LỆ QUỶ Ở NGAY BÊN NGƯỜI


Việc quan trọng nhất bây giờ, đó chính là đi nhặt thi...
Dưới sự trợ giúp của An Vũ Hiên, Miên Dương rất nhanh cũng đã lấy được ba lô bên cạnh thi thể của Hắc Ảnh.

Vừa lòng thỏa ý mở ra, xem xét chiến lợi phẩm từ trên trời rơi xuống này.
Không thể không nói, so với hai tên người chơi kia, kẻ này thật sự là giàu có hơn rất nhiều.
Ngoại trừ một ít đồ vật linh tinh như quần áo, thức ăn không kể đến, thì trong ba lô của gã, thế mà còn có hai món linh dị vật phẩm.
[ Tên vật phẩm : Định Thân Phù.
‎--Cấp bậc : D.
‎--Công dụng : Như tên, có thể định trụ người chơi hoặc lệ quỷ trong một khoảng thời gian nhất định.

Thực lực của mục tiêu càng mạnh, hiệu quả sẽ càng kém.
‎--Ghi chú : Sẽ không có người ngu ngốc đến mức cảm thấy tấm giấy rách này có thể định trụ được cả hung thần đúng không? Nói cho ngươi biết, có thể giữ chân hồng y lệ quỷ được 3s, đó cũng là phước đức mà ông bà tổ tiên để lại rồi.
‎( Nếu ngươi là bi3n thái, có thể thử dùng lá bùa này làm một số chuyện mà mình muốn.


Ngươi hiểu mà, đúng không?)]
Không, y không hiểu.
Đối với mấy lời nói nhảm của hệ thống, Miên Dương cũng đã dần có chút quen thuộc, cho nên liền trực tiếp bỏ qua.
Kế tiếp, y liền cúi đầu, nhìn xem cây nến trắng đã bị đốt mất một nửa trong tay, thần thái dần dần trở nên vi diệu.
[ Tên vật phẩm : Quỷ nến.
‎--Cấp bậc : A cấp.
‎--Công dụng : Sau khi đốt, có thể đem lệ quỷ trong khuôn viên một dặm thu hút đến.

Ngoài ra, trong lúc ngọn nến thiêu đốt, chỉ cần ngươi gọi tên của lệ quỷ mà ngươi muốn gặp, nó sẽ chỉ đường cho ngươi, để ngươi tìm tới đối phương.
‎--Ghi chú : Trên căn bản, thứ này chính là một món đồ gân gà, sử dụng trong lúc thích hợp, đôi khi sẽ cứu được ngươi một mạng.

Nhưng ngược lại, nếu dùng không đúng lúc, ngươi khẳng định sẽ chết vô cùng thảm.
‎( Tin tưởng ta, sau khi đốt nó, ngươi sẽ được miễn phí trải nghiệm cảm giác làm Đường Tam Tạng phiên bản Linh Vực.)]
"....................."
Trong lúc xúc động, Miên Dương đã sinh ra ý định đem thứ đồ chơi giống như bom hẹn giờ này ném đi.
Nhưng suy nghĩ một hồi, cảm thấy giữ nó lại, nói không chừng tương lai vẫn còn có chỗ cần dùng tới, y liền đem nó cất kỹ vào trong ba lô.
Có kinh nghiệm từ lần trước, kế tiếp, Miên Dương cũng đã không còn lãng phí đạn của Lục Bạc nữa.

Không vì cái gì, chỉ là mỗi lần sạc pin đều quá mệt mỏi mà thôi.
Cho nên, cây súng nhặt được từ chỗ của hai vị người chơi kia, cũng đã có đất dụng võ, trở thành công cụ luyện tập tạm thời của y.
-------------------------
"Phương Kính, Hắc Ảnh đã đi từ sáng đến giờ rồi, tại sao vẫn chưa quay lại chứ? Liệu có phải là đã gặp bất trắc gì rồi không?"
Mắt thấy đã sắp tám giờ tối mà đồng bạn còn chưa trở về, Viên Tử cũng đã có chút đứng ngồi không yên.
Đang ngồi trên giường gặm bánh mì, Phương Kính kỳ thực cũng rất sốt sắng, chỉ có điều, không giống Viên Tử, tất cả suy nghĩ đều biểu hiện hết lên mặt, gã lại giỏi điều tiết cảm xúc của mình hơn rất nhiều.
Vào những lúc như thế này, quan trọng nhất là không thể tự loạn trận cước được.

"Được rồi, trời đã tối, bây giờ có lo lắng thế nào thì cũng chỉ là vô ích thôi.


Đừng đi tới đi lui nữa, mau ngồi xuống đi, cùng lắm sáng mai chúng ta lại đi tìm hắn.

Nói không chừng hắn đã thành công câu thông với tên người chơi đó, được đối phương giữ lại, tiếp đãi nồng hậu rồi."
Những lời này nói ra, ngay cả bản thân Phương Kính cũng đều không tin được.
Trong lòng gã thật ra cũng đã ngờ tới, e rằng Hắc Ảnh...đã sớm lành ít dữ nhiều.
Chỉ có điều, là một người tứ chi phát đạt nhưng tâm tư đơn giản, Viên Tử lại thực sự tin tưởng lời nói của Phương Kính.
Nhưng ngay khi bầu không khí căng thẳng vừa rồi vừa được thả lỏng một chút, thì một chuỗi tiếng gõ cửa cũng đã đột nhiên vang lên, khiến bọn họ không khỏi giật nảy mình.
Đông Đông Đông
Thần kinh vốn đã căng chặt, lúc này, đang đứng gần cửa, phản xạ đi trước suy nghĩ, cho rằng là Hắc Ảnh trở về, Viên Tử đã không chút do dự, mở cửa ra.
Động tác của gã nhanh đến mức, Phương Kính ở phía sau muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa.
Ken két một tiếng, đại môn cứ như vậy liền được mở ra.
Bóng đêm yên tĩnh, cũng lộ ra một cỗ tiêu điều khiếp người.

Nhất là khi từ bên ngoài, còn có một ngọn gió lạnh lùa vào, khiến ngọn đèn mà bọn họ treo trên trần nhà cũng rung lắc một chút.
Hai mắt hơi nheo lại, bị bóng người đột ngột hiện lên ở trước cửa dọa cho phát ra một tiếng thô khẩu, theo bản năng, Viên Tử liền nhấc tay, đấm một quyền về phía đối phương :"Cmn, thứ quỷ gì..."
Nắm đấm của Viên Tử đánh tới, đã nhanh chóng được bao phủ dưới một tầng kim quang.
Nhìn kỹ thì mới phát hiện, luồng kim quang này là do chiếc bao tay gã đang đeo phát ra.


Rất rõ ràng, đây cũng là một món linh dị vật phẩm, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.
Nằm ngoài dự đoán chính là, chỉ vừa tiếp xúc với nắm đấm của gã, không thể chống cự được dù chỉ một giây, bóng người kia đã trực tiếp ngã xuống, nằm yên bất động, không còn nhúc nhích nữa.
Mà lúc này, bên tai Viên Tử cũng đã vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
[ Thành công chém giết chấp niệm x1, tích phân +50.]
Vẫn còn đang sững người, cúi đầu nhìn thứ đã chia năm xẻ bảy, tan nát nằm dưới đất, Viên Tử mới nhận ra, đây căn bản cũng không phải người, mà chỉ là một trát chỉ nhân được làm bằng giấy dán, có hình dạng tương tự với con người mà thôi.
"Mẹ kiếp, dọa ông đây một hồi." Có chút tức giận nhổ một ngụm nước bọt lên đống giấy dưới đất, Viên Tử liền xoay người đi vào nhà.
Ở phía sau, chứng kiến toàn bộ quá trình, dù không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng Phương Kính vẫn là lựa chọn khiển trách Viên Tử một chút.
"Về sau đừng tự tiện mở cửa như vậy nữa, thế giới này không phải thực tại, không hề an bình, nhất là khi đêm xuống.

Ngươi cũng không phải người chơi mới gì, đừng để sai lầm cấp thấp như thế hại chết chính mình."
Biết rõ bản thân làm sai, nên Viên Tử cũng không phản bác gì, chỉ ngoan ngoãn khóa cửa, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng nào ngờ được, ngay khi cả hai vừa mới chợp mắt được một chút, thì ở bên ngoài, tiếng gõ cửa vô cùng đều đặn, tựa như cuốn băng ghi âm không ngừng phát lại cũng đã lần nữa vang lên...
Đông Đông Đông


Bình luận

Truyện đang đọc