LIKE LOVE

Mạch Đinh về đến nhà liền vứt loạn hành lý rồi tê liệt ngã xuống sôpha. Liên tục kêu khổ kêu mệt: "Ngồi xe lâu đến mức mông tớ sắp nát rồi."

An Tử Yến cũng ngồi xuống sôpha.

Mạch Đinh tiếp tục oán giận: "Giờ nhìn thấy xe là buồn nôn, mỗi ngày đến trường còn phải ngồi lâu như vậy, đều tại cậu, hại tớ không có thời gian hưởng thụ bữa sáng tao nhã, sau đó mới chậm rãi đến trường."

"Cậu thật giỏi trốn tránh trách nhiệm."

"Không đổ cho cậu, tớ còn có thể đổ cho ai."

"Vậy đem nhẫn trả lại cho tớ."

Mạch Đinh rụt tay về: "Mơ đi, nào có ai tặng rồi còn muốn lấy lại, vô sỉ đến mức nào a."

"Còn có càng vô sỉ." An Tử Yến tóm lấy tay Mạch Đinh, đã định tháo nhẫn, Mạch Đinh giãy dụa, cười trốn khỏi lồng ngực An Tử Yến: "Nhẫn còn, người còn; nhẫn mất, người đi. Cậu xem rồi làm!"

"Tớ chọn người đi."

An Tử Yến thật ra là nhàm chán mới đùa với Mạch Đinh, Mạch Đinh còn tưởng là thật. Tháo nhẫn ra giấu ở một nơi an toàn, đột nhiên trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng, cậu nhân lúc An Tử Yến không chú ý, đặt nhẫn vào giữa khe mông rồi kẹp lấy, sau đó buông tay: "Không thấy nhẫn đâu nữa, cậu tìm đi, tìm được rồi tớ không oán không hối."

Đáng tiếc hết thảy động tác vừa rồi của Mạch Đinh đã lọt vào mắt An Tử Yến, sâu trong đáy lòng hắn thật sự không muốn trông thấy cảnh ấy một chút nào, cái chỗ đấy mà giấu đồ được à? An Tử Yến đi qua, hung hăng vỗ vào mông Mạch Đinh, mông thả lỏng, nhẫn liền rơi ra từ trong quần đùi, văng xuống đất, An Tử Yến cũng không thèm kiểm tra lại, liếc mắt nhìn Mạch Đinh: "Cho đến hôm nay tớ mới hiểu rõ về con người cậu."

Mạch Đinh thấy mình đã bị bại lộ đỏ mặt phản bác: "Lời này của cậu là có ý gì."

"Cậu rất biến thái!" Lại còn nhấn mạnh, nói xong liền đi tắm.

Mạch Đinh làm mặt quỷ với An Tử Yến, nhặt nhẫn lên, đeo vào lẫn nữa, đi đến cửa phòng tắm: "Cậu đúng là cái đồ già mồm, để nhẫn ở đấy thì sao, không phải cậu còn đem cái thứ ấy cho vào nơi đó, mọi người cũng vậy."

Trong phòng tắm truyền ra tiếng sặc nước.

Hôm sau, Mạch Đinh như thường lệ dậy từ rất sớm, giờ cậu đã lười gọi An Tử Yến rời giường, chỉ ghé vào lỗ tai An Tử Yến nhẹ nhàng nói: "Tớ đi học đây." Theo thông lệ, không chờ mong sẽ nhận được hồi đáp.

Sau đó ngồi xe bus, đến trường, tan học lại ngồi xe, khi dùng chìa khóa mở cửa ra, vốn nên trông thấy dì Viên đang nấu cơm, còn An Tử Yến không phải xem tivi thì cũng là nghe nhạc. Nhưng những hình ảnh quen thuộc ấy lại không xảy ra, cả căn phòng trống rỗng, một bóng người cũng chẳng thấy.

Sao lại như vậy? Sao lại không có ai cả? Có lẽ có việc gì rồi, Mạch Đinh thả balô xuống đi về phía phòng ngủ. Khi đi ngang qua phòng đặt đàn dương cầm của An Tử Yến, liền lảo đảo, không thể tin được vào mắt mình, trong phòng trống trơn, những gì nên có đều đã biến mất. Trong lòng Mạch Đinh đột nhiên nảy ra một dự cảm cực kỳ không tốt, chạy đến phòng ngủ mở tủ quần áo của An Tử Yến ra, cái gì cũng không có, điều này khiến Mạch Đinh đỏ cả mắt, giống một người điên tìm khắp phòng những gì thuộc về An Tử Yến, nhưng hoàn toàn chẳng tìm thấy, dù chỉ là một vật nhỏ nhất. Cậu gọi điện thoại cho An Tử Yến, chỉ nghe được giọng con gái cứng ngắc, xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại.

Vội vàng gọi cho Chu Cách và Ellen bọn họ cũng không biết. Mạch Đinh đem hy vọng cuối cùng ký thác lên người Bạch Tiểu Tư, nhưng ngay cả Bạch Tiểu Tư cũng không rõ. Mạch Đinh chân tay luống cuống, không biết kế tiếp phải làm sao bây giờ. Cậu suy sụp ngồi trên sôpha, nhìn vách tường đến ngẩn người.

Những thứ chứng minh An Tử Yến đã từng sống trong căn phòng này đã hoàn toàn biến mất.

An Tử Yến cũng không thấy đâu, biến mất không một dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện.

Cho dù không muốn tin đây là sự thật, nhưng mỗi lần nhắm chặt mắt lại, rồi mở mắt ra, vẫn như vậy. Tựa như cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại, vô luận cấu véo mình ra sao, sự đau đớn ấy thời thời khắc khắc nhắc nhở Mạch Đinh, đây là sự thật, An Tử Yến đi rồi, bỏ lại chính mình.

Cậu không cam lòng gọi lại cho An Tử Yến, ấn nút gọi tới mức ngón tay tê rần. Cuối cùng vứt di động đi, ngã xuống sôpha cuộn mình vào một chỗ: "An Tử Yến, hôm nay không phải Cá tháng Tư, cậu đừng đùa nữa, mau ra đây đi, bằng không tớ sẽ giận thật đấy." Thanh âm cô độc của Mạch Đinh phiêu đãng trong căn phòng tĩnh mịch.

Mọi việc luôn bất ngờ xảy ra, khi chúng ta còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt, nó liền phang ngay cho bạn một đòn cảnh cáo. Tiếng chuông cửa vang lên, Mạch Đinh cuống quýt đứng dậy, chân đụng vào cạnh bàn, đau nhưng mặc kệ phi ra mở cửa: "An Tử Yến, cậu đã về rồi."

Mà đứng ở cửa không phải An Tử Yến, là một người đàn ông xa lạ, đánh giá Mạch Đinh, sau đó mới chậm rãi nói: "Xin lỗi, căn phòng này tôi không cho thuê nữa, phiền cậu ngay trong ngày hôm nay dọn đi dùm."

Mạch Đinh ngây ngốc, tay siết chặt nắm đấm cửa: "Nhưng giờ đã muộn rồi, ngày mai không được sao?"

"Ngày mai tôi đã hẹn người khác đến xem phòng, hôm nay phải thu dọn hết, tôi có thể giúp cậu." Người đàn ông không chút cảm thông.

Mạch Đinh sắc mặt tái nhợt nở nụ cười: "Không cần, tôi lập tức thu dọn đây."

Người đàn ông vào nhà ngồi trong phòng khách, Mạch Đinh đi về phía phòng ngủ, chậm rãi thu xếp đồ đạc, đầu óc giống như bị rỉ sắt, mất năng lực tự hỏi, như vậy cũng tốt, tự hỏi sẽ chỉ làm trái tim càng đau đớn, nơi ấy đã sắp đến cực hạn, đau nữa sẽ khô héo mất. Sau khi thu dọn xong xuôi, Mạch Đinh kéo hành lý đi ra ngoài, đưa chìa khóa cho người đàn ông.

"Còn vật dụng trong nhà thì sao?" Người đàn ông hỏi.

Mạch Đinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Anh giữ đi, tôi không dùng nữa."

Sắc trời đã tối muộn, Mạch Đinh đứng một mình ở ven đường chờ xe taxi, cậu ngơ ngác nhìn đêm đen phía cuối con đường, bóng đêm ấy cắn nuốt hết thảy, căn phòng, chiếc xe, bản thân. Ước chừng hai mươi phút sau xe taxi mới đến,trước khi lên xe Mạch Đinh quay đầu lại nhìn một lần cuối cùng, An Tử Yến, nơi không có anh, cũng không thuộc về em.

Xe thì cứ đi, giống như vĩnh viễn không đến điểm cuối, Mạch Đinh cho tới bây giờ mới thấy thời gian trôi lâu như vậy. Khi tới cửa nhà, Mạch Đinh hít sâu một hơi, gõ cửa, mẹ Mạch Đinh mở cửa ra thấy Mạch Đinh tay xách hành lý thì có chút kinh ngạc: "Sao con lại về đây?"

Mạch Đinh mỉm cười rồi lại mỉm cười, khóe miệng cứng ngắc vẽ nên một đường cong bi thương: "Giờ con về đây ở, mẹ không vui sao."

"Không phải mẹ không vui, đang yên đang lành sao lại quay về."

"Mẹ, đừng hỏi, con mệt rồi muốn đi ngủ."

Mẹ Mạch Đinh không hỏi nữa, trao đổi chút ánh mắt với Mạch Đinh. Mạch Đinh kéo hành lý lên phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, nằm vật ra đất, Bạch Tiểu Tư gửi tin nhắn tới.

"Tôi gửi số điện thoại của An Tố cho cậu, cậu hỏi thử xem. Mạch Đinh, cố lên."

"Tiểu Tư, cô dạy tôi đi, như thế nào mới có thể gắng gượng được, ngay cả cười rộ lên tôi cũng thấy khó khăn."

Mạch Đinh gọi cho An Tố, đầu bên kia trước sau như một vẫn lạnh lùng như cũ.

"Xin lỗi, muộn như vậy còn gọi điện cho cô, cô có biết An Tử Yến đang ở đâu không?"

"Câu hỏi này thực buồn cười, cậu ngay cả An Tử Yến đang ở đâu cũng không biết, tôi thì biết chắc?"

"Cũng đúng." Mạch Đinh trào phúng cười cười, bản thân là người yêu của An Tử Yến, không biết hắn ở đâu phải đi hỏi người khác.

"An Tố, tôi biết cô không thích tôi, nhưng nếu gặp được An Tử Yến có thể chuyển lời giúp tôi được không."

"Cậu không tự nói được à?"

"Nói với cậu ấy, sau này tôi sẽ không giáo huấn cậu ấy nữa, cậu ấy có thể ngủ thoải mái; cậu ấy có thể nói tôi, mắng tôi; có thể nửa đêm kể chuyện ma cho tôi nghe; thậm chí có thể lấy lại nhẫn, nhưng chỉ không cho phép bỏ tôi lại một mình." Dứt lời liền cúp điện thoại.

An Tử Yến, cái gì tớ cũng đồng ý với cậu, cậu có thể quay trở lại không?

Tớ đã đủ hèn mọn lắm rồi, còn phải như thế nào nữa cậu mới có thể quay về?

Mạch Đinh ngồi bật dậy, nằm xuống giường. Chiếc nhẫn ở ngón áp út khiến Mạch Đinh phát đau. Những cảnh tượng trước đây ùn ùn ập tới, đều nói người sắp chết, hồi ức cả cuộc đời sẽ giống như đèn kéo quân đổ xô đến. Mình sắp chết rồi sao?

"An Tử Yến, nếu có một ngày, cậu đột nhiên rời khỏi tớ?"

"Vậy cậu phải tin, rằng tớ sẽ quay trở lại."

Tớ từng hỏi cậu như vậy, và cậu đã trả lời tớ như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc