LÊ HOA HỰU KHAI PHÓNG (HOA LÊ LẠI NỞ)



  Bên ngoài khí lạnh tê người, trong phòng ấm áp như xuân sang, khiến cho thân thể người ta buông lỏng, toàn thân ấm áp mà thoải mái. A, hiện tại đã là mùa xuân rồi, mùa xuân mang đến cho con người ta hy vọng, tôi nhìn thân ảnh dịu dàng trước mắt, trong lòng có một tia hy vọng cũng đang len lén nảy mầm.

"Đây."

Kiều Tư Vũ đưa cho tôi một ly ca cao nóng, tôi nhận lấy nâng trong tay, trong lòng cảm thấy thập phần an ủi, nhưng ngoài miệng lại nói: "Uống cái này sẽ béo phì đấy."

Chị ấy liếc nhìn tôi: "Em béo cũng không ảnh hưởng chút nào."

Tôi mỉm cười, cúi đầu uống một ngụm, vừa vào miệng lại có cảm giác ngọt ngào nồng đậm, chậc chậc lưỡi, lại không nhịn được uống thêm một ngụm. Chị ấy vén tóc, đi đến ngồi xuống đối diện tôi.

"Uống rất ngon." Tôi thật tâm nói.

"Vì tâm tình em tốt mà thôi."

Tôi nghe vậy ngẩng đầu lên, chị ấy lại hỏi: "Có phải em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi không?"

"Đúng vậy."

"Vậy sao em không hỏi?"

"Nhiều lắm, không biết nên hỏi từ chỗ nào."

Đôi mi thanh tú của chị ấy chau lại: "Được rồi, vậy thì để hôm khác."

"Đợi một chút!" Tôi nóng nảy, tay khẽ động gần như khiến ca cao rơi vãi ra. Chị ấy nhìn qua tôi, lắc đầu: "Một chút cũng không kiên nhẫn."

Tôi để cốc lên bàn trà, trầm ngâm trong chốc lát, nói khẽ: "Chúng ta nói về anh ta một chút đi."

"Ai?"

"Tất nhiên là Bách Dục Đông."

Vẻ mặt chị ấy có chút kinh ngạc: "Vì cái gì?"

"Coi như là chị có yêu Tào Hâm, nhưng chị ấy cũng là chuyện đã qua rồi, mặc dù chị không yêu Bách Dục Đông, nhưng anh ta vẫn là bạn trai hiện thời, cái này là quải niệm phân chia chủ yếu và thứ yếu của em thôi."

Chị ấy nhìn tôi một chút, rồi mới nói: "Có yêu thì mới nguy hiểm."

Tôi chắc chắc mà nói: "Chị không giống như người thích nhai lại người cũ."

Chị ấy khẽ giật mình, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một vòng ngọt ngào vui vẻ: "Lúc này em có vẻ hiểu rõ tôi nhỉ?"

Ánh mắt chị ấy ôn nhu, lại khiến cho trái tim tôi lạc đi một nhịp, nhưng tôi vẫn rất nhanh định thần lại: "Dù sao cũng cùng chị ở chung nhà một thời gian, hơn nữa em cảm thấy em đối với chị  là rất để ý."

"Hừm, xem ra cho em uống chút nước lại có tác dụng đấy, miệng lưỡi cũng trở nên ngọt xớt rồi kìa."

Tôi có chút ngượng ngùng, mím môi mà cười, chị ấy một tay đỡ đầu, bỗng nhiên trầm mặc xuống, sau một lúc mới nói khẽ: "Anh ta là con của bạn mẹ tôi."

Tôi có chút kinh ngạc: "Con của bạn mẹ chị?"

"Ừ, mẹ tôi và mẹ của anh ta là bạn làm ăn." Chị ấy gật gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: "Hai người họ từng hùn vốn kinh doanh các loại ngọc trang sức."

Thì ra mẹ của chị ấy cũng là dân kinh doanh, buồn cười Hoa Miêu hoàn toàn không biết gì cả, từ trong miệng cô ấy, cô ấy coi Kiều Tư Vũ giống như không có cha mẹ để dựa vào, một mực phụ thuộc vào ông chú, báo hại Kiều Tư Vũ mà không tự mình nói ra, tôi cũng không dám nhắc đến, như vậy có thể thấy những lời người ngoài nói không thể hoàn toàn tin tưởng, bất quá, Kiều Hãn Vũ cũng quá kín miệng đi... Tôi đang nghĩ ngợi lung tung, lại nghe Kiều Tư Vũ hỏi: "Em làm sao vậy?"

Tôi giật mình, khẽ nói: "Em không sao, đây là lần đâu tiên chị nói cho em biết sự tình trong nhà."

"Tất nhiên tôi không dễ nói cho người khác chuyện nhà mình." Chị ấy xoay chuyển lời nói: "Em bây giờ không thể tính hoàn toàn là người khác rồi."

Chị ấy nói một câu, dễ dàng tiêu trừ một tia không vui vừa mới vọt lên trong nội tâm của tôi.

"Nói vậy, hai người xem như là được gia trưởng giới thiệu rồi?"

"Ừ, xem như, từ lúc tôi về nước, sau lần đầu gặp mặt, anh ta đã điên cuồng theo đuổi tôi." Chị ấy ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Đó là một đoạn thời gian tương đối dài, ngay cả tôi cũng có điểm bội phục sự kiên nhẫn của anh ta."

Lúc nói lời này, ngữ khí của chị ấy bình thản như nước, mắt cũng không nháy lấy một cái, giống như không chút nào cảm động, mặc dù tôi biết chị ấy trời sinh tính tình lãnh đạm nội liễm, nhưng vẫn không tự giác bởi vì thái độ của chị ấy với thanh niên kia mà âm thầm cảm thấy mừng rỡ.

"Chị và anh ta quen nhau được bao lâu rồi?"

"Đã hơn một năm."

Tôi nhẹ cắn môi, bỗng nhiên nói: "Nghe nói anh ta rất tuấn tú, giống như bạch mã hoàng tử."

Chị ấy nhìn tôi, buồn cười nói: "Em đang ghen đấy à?"

"Không có."

Thấy chị ấy tiếp tục nhìn chằm chằm mình, tôi chỉ có thể thành thật: "Sau khi biết chuyện chị có bạn trai, em đã trở thành nhà máy sản xuất dấm chua rồi."

Nụ cười trên môi chị ấy càng sâu, tôi lại càng cả giận đứng lên: "Nếu như không yêu, thì vì sao lại muốn ở cùng một chỗ?"

"Nếu như không gặp lại người mình yêu, cũng không yêu thêm một người, chọn ở cùng một chỗ với một người như vậy có gì sai? Hơn nữa, như vậy còn thỏa mãn tâm nguyện của cha mẹ tôi, không phải sao?"

"Chị nói như vậy là rất vô trách nhiệm đấy, nếu như sau này chị gặp được người mình yêu thì phải làm thế nào?"

Chị ấy không cho là đúng mà nói: "Nếu như chưa kết hôn, chuyện kia xử lý rất đơn giản, nếu như kết hôn rồi, ly hôn cũng không phải chuyện khó."

Nghe chị ấy nói thì có chút bay bổng đấy, nhưng tôi nghe mà lòng sợ run, hồi lâu mới nói: "Chị như vậy, không phải là sẽ đả thương người vô tội sao?"

Ánh mắt chị ấy không bộc lộ gì, thản nhiên nói: "Có đôi khi tình trường cũng như chiến trường, giống nhau là rất tàn khốc, không phải ngươi tổn tương ta thì chính là ta tổn thương ngươi, hoặc là cùng nhau bị tổn thương, vậy thì chi bằng tổn thương người khác là tốt rồi."

Tôi lạnh nhạt nói: "Luận điệu rất có chút hương vị Lý Mạc Sầu."

"Lý Mạc Sầu?" Chị ấy cười trừ, cũng lơ đễnh nói: "Tôi biết em không tán thành những lời này, nhưng nhân tính vốn dĩ ích kỷ, hơn nữa những chuyện như vậy, đều là ngươi tình ta nguyện."

"Giống như em và chị, giữa chúng ta chính là chị tình em nguyện."

"Nhất Nặc..."

Tôi có cảm giác mình còn chưa khép lại vết sẹo cũ, song lại một lần nữa bị người ta mở ra, cảm giác đau đớn tập kích chạy lên não, khiến cho yết hầu tắc nghẹn không nói được ra lời.

Bầu không khí lắng đọng trầm mặc, thật lâu, Kiều Tư Vũ mới nhẹ nhàng nói: "Nhất Nặc, thực xin lỗi."

Tôi hít mũi một cái, miễn cưỡng nói: "Không có gì."

"Tôi yêu em."

Tôi ngẩng đầu, liền nghênh tiếp một đôi mắt thâm sâu óng ánh, chị ấy và tôi nhìn nhau trong chốc lát, môi anh đào khẽ mở: "Tôi cũng sẽ chia tay với anh ta, nhưng em  nhất định phải nhớ rõ những gì tôi đã nói, về tôi yêu thích kiểu người nào."

Đang lúc tôi cho rằng bên dưới còn có gì đó, chị ấy đột nhiên đứng dậy: "Hôm nay tôi vừa bay trở về S thành liền tới tìm em, rất mệt rồi, ngày mai em vẫn phải đi làm, chúng ta đều nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Tôi còn chưa kịp trả lời, đã cảm giác được một bàn tay tinh tế non mềm nắm chặt tay của tôi, kéo tôi đứng lên, chúng tôi mặt đối mặt đứng đấy, gần trong gang tấc, có thể cảm thấy hô hấp của đối phương, trong mũi tôi truyền đến mùi thơm quen thuộc, khiến cho nỗi đau đớn trong nội tâm tôi dần dần tan biết, tình cảnh lúc này cảm giác có chút mập mờ.

Chị ấy đánh giá trong giây lát, vén tóc trên trán tôi, ôn nhu nói: "Chủ nhật em chỉnh đốn lại mình một chút, tôi dẫn em đi gặp một người?"

Trái tim tôi đập mạnh một cái: "Ai vậy?"

Chị ấy nhẹ nhàng cười: "Bạn thân của tôi, quen biết lúc đi du học, cô gái Tứ Xuyên nóng tính, em muốn hiểu thêm về tôi, tất nhiên là sẽ muốn biết bạn tôi của tôi, đúng không?"

Tôi ngạc nhiên một chút, sau đó cực kỳ vui sướng, chị ấy hiển nhiên cảm nhận được sự vui sướng của tôi, cười thúc giục nói: "Được rồi, giờ thì đi nghỉ ngơi thôi."

Tôi sảng khoái đáp ứng: "OK, em lập tức trở về."

"Trở về? Trở về đâu?" Chị ấy có vẻ kinh ngạc: "Tối nay em không ngủ lại đây sao?"

"Hả? Ở lại nơi này?" Mặt tôi thoáng cái liền đỏ lên, lắp bắp nói: "Được rồi, em... Em về ngủ đây."

Chị ấy giống như nhận ra gì đó, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi: "Tiêu Nhất Nặc, mặt em đỏ lên hết rồi kìa, nói cho tôi biết, vừa rồi em muốn đi đâu?"

"Không có, em không nghĩ gì hết."

Tôi cuống quít phủ nhận, nhưng trong lòng nghĩ, hai người chúng ta hiện đang trong tình huống rất mập mờ, tôi có suy nghĩ mờ ám không được sao?

Trong đôi mắt đẹp của chị ấy mang theo một vòng vui vẻ mê người, vỗ vỗ gương mặt của tôi: "Ngoan, đừng nghĩ lung tung, trước khi tôi chia tay với Bách Dục Đông, tôi sẽ không có những hành vi vượt quá với em."

"Vậy hả?" Tôi ra vẻ khó hiểu: "Thế hành vi lúc trước được gọi là thế nào đây?"

"Đây chẳng qua là nhất thời phóng túng mà thôi, tôi có quy định trong đời chỉ vẹn vẹn được một lần phóng túng." Chị ấy trợn mắt nhìn tôi một cái, thả tôi ra: "Chúc ngủ ngon."

Cuối cùng tất nhiên là chúng tôi phân phòng ngủ, thế nhưng không biết có phải vì những lời nói cuối cùng của Kiều Tư Vũ, giấc ngủ này của tôi lại có hương vị đặc biệt ngọt ngào. Lúc đồng hồ báo thức vang lên, tôi ôm gối đầu, say sưa trong giấc mộng đẹp, thẳng đến khi Kiều Tư Vũ bưng cốc cà phê, đứng ở bên cạnh cửa phòng ngủ của tôi, tôi mới chính thức tỉnh táo lại.

"Cô giáo Tiêu à, hôm nay em có định đi học không đấy?"

"Ngay đây, ngay đây!"

Tôi nhìn đồng hồ, bật dậy từ trên giường, mặc quần áo, rửa mặt, tất cả động tác đều làm liền một mạch, cũng không tốn thời gian để chỉnh tề ngồi ở trong phòng ăn. Trên bàn là bữa sáng phong cách Tây Âu mà Kiều Tư Vũ đã chuẩn bị, thịt xông khói, trứng tươi, bánh mì, cộng thêm nước trái cây, đối với một người ăn sáng lung tung như tôi thì đây có thể nói là một bữa sáng vô cùng phong phú.

Tôi không thể đợi được xiên một khối thịt xông khói bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Em quên mất là đang ở nhà chị, suýt nữa thì cho là mình bị muộn rồi."

"Ăn từ từ thôi, không ai tranh với em đâu."

"Hôm nay chị định làm gì?"

"Đi làm, có việc gì sao?"

Tôi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cẩn thận nhìn chị ấy nói: "Chị... Đêm nay chị có về đây không?"

"Đêm nay sẽ không tới, tôi đinh cùng người nhà ăn cơm."

"Với mẹ chị à?"

"Bố tôi." Chị ấy trả lời ngắn gọn, tôi có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ bố mẹ chị không ở cùng một chỗ? Bác ấy không ở chỗ này?"

Gương mặt chị ấy vẫn không có biểu tình, thản nhiên nói: "Bọn họ đã sớm ly hôn rồi."

Tôi không khỏi ngạc nhiên, sau đó thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."

"Không sao." Chị ấy buông dĩa ăn, cầm khăn ăn lau lau miệng, trên gương mặt xinh đẹp nhiều hơn một nét cười: "Sao nào? Muốn đến gặp tôi?"

"Ừm."

"Ngày mai, ngày mai em tới đây đi."

Tôi không nhịn được, mặt mày hớn hở: "Ok."

"Tiêu Nhất Nặc, đừng vội vui vẻ, tôi hỏi em, lúc nào thì em chuyển về?"

"Hả? Lại chuyển về?"

Chị ấy nhíu mày: "Như vậy là sao? Em không muốn gặp tôi hàng ngày à?"

"Không phải."

Tôi làm ra vẻ mặt đau khổ, trời ơi! Mạnh mẫu nhà người ta vì hài tử ba dời, tôi chuyển tới chuyển lui như vậy để làm gì?

"Em còn không mau ăn đi!" Kiều Tư Vũ thúc giục tôi, tiếp theo lại nói: "Hạn em một tuần quay về đây, nếu không thì không cần thường xuyên tới nơi này nữa."

Thấy chị ấy muốn đứng dậy, tôi vội vàng nói: "Đợi một chút!"

"Có chuyện gì?" Kiều Tư Vũ nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi do dự một chút, hỏi: "Chị và Hoa Miêu đã xảy ra chuyện gì?"

"Hoa Thực Thực? Tôi cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra."

"Thế nhưng..."

"Thế nhưng cô ấy không thích tôi? Đó là chuyện của cô ấy, không liên quan gì đến tôi, tôi đối với cô ấy cũng không có cảm giác gì khác." Kiều Tư Vũ liếc nhìn tôi, ý vị thâm trường mà nói: "Có lẽ em nên đi hỏi về anh bạn trai cũ của cô ấy, hiểu lầm của cô ấy đối với tôi thật sự quá sâu."

Tôi buông cốc nước trái cây, không khỏi mở to hai mắt nhìn: "Cái gì? Bạn trai cũ?"

----
*Như m nói trước, từ mai m bắt đầu bận thành ra edit sẽ rất chậm, lúc nào rảnh m mới edit nốt đc. nên ai ko đợi được có thể thử đọc QT, m khuyến khích vì m edit hay lạc trôi lắm =)) 
Mốc c35 cũng là mốc đánh dấu nơi ty chính thức bắt đầu nên m cố edit đến đây cũng là hợp lý :)

Bình luận

Truyện đang đọc