhìn thấy mấy bức ảnh kia lại nghĩ không hay về tôi nên tôi tiện mồm nịnh thế. Tất nhiên, anh nghe xong cũng chẳng mảy may để ý đến mấy câu nịnh của tôi, anh nói:

- Đi từ chỗ tình nguyện ra thị trấn bắt xe khách, em đi bằng gì?

- Em thuê xe ôm ạ.

- Con gái trời tối đi xe ôm biết sao không?

- Biết nguy hiểm ạ.

- Thế sao còn về?

Lúc này tôi mới biết hóa ra anh giận vì tôi tự ý bỏ về, mà giờ nghĩ lại mình cũng liều thật, chỗ tình nguyện thì hoang vu hẻo lánh, tôi ngại mọi người mất công để ý đến mình nên xin chị trưởng phòng xong thì âm thầm thuê một chú xe ôm chở mình. Cũng may chú ấy là người dân bản nên tốt bụng, chứ nếu lỡ chú ấy mà là người xấu thì tôi cũng chưa biết bây giờ sống chết ra sao.

Nghĩ đến thế tự nhiên tôi lạnh hết cả sống lưng, vội vàng bảo anh:

- Em không nghĩ nhiều thế, lúc đó chỉ thấy muốn về nên về thôi, em xin lỗi anh. Em không nói, anh không nói, mẹ không nói thì bố không biết đâu. Em xin lỗi ạ.

- Không phải xin lỗi tôi. Có việc gì thì người gặp chuyện là em chứ không phải tôi đâu, bản thân mình còn không lo thì xin lỗi người khác có ý nghĩa gì?

Nói thế là tôi biết anh giận lắm rồi, Phong bình thường không hay giận cũng không hay nói, tôi thì suốt ngày thích gì làm nấy nên phiền anh kinh khủng. Trước khi lấy tôi anh không bị bác Nhân mắng nhiều, mà giờ cưới rồi thì toàn bị mắng vì không chăm sóc tốt cho tôi. Tôi nghĩ anh bực vì tôi cứ gây chuyện làm anh bị vạ lây, thế là lí nhí xin lỗi:

- Em xin lỗi mà, từ giờ em không tự ý bỏ về nữa đâu. Tại em muốn về quá nên thế…

Anh nhìn tôi như kiểu bất lực lắm, mà tôi thì chỉ dám liếc anh một cái rồi lại cụp mắt xuống như trộm gặp công an. Mãi sau anh mới nói với tôi:

- Tắm đi rồi lên giường đi ngủ.

- Vâng, em đi tắm đây ạ.

Tắm rửa xong xuôi, tôi trèo lên giường trùm chăn chờ anh. Ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, từ việc gặp Thùy rồi chuyện của Nguyệt, tôi thấy cuộc sống của mình lắm mối tơ vò kinh khủng. Nhiều khi nghĩ đối phó với bà mẹ chồng luôn coi con mình là số một đã mệt rồi, giờ lại thêm mấy con yêu tinh nhền nhện kia, tôi không biết mình tiếp theo sẽ phải chống đỡ kiểu gì.

Nhưng mà nhớ lại lúc anh bênh tôi trước mặt mẹ chồng và Nguyệt hôm nay, tự nhiên tôi thấy ấm lòng kinh khủng, giống như có cảm giác vững tin hơn, an toàn hơn.

Tôi nôn nao chờ cho đến khi anh tắt điện nằm xuống bên cạnh mới quay sang ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng nói trong bóng tối:

- Chuyện Nguyệt nói lúc nãy ấy, anh có tin em không?

- Tin thì sao mà không tin thì sao?

- Tin thì tốt, không tin thì em sẽ giải thích.

- Thế thì em không cần giải thích.

Tôi hiểu ý anh, cười cười:

- Hôm đó em gặp anh Minh ở chợ thật, chỉ tình cờ gặp thôi chứ không hẹn hò gì cả.

- Em nấu canh cá khoai à?

- Vâng, em định nấu cho anh, nhưng tối đó muộn anh mới về, với cả em hỏi thì anh bảo không muốn ăn nữa nên em mới không hâm lại.

- Có ngon không?

- Ngon ạ. Hôm nào anh ở nhà, em nấu cho anh ăn nhé, tay nghề của em dạo này càng ngày càng lên cao rồi. Món gì cũng biết nấu luôn.

Anh lặng lẽ cầm lấy bàn tay tôi, sờ sờ vào những vết đứt, vết bị hoa hồng đâm ở trong lòng bàn tay đến giờ vẫn chưa lành. Tôi thì lần đầu tiên thấy anh cư xử với mình gần gũi như vậy, đột nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, tim cũng đập thình thịch hết cả lên.

Hai chúng tôi cứ yên lặng bên cạnh nhau rất lâu, mãi sau anh mới chậm chạp lên tiếng:

- Ở đây đã quen chưa?

- Quen… quen rồi ạ. Giờ không thấy tủi thân như ngày trước nữa, anh thấy không, em đi tình nguyện cũng chỉ muốn về nhà mình thôi.

- Ừ. Có chuyện gì thì nói với anh, không cần giữ trong lòng làm gì. Mẹ nhiều tuổi rồi nên hơi khó tính, em cũng đừng để ý mẹ.

- Vâng. Em biết rồi ạ.

- Ngủ đi thôi.

Tôi nghĩ, đời người phụ nữ thực ra cũng chẳng cần mưu cầu gì hạnh phúc xa vời, nhất là tôi trong hoàn cảnh này. Tôi từ một con bé không bao giờ phải đụng tay vào bất cứ việc gì, đến bây giờ mới đi lấy chồng nửa năm thôi đã biết nấu đủ món, biết dậy sớm dọn nhà, biết nhìn thái độ của gia đình chồng mà sống. Nhưng mà suy cho cùng trải qua bao nhiêu chuyện thì tôi vẫn có hạnh phúc đấy chứ, bởi vì tôi gặp được anh và được làm vợ anh.

Tôi biết khi anh cầm tay tôi sờ lên những vết sẹo trên đó, có nghĩa là anh thấu hiểu hết những vất vả và nỗ lực của tôi, anh biết hết, chỉ là anh không nói ra thôi. Mà tôi cũng chỉ cần một người hiểu được những cố gắng của tôi là tôi cảm thấy vui rồi.

Tôi mỉm cười rướn người thơm lên má anh, khẽ nói:

- Ngủ ngon sếp nhé.

- Ngủ ngon.

Bẵng đi một thời gian sóng yên biển lặng nữa, cuộc sống của tôi hầu như không có gì thay đổi. Ban ngày đến công ty vẫn bị trưởng phòng chèn ép bắt nạt, đêm đến về nhà trút bỏ mọi muộn phiền để ôm anh ngủ, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ làm tình như bao cặp vợ chồng khác, chỉ là hơi thiếu thiếu chút cháy bỏng của tình yêu mà thôi.

Hôm đó, công ty tôi họp tổng kết quý thường niên, nhân viên quèn dạng học việc như tôi cũng được tham gia. Lần đầu tiên được ngồi ở hội trường lớn, nghe Phong và những nhân vật cấp cao trong công ty phát biểu, tự nhiên tôi thấy tự hào và bồi hồi cực kỳ, giống như cảm thấy mình trưởng thành hơn, người lớn hơn, không còn là đứa con gái ngông nghênh suốt ngày trốn học năm nào nữa.

Tôi ngồi đặt tay nghiêm chỉnh lên bàn, chăm chú nhìn Phong nhận xét về thành tích của các phòng ban trong quý, thật ra tai thì nghe thế thôi chứ đầu óc thì để lên mây, chỉ nghĩ tối nay về gạ gẫm anh làm sao thôi chứ tôi chẳng lọt tai được câu nào cả. Đang tưởng tượng lung tung thì anh nói:

- Trưởng phòng Marketing báo cáo cho tôi biết phương thức bán hàng trong quý tới là gì?

Bà cô đồng bóng trưởng phòng tôi cười tít cả mắt đứng dậy, kể một loạt phương án, Phong nghe xong chỉ trầm ngâm bảo:

- Thế phân khúc thị trường nhắm vào khách hàng tầm trung, bán chung cư từ 1 đến 3 tỉ như thế là đúng hay sai?

- Đúng ạ.

- Hôm trước tôi đọc được một bản báo cáo phương thức như thế, nhưng chị lại bảo nó chỉ đáng ném vào sọt rác, vậy nghĩa là đúng hay không đúng?

Mặt bà trưởng phòng cứng ngắc ngay tức thì, sau lại liếc sang tôi, thấy tôi tỏ vẻ như vô tội bà ấy tức lắm nhưng không làm được gì, cuối cùng đành gượng cười bảo Phong:

- Chắc là tôi chưa đọc kỹ đã kết luận như thế, là lỗi của tôi, xin lỗi giám đốc ạ. Tôi sẽ tự kiểm điểm.

- Người mới người cũ phải đối xử công bằng, công ty chúng ta coi trọng người có kinh nghiệm, không có nghĩa là xem thường người mới đến. Nguồn lực để phát triển công ty phải được khai thác từ nhiều cá nhân, đặc biệt là chú trọng bồi dưỡng người mới đến, chị hiểu không?

- Vâng ạ, tôi xin nhận lỗi trước toàn thể công ty và phòng Marketing, đặc biệt là các bạn mới đến. Tôi xin lỗi, tôi sẽ rút kinh nghiệm và không tái phạm nữa.

- Tôi không muốn chuyện này xảy ra ở công ty thêm lần nào nữa, không chỉ riêng phòng Marketing mà tất cả các phòng ban khác cũng vậy, mọi người hiểu chưa ạ?

- Vâng ạ

- Tan họp đi.

Lâu nay chuyện trưởng phòng bắt nạt tôi, tôi không hề hé răng nói với anh một lời, thế mà anh vẫn biết được chuyện bà ấy bảo "báo cáo của tôi chỉ đáng ném vào sọt rác", hôm nay còn ở trước mặt mọi người dằn mặt bà ấy thay cho tôi.

Trả được thù trong lòng tôi sung sướng như điên, tan họp xong là chạy ngay vào nhà vệ sinh vừa giải quyết nỗi buồn vừa huýt sáo. Đang huýt dở thì nghe mấy bà đang rửa tay ở ngoài nói:

- Này hôm nay sếp tự nhiên mắng bà Thư là vì con Thiên mới đến đấy.

- Con Thiên á? Con đấy làm sao? Lại cặp với sếp à?

- Không có tin chính thức nhưng tao nghi lắm, nó ve vãn cả ông Minh rồi giờ qua vụ này, tao đoán nó trèo lên giường cả của sếp luôn.

- Giỏi thế, hồ ly tinh à mà ai cũng dụ được. Dụ được cả sếp mình là giỏi đấy.

- Chắc nó làm gì đấy như kiểu chơi bùa chứ sếp mình đứng đắn thế, việc quái gì phải đâm đầu vào đứa như nó.

- Nó nhìn cũng cao ráo đẹp gái mà, hay là sếp thích hàng trẻ.

- Điên, đầy đứa con hơn sếp còn không thích thì thôi. Lâu nay sếp chỉ qua lại với bà Thùy thôi, nhưng chắc bà ấy không ngon bằng con Thiên nên chuyển qua hàng trẻ hơn rồi.

- Ai thế thì tao không biết chứ riêng sếp, tao chẳng nghĩ sếp thế đâu, sếp mình tử tế phong độ chứ có gạ gẫm ai bao giờ đâu.

- Ừ, thế tao mới nghi con này chơi bùa.

Đợi bọn họ đi rồi, tôi mới ra ngoài, lúc đó thật ra tôi chẳng để tâm lắm đến chuyện họ đồn thổi về tôi như thế nào, tôi chỉ quan tâm đến mấy chữ "lâu nay sếp chỉ qua lại với bà Thùy" thôi. Hóa ra tôi đoán đúng, giữa anh và Thùy có mối quan hệ đặc biệt, không biết chừng còn là người yêu của nhau.

Nhưng mà tối nào anh cũng về nhà đều đặn, không bao giờ nói yêu tôi nhưng cũng chưa từng để tôi phải nghi ngờ gì về anh ngoài lần vô tình đọc được tin nhắn từ số lạ kia. Chẳng lẽ số đó là của Thùy?

Nghĩ đến chuyện anh với Thùy, tôi cứ bất an cả ngày không làm được việc gì nên hồn. Bà trưởng phòng mới bị sếp mắng xong cũng chẳng thèm để tâm đến tôi nữa, cứ thế đến tận cuối giờ chiều, anh Minh mới đến phòng tìm tôi.

Tôi sợ mọi người hiểu nhầm nên vừa thấy anh ấy đi lại bàn mình đã nhanh mồm chào trước:

- Anh ạ, anh đến có việc gì thế?

- Đưa quyết định điều chuyển đây. Sếp đang thiếu một thư ký, anh đề xuất em làm luôn. Anh thấy em hợp đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc