LIKE LOVE

Giao thừa, Mạch Đinh đứng bên cửa sổ, mới ăn xong điểm tâm. Mạch Đinh phà hơi lên cửa kính, sau đó dùng ngón tay viết tên của An Tử Yến. Trong chốc lát cái tên đó liền biến mất không dấu vết.

Có chút nhớ An Tử Yến, cũng chỉ chút chút mà thôi.

Hiện tại hắn đang làm gì, ăn cơm xong chưa? Khi nào mới gọi điện thoại cho mình a, không phải quên rồi đấy chứ, chắc chắn là hắn cố ý kéo dài, khiến mình hoảng hốt, ai lo lắng chứ? Mạch Đinh ném di động lên giường, mình căn bản chẳng cần, Lát sau lại cầm lấy di động, có phải còn đang ngủ không nhỉ? Mạch Đinh sắp bị đống suy nghĩ loạn thất bát tao của mình bức đến phát điên.

Cuộc gọi của An Tử Yến đến vào lúc Mạch Đinh đang lâm vào trạng thái phát cuồng, Mạch Đinh cuống quýt nhận điện thoại: "Sao giờ mới gọi cho tớ, cậu có ý gì hả.".

"Cậu xuống dưới lầu nhìn thử xem.".

Nghe thấy An Tử Yến nói vậy, Mạch Đinh liền kích động, An Tử Yến đến đây? Cậu hỏa tốc chạy xuống, mở cửa ra, bên ngoài không một bóng người, Mạch Đinh thậm chí còn lục tìm ở đống rác, nhưng chẳng thấy nửa bóng người, cầm di động: "Cậu ở đâu?".

"Cậu tin thật à?".

Mạch Đinh không lên tiếng, trong lòng rất thất vọng, quên luôn cả việc mắng An Tử Yến, lại bị hắn chỉnh, sao bản thân ngốc thế cơ chứ, cũng đúng, sao hắn có thể đến đây được, nói như vậy mà mình cũng tin. An Tử Yến xấu xa, An Tử Yến chết tiệt, lão tử hận cậu muốn chết, Mạch Đinh vừa mắng thầm vừa trở về phòng, còn cúp điện thoại.

"Thế mà đi lừa mình, cả đời không muốn gặp lại cái người ấy nữa, nhàm chán, ấu trĩ.".

"Ai nha, không muốn gặp tớ, vậy tớ đi đây." An Tử Yến tựa bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn Mạch Đinh nói.

Mạch Đinh choáng váng, suy nghĩ lộn xộn: "Cậu, cậu chưa được tớ cho phép mà dám vào phòng tớ.".

Thấy một An Tử Yến chân chân thật thật đứng trước mặt mình, không phải mơ cũng không phải ảo giác, khiến cậu hít thở có chút khó khăn.

An Tử Yến cười cười, vươn tay ra: "Bỏ nhà theo trai, cậu có đi không?".

Mạch Đinh lại gần: "Tớ không đi, cậu bỏ trốn với ai.".

An Tử Yến mở cửa sổ, trèo thang xuống, xem ra đã là ngựa quen đường cũ. Mạch Đinh có vẻ sợ sệt, nhưng vẫn kiên trì, nhảy ra ngoài cửa sổ, bước từng bậc thang, nhưng bởi vì rất trơn, khi đi tới giữa chừng, mất thăng bằng, trượt từ trên thang xuống, Mạch Đinh còn chưa kịp hét lên, cậu nhắm chặt hai mắt rồi rơi vào một cái ôm ấm áp, Mạch Đinh mở mắt ra liền trông thấy khuôn mặt của An Tử Yến, An Tử Yến buông Mạch Đinh: "Ngay cả cái thang cũng không trèo nổi.".

"Không phải bên dưới còn có cậu sao, ai nói tớ không trèo nổi, tớ đây là cố ý để xem cậu có đỡ được tớ không.".

"Vậy tớ rất khó xử, để cậu sống hay để cậu chết, vấn đề này đấu tranh đã lâu.".

Mạch Đinh bĩu môi: "Giờ bọn mình đi đâu đây?".

"Ôn lại một chút.".

Mạch Đinh không hiểu câu nói này của An Tử Yến, nhưng chẳng truy cứu sâu. Cứ đi theo An Tử Yến là được, An Tử Yến lái xe đi hồi lâu xe mới dừng lại, Mạch Đinh không thể tin được vào hai mắt mình, An Tử Yến đưa cậu đến ngôi trường cũ, bởi vì đang là kỳ nghỉ nên trường vắng tanh, Mạch Đinh vào phòng 501, hoài niệm vuốt ve cửa phòng, hồi ức tuôn trào:.

"Cậu là bạn của Lí Minh phải không, còn cùng nhau xem phim con heo? Tôi không phán xét gì đâu nhưng tối qua mở tiếng to quá, khiến người khác mất ngủ, tốt nhất là tìm bạn gái đi, mỗi ngày kìm nén như vậy cũng không phải biện pháp, xem mấy thứ đó chỉ giải quyết tạm thời, quay tay quá độ hại đến thân, bằng hữu.".

Đây là câu nói đầu tiên của An Tử Yến với Mạch Đinh, nhớ tới là lại thấy buồn cười, An Tử Yến đứng bên cạnh: "Tự nhiên cười một mình, ngốc.".

Mạch Đinh cầm tay An Tử Yến: "Bởi vì ở đây có rất nhiều hồi ức liên quan tới chúng ta.".

Bọn họ đi vào căn tin:.

"Tôi là thiệt tình thành ý muốn làm bạn với cậu, mọi người quen biết lẫn nhau, thăm hỏi lẫn nhau, xúc tiến hài hòa cộng đồng phát triển, tôi là người tốt, cho nên cậu không cần lo lắng, chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn thân của nhau.".

Sân thể dục:.

"Vậy cậu đang nghĩ tới tình bạn được bồi dưỡng của chúng ta trong lần tập quân sự này?".

"Lại càng không.".

Thư viện:.

"Chúng ta là bạn bè a, tôi cũng quan tâm tới việc chung thân đại sự của cậu, cậu cự tuyệt mấy cô gái này làm chi, chẳng lẽ nhiều người đẹp như vậy không ai lọt nổi vào mắt xanh của cậu?".

"Mạch Đinh, tôi có bạn gái rồi.".

Con đường đến rạp chiếu phim:.

"Tuy rằng cậu lừa tôi, thực đáng giận, nhưng vẫn cảm ơn cậu tối nay đã đi xem phim cùng tôi.".

"Tôi quả thật không thích con trai, có điều...." "Sau này thì chưa chắc.".

Trạm xe bus gần nhà cũ của An Tử Yến:.

"Nhưng hiện tại, An Tử Yến, nếu tôi trúng xổ số, dù có mất tất cả tôi cũng muốn mua cậu để cậu luôn đứng bên cạnh tôi.".

"Cậu cho rằng lão tử muốn mua thì mua ngay được à?".

"Tôi nghĩ ngoại trừ tiền, tôi không còn gì có thể giữ cậu lại bên cạnh.".

Nhà cũ của An Tử Yến:.

"Tôi đây muốn hai chúng ta hẹn hò với nhau, thế nào, cậu sẽ không đồng ý đi.".

"Có thể.".

Nhà cũ của Mạch Đinh:.

"An Tử Yến, cám ơn cậu đã yêu tớ.".

"Không cần khách sáo.".

Nhà chung của hai người:.

"Cậu thật sự không có gì muốn nói với tớ? Một câu cũng không?".

"Có.".

"Cái gì?".

"Cá tháng Tư vui vẻ.".

Còn có rất nhiều rất nhiều, những nơi An Tử Yến mang Mạch Đinh đến đều chứa đựng hồi ức của hai người, vừa chua vừa ngọt. Biết bao việc đã xảy ra, vừa mơ hồ lại vừa rõ nét, tin tưởng vững chắc, chấp nhất, là chúng ta khi đó, là chúng ta của hiện tại. Đã quên mất trong lúc ấy chảy bao nhiêu nước mắt, chỉ nhớ được hạnh phúc dần tích lũy qua năm tháng, thực cảm tạ ông trời đã để tớ gặp được cậu, cám ơn những người đã ủng hộ chúng ta, cảm ơn cậu, An Tử Yến của tớ. Trước đây tớ trốn tránh bất an trong thế giới của riêng mình, là cậu kéo tớ vào thế giới mới, tạo ra một thế giới của chúng ta.

Đích đến cuối cùng của bọn họ là trên đỉnh một tòa gác chuông, Mạch Đinh không hiểu An Tử Yến kiếm đâu ra chìa khóa, dẫn cậu đi lên, nơi này rất cao, có một cái chuông rất to, gió thổi lạnh thấu xương, làm rối tung tóc Mạch Đinh. Mạch Đinh nhìn xuống bên dưới, thế giới đột nhiên trở nên thật nhỏ bé, nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, chờ đợi tiếng chuông báo năm mới.

"An Tử Yến, tớ còn chưa hỏi cậu muốn quà mừng năm mới gì.".

"Tớ cái gì cũng có.".

"Nhưng tớ vẫn muốn tặng cậu.".

"Vậy tặng tớ toàn bộ nước mắt của cậu đi.".

"Cho dù là khi hạnh phúc?".

"Không được, hạnh phúc thì phải cười, khi cậu cười trông rất đáng yêu.".

"Đáng yêu đến mức nào?".

"Đủ để khiến tớ yêu cậu.".

"An Tử Yến, cậu có biết những lời này rất buồn nôn không.".

"Tớ biết.".

"Vậy tớ chắc chắn cậu cũng biết bây giờ tớ vui biết chừng nào.".

Đúng lúc ấy, Mạch Đinh nghe thấy tiếng đếm ngược của những người bên dưới, Mạch Đinh cúi đầu nhìn, là các cặp đôi mang vẻ mặt hạnh phúc, các gia đình ấm áp thuận hòa, 10.9.8.7.6.5.4.3.2.1.

Pháo hoa xung quanh đồng loạt phóng lên trời, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt Mạch Đinh, An Tử Yến gõ chuông, đầu tiên gõ một tiếng rồi tạm ngừng hai giây, gõ tiếp ba tiếng, dừng hai giây, sau đó gõ một tiếng cuối cùng.

Ở ký túc xá của An Tử Yến, Mạch Đinh đột nhiên lấy tay gõ bàn, đầu tiên gõ một tiếng dừng hai giây, gõ tiếp ba tiếng, dừng hai giây, cuối cùng gõ thêm một tiếng. Sau đó ngẩng đầu: "An Tử Yến, đây là ám hiệu mẹ mới dạy tớ, có nghĩa là tôi yêu bạn.".

Mạch Đinh quay đầu lại, kinh ngạc nhìn An Tử Yến, ngước mặt, cố ngăn dòng nước mắt. Miệng hé ra nhưng không cách nào nói một lời tâm tình hoàn chỉnh, ôm lấy An Tử Yến từ đằng sau, dán mặt lên lưng An Tử Yến, siết chặt eo hắn, tiếng pháo hoa không át nổi tiếng tim đập: "Để tớ nói lại lần nữa, An Tử Yến, tớ yêu cậu.".

"Thực ồn, tớ cũng yêu cậu.".

Tay An Tử Yến đặt lên tay Mạch Đinh đang ôm lấy em mình, ngẩng đầu ngắm pháo hoa nở rộ, sáng lạn tươi đẹp.

Cậu thật sự đã cho tớ rất nhiều rất nhiều lãng mạn.

-END.

Như vậy đã kết thúc rồi nhỉ nhưng còn ngoại truyện nữa! Các nàng chờ nhé! Còn nữa ta sẽ thông báo truyện mới. Có thể là truyện ta viết cũng có thể là ta sẽ xin phép tác giả rồi đăng lên nhoé! ?

Bình luận

Truyện đang đọc