LÊ HOA HỰU KHAI PHÓNG (HOA LÊ LẠI NỞ)

  Cho tới tận bây giờ, tôi không nghĩ mình sẽ có lúc kích động như vậy, bởi vì một câu nói của người ta, mà đi xa ngàn dặm, từ một thành phố không quá quen thuộc, bay đến một thành phố càng thêm lạ lẫm khác. Đúng vậy, tôi đã từng lên thủ đô một lần, nhưng trong mắt tôi, nó vẫn còn rất rất lạ lẫm.
Lúc máy bay chậm rãi đáp xuống phi trường, trong nội tâm tôi bắt đầu có một tia hối hận, đây hẳn là một quyết định không não.
Kiều Tư Vũ chẳng qua nhắn một tin nhắn như vậy, có lẽ chị ấy chỉ đang nói đùa, mà tôi thì lại quá thanh niên nghiêm túc, bay tới đây rồi lại bay trở về, thật sự chỉ là vì mời chị ấy đi ăn một bữa cơm thôi ư, tôi không phải người điên, thì nhất định là một kẻ ngu, lúc này tôi đang đánh giá bản thân như vậy đấy.
Máy bay hạ cánh, tôi chạy vào toilet rửa mặt, nhìn mình trong gương sửa sang lại một chút đầu tóc trang phục, rồi vừa đi ra ngoài, vừa bấm gọi điện thoại cho Kiều Tư Vũ.
"Alo?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói không buồn không vui, không hiểu sao trái tim tôi chợt nảy lên, thấp giọng nói: "Em đang ở sân bay thủ đô."
"Em nói cái gì?"
Tôi ấp úng: "Chị nói muốn mời ăn cơm."
Người trong điện thoại đã trầm mặc hơn mười giây, sau đó chị ấy nhẹ giọng cười: "Tôi bây giờ đang ở bên ngoài, chút nữa còn có cuộc họp, em qua khách sạn XX trước đi, em muốn ở đó để tôi bảo người tới đón hay là tự mình qua?"
Tôi vội vàng nói: "Để em tự qua."
"Được, vậy thì em đi qua lễ tân lấy phiếu phòng, tôi sẽ dặn dò trước."
"OK."
Khách sạn theo như lời Kiều Tư Vũ nói là một khách sạn năm sao ở khu vực trung tâm, cũng không khó tìm, tôi chuyển qua đi tàu điện ngầm, không bao lâu cũng đã đến. Theo như chị ấy phân phó, tôi đi qua quầy lễ tân chứng minh thân phận, cầm trong tay phiếu phòng.
Gian phòng của chị ấy, ngự trên khu hành chính tầng hai mươi mốt, tôi vào cửa, nhìn khắp nơi, bỏ đồ đạc xuống rồi yên vị trên một chiếc ghế sô pha đặt cạnh cửa sổ. Nơi đây rất thoải mái, giường cũng siêu cấp lớn, thế nhưng chỉ có một giường, tôi buổi tối biết ở đâu đây? Cũng không thể ở chỗ này, ừm, hay đợi chút rồi đi thuê phòng, nhưng mà phòng như vậy rất đắt.
Tôi đang nghĩ lung tung, điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Tư Vũ gọi tới.
"Em đã đến chưa?"
"Em đến rồi."
"Chán không?"
"Không có, không có."
Tôi nói rất thật, mặc dù lúc này tôi đang rỗi việc, nhưng ở trong phòng khách sạn của chị ấy, đợi chị ấy về, tôi một chút cũng không thấy chán.
"Em có thể đi tắm trước, hoặc là xem TV, chơi máy tính gì gì đó, nếu không thì, ở đầu giường còn có vài cuốn sách, chẳng qua là không biết em có thích xem không."
Mắt tôi xẹt qua máy tính, sau đó đứng dậy đi đến đầu giường, chỗ đó quả nhiên có hai quyển sách, một quyển về trộm mộ, còn một cuốn về môn sinh, Kiều Tư Vũ thích sách về thời cổ đại, ví dụ như sử ký, Tam quốc chí gì gì đó, cũng thích tiểu thuyết nhảm nhí, còn thích xem một chút về thể loại thần ma quỷ quái, bây giờ trên mạng rất thịnh thể loại tiểu thuyết trộm mộ, vậy là chị ấy đã đi mua một quyển.
Tôi một bên tiện tay đảo trang giấy, một bên nói: "Em định đi thuê phòng, không biết có thể ở cùng tầng với chị không."
"Thuê phòng? Đâu cần phải vậy."
"Dạ?"
"Giường khá lớn, ngủ hai người hoàn toàn không có vấn đề gì."
Nói thật, lúc chị ấy nói lời này, tâm tư của tôi không có chút nào lệch lạc, tuy là trong đầu cũng hơi có tà niệm, nhưng mà tôi cho rằng như vậy là không tôn trọng chị ấy. Thú thật tôi chỉ sợ sẽ quấy rầy đến chị ấy, dù sao chị ấy đang đi công tác, cũng cần một giấc ngủ đẹp, thế nhưng tôi lại do dự còn chưa kịp mở miệng, thì chị ấy đã chấm dứt cuộc điện thoại này: "Ở lại đó ngoan nhé, tôi còn có việc, trở về rồi nói sau."
Tôi không biết mình ngủ gật từ lúc nào, chỉ nhớ là mình đi tắm rửa một cái, nằm xem TV một lát, sau đó, cảm giác cái mũi của mình như là bị nắm, hô hấp không khoái, tôi mở to mắt, liền bắt gặp một khuôn mặt dễ nhìn mang theo ý cười.
"Tại sao không ngủ trên giường?"
Tôi xoa xoa mắt, vẫn một mảnh mờ mịt: "Chị đã về?"
Kiều Tư Vũ không nói gì, chỉ đơn giản chỉ chỉ ngoài cửa sổ, tôi nhìn theo hướng tay của chị, đã thấy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, thì ra đã là buổi tối, tôi đây đánh một giấc, không biết là đã ngủ trong bao lâu.
"Em có đói bụng không?"
Chị ấy đứng dậy kéo màn lại, sau đó lại hướng về phía tôi, hôm nay chị ấy ăn mặc rất nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng giản lược cùng với áo khoác đen bên ngoài, phối hợp với tóc vấn cao, khôn khéo mà lão luyện, lại không kém đi phần ưu nhã mê người, tôi đột nhiên rất hâm mộ thuộc hạ của chị, có vị sếp như vậy, mỗi ngày đi làm đều có động lực, nếu Hoa Miêu mà biết ý tưởng lúc này của tôi, đoán chừng sẽ chôn sống tôi mất.
"Tại sao không nói gì? Đói đến choáng váng rồi à?"
Tôi đỏ mặt, dời ánh mắt: "Em bình thường."
"Chúng ta đi ra ngoài ăn đi."
Tôi nhìn thần thái có vẻ hơi mệt mỏi của chị, lắc đầu: "Không cần đi đâu, chị muốn ăn gì? Em ra ngoài mua cho."
Chị ấy hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì, tôi đã vội vàng cười giải thích: "Không phải em tiết kiệm đâu nhé, mai em mới chính thức mời chị đi ăn cơm."
Chị ấy cười cười, nói: "Được rồi, cũng không cần phải đi đâu đâu, ngay dưới khách sạn chọn món là được rồi."
Không thể không nói, đồ ăn ở khách sạn thiệt tình là rất đắt, cũng không ngon lắm, bất quá tôi vẫn ăn không ít, còn Kiều Tư Vũ thì sức ăn vẫn ít như vậy.
"Em phát hiện chị mỗi lần đều là như thế này."
Chị ấy ngẩng đầu, không hiểu nhìn tôi, tôi cười giải thích: "Mỗi lần đều ăn rất ít, hơn nữa rất chậm, haha, nhưng mà như  vậy mới tốt cho dạ dày."
"Ăn như vậy mới đúng lễ nghĩa."
Trên đầu tôi lập tức hiện mây đen xám xịt, đột nhiên cảm thấy chính mình thật là một tên ngốc, chị ấy nhàn nhạt nói tiếp: "Khi còn bé, mẹ tôi một mực dạy tôi như vậy."
Tôi ước gì có thể che giấu vẻ bối rối của mình, vội vàng nói: "Mẹ chị rất biết cách giáo dục con cái."
"Ừ, khá tốt." Chị ấy đứng dậy: "Tôi đi tắm đây."
"Vâng, chị đi đi."
Chị ấy chăm chú nhìn tôi, môi bỗng nhiên nở nụ cười: "Không nghĩ em thật sự sẽ đến."
Tôi nhỏ giọng lầu bầu: "Em cũng không nghĩ mình sẽ tới."
"Sao em lại tới đây?"
Chị ấy vẫn nhìn tôi chăm chú, trong giọng nói tựa hồ nhiều hơn một tia chăm chú, thế nhưng đối với cái vấn đề này, hiển nhiên tôi so với chị ấy càng mù mịt hơn, qua một lúc, tôi mới khẽ nói: "Em cũng không biết nữa." Chị ấy gật gật đầu, không nói gì thêm, quay người đi vào phòng tắm.
Tôi là một người rất dễ thích ứng với hoàn cảnh, bất kể ở địa phương nào, trừ khi lòng mang nhiều tâm sự, còn không tôi vẫn sẽ ngủ rất ngon, thế nhưng hoàn cảnh đêm nay lại có chút đặc thù, nằm bên cạnh tôi, là một người phụ nữ xinh đẹp lạ lẫm rồi lại giống như có gì đó quen thuộc, trong mũi tôi, một mực quanh quẩn lấy một mùi hương nhàn nhạt lạnh lùng, vì vậy, tôi gần như là mất ngủ.
Giường rất lớn, thế nhưng không biết xuất phát từ cái tâm lý gì, tôi cứ bám lấy mép giường ngủ, vì vậy ở giữa tôi và Kiều Tư Vũ, liền có một khoảng trống ít nhất là nhét vừa cho hai người nằm. Trong bóng tối, tôi mở to hai mắt, lòng cầu nguyện cho cơn buồn ngủ hãy mau đến đi.
"Em không sợ té xuống sao?"
Cách đó không xa truyền đến giọng nói mang theo ý trêu tức, khiến cho thể xác và tinh thần của tôi đều thấy khẩn trương, mặt tôi đỏ lên, không biết nên đáp lại như thế nào.
"Kỳ quái, là vì tôi biết em thích con gái nên em mới cố tình ngủ xa như vậy để tránh hiềm nghi à?"
Tôi không rõ đến cùng mình có... loại suy nghĩ đó hay không, nhưng miệng tôi một mực phủ nhận: "Không phải."
"Em lạ giường?"
"À, không."
"Vậy sao không ngủ được?"
Tôi còn chưa kịp nghĩ sao chị ấy biết tôi còn chưa ngủ, theo bản năng đã nói: "Vậy còn chị, sao vẫn chưa ngủ?"
"Mất ngủ đối với tôi mà nói là chuyện thường ngày."
Tôi giật mình, đang muốn hỏi vì sao, chị ấy lại nghiêng người đi, phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng: "Nếu như đều ngủ không được, chúng ta tâm sự đi."
"Tâm sự về cái gì?"
"Gì cũng được, sách này, hay là em muốn nói về chuyện tình cảm cũng được."
Tôi giống như một con nhím nhận ra nguy hiểm, gai lập tức dựng đứng lên tự bảo vệ bản thân: "Em không định tâm sự!"
Chị ấy không để ý tới tôi, phối hợp nói tiếp: "Nói thí dụ như, em với bạn gái trước vì sao lại chia tay."
Tôi không biết mình còn có chuyện gì có thể qua mắt được người phụ nữ này, chị ấy trời sinh nhìn thấu người khác, nhìn thấu chuyện của người khác.
"Đương nhiên, em không muốn nói thì tôi cũng không ép."
Tôi nhắm hai mắt lại: "Nguyên nhân chia tay rất khuôn sáo."
"Là vì sao?"
"Thứ cô ấy muốn quá nhiều."
"Nói thí dụ như?"
Bây giờ nói đến chuyện này, lòng tôi đã chết lặng không còn cảm thấy đau đớn, tôi thở dài: "Nói ví dụ như vật ngoài thân, quá nhiều vật ngoài thân, mà em chỉ là một người bình thường, khi cô ấy nói chia tay, đã từng hỏi em một câu, em có thể cho cô ấy được những gì."
Nói xong những lời này, trong phòng dường như không một tiếng động, một hồi trầm mặc qua đi, Kiều Tư Vũ khẽ nói: "Nếu như tôi cùng một người nói lời yêu thương, tôi cũng phải hỏi người kia có thể cho tôi được những gì."
Lời này khiến cho tôi lập tức quay đầu, toàn bộ đèn đóm trong phòng đều tắt, tối đen như mực, hoàn toàn không thể nắm bắt rõ gương mặt của Kiều Tư Vũ, nét mặt của chị, thế nhưng tôi vẫn không tự chủ nghiêng đầu nhìn, đồng thời, lòng tôi vì chị ấy nói mà cũng rất nhanh trầm xuống, thời khắc này tôi cảm thấy rất khó chịu. 
Thế nhưng, vài giây đồng hồ qua đi, giọng nói ngọt ngào mà đạm mạc lại một lần nữa truyền vào trong tai của tôi: "Nhưng mà, trước khi tôi hỏi đối phương có thể làm được gì cho mình, tôi sẽ hỏi chính mình trước, tôi có thể làm được gì cho người ta."
---------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Câu chuyện lần này, sẽ không rất ngược, nhưng đương nhiên cũng không phải không có tình tiết ngược.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi thử kể ngôi thứ nhất, cho nên muốn kể một câu chuyện nhẹ nhàng, hơn nữa muốn một câu chuyện đặc sắc một chút, đẹp một chút.
*Tác giả nói thế thì biết thế nhóe, thím Quảng đổi tính viết ngắn ngắn nhẹ nhàng tình cảm không máu tró thế này có khi lại hay :) 

Bình luận

Truyện đang đọc