LINH HUYỀN NGÂM

“Thiếu gia, ngươi chậm một chút, chậm một chút a.”

Trong con đường nhỏ trên núi, một gã tiểu tư trên người vác một đống hành trang túi lớn túi nhỏ nặng nề chạy về phía trước, mệt đến nỗi trên gương mặt hắn mồ hôi chảy dòng dòng, chỷ hy vọng thiếu gia nhà mình có thể thông cảm, thông cảm mà đi chậm lại một chút cho hắn a.

Bất quá, sự thật luôn luôn ngược lại với hy vọng a.

Chỉ thấy thanh niên công tử phía trước một thân hoa y xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú rất hung thần ác sát, cả giận nói: “đồ vô dụng, mặt trời sắp xuống núi rồi, nếu không tìm được đường lên núi, thiếu gia ta sẽ đá chết ngươi.”

Gã tiểu tư khóc không ra nước mắt, âm thầm oán giận nói: “còn không phải tại thiếu gia ngươi muốn đi tìm cái đường tắt gì đó để đi cho nhanh. bây giờ thỳ tốt rồi, đường tắt chẳng thấy đâu, lại còn lạc  tới nỗi không biết đường nào ra nữa.”

“ngươi còn ở đấy mà lề mề! chạy nhanh lên cho ta.”

Thiếu gia nhà hắn lại bắt đầu không kiên nhẫn hô to, chấn động làm cho chim chóc trên cây đều vỗ cánh chạy hết đi.

Gã tiểu tư thật sự mệt đến nỗi không đi được rồi, đành phải cầu xin tha thứ nói: “thiếu gia, thiếu gia, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, tiểu nhân đi tìm chút nước uống cho thiếu gia. nhìn ngươi vẻ mặt mệt mỏi như vậy,tiểu nhân nhìn thấy đều đau lòng thay cho lão gia cùng phu nhân a.”

Đôi tuấn mâu của vị thiếu gia kia nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mong đợi của gã sai vặt, cuối cùng không nín được nở nụ cười, một bên cười một bên trách mắng nói: “tên hỗn trướng này, còn dám lấy phụ mẫu ta ra mà nói nữa.”

Gã tiểu tư thông minh liền chớp lấy cơ hội, không đợi y tức giận liền đem hành lý để xuống mặt đất, chạy tới đỡ thiếu gia nhà mình đến an tọa trên một tảng đá, rồi mới nói: “thiếu gia ngươi ngồi một lát, để ta đi lấy nước cho ngươi rồi sẽ trở lại ngay.”

Dứt lời, gã co cẳng co dò chạy nhanh, một lát đã không thấy tăm hơi đâu.

Thanh niên công tử duỗi người, dựa lưng vào đại thụ bên cạnh tảng đá, lấy tay phải đấm đấm cái chân đau đến không chịu được của mình, nghĩ đến tình trạng bi thảm vừa rồi, oán niệm không khỏi dâng lên:

“cha cũng thật là, tự nhiên bảo ta đi gia nhập cái gì Linh Huyền Phái hảo hảo tập võ, cái chốn qủy quái này, nơi nơi đều là cây, một chút người ở đều không có, nào có thế ngoại cao nhân  a?”

Tuyên Thiếu Minh–thiếu gia của Tuyên gia tửu trang thỳ thào oán giận không ngừng. Gia cảnh nhà y giàu có đến cơm ăn áo mặc đều có người dâng tới tận tay, đút tới tận miệng, ngày ngày nhàn nhã. Bất đắc dĩ cha của y không quen nhìn y mỗi ngày đều ở trong nhà lười biếng, chơi bời lêu lổng, thế là liền cứng rắn mang y đuổi ra khỏi nhà. Mệnh y lên núi này bái sư học nghệ, còn nói nếu y dám trộm quay về, nhất định sẽ đánh gãy cái chân chó của y.

Vừa mới nghe được tin tức này, Tuyên Thiếu Minh đương nhiên sống chết không vui. Cũng đúng thôi, y đang ở nhà nhàn nhã làm một cái thiếu gia, mà nhà y thỳ vô cùng rộng rãi phong cảnh lại đẹp, vô duyên vô cớ y phải chạy đến thâm sơn dã lâm tìm cái thế ngoại cao nhân gì đó học võ công, như vậy bảo y cao hứng sao được? Ban đầu y còn nghĩ có mẫu thân là Trương Vương bài trong tay, thậm chí nghĩ rằng phụ thân cũng chỉ là hù doạ y mà thôi, việc đơn giản không đáng lo. Thẳng đến ngày xuất phát, cha của y lấy cây đại mộc côn to như cánh tay đại hán đánh vào mông y, lúc này Tuyên Thiếu Minh mới bất đắc dĩ cùng gã sai vặt của mình chạy chối chết, dọc theo đường đi trốn chui trốn lủi, không có chỗ nào đi y đành cứ chạy tới trên ngọn núi này.

Nghe nói Linh Huyền Phái đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ nằm ở trên ngọn núi không biết tên này, bất quá đối với Tuyên Thiếu Minh mà nói, Linh Huyền Phái tốt hay xấu đều không sao cả, dù sao y chính là tính toán đục nước béo cò, hơn nữa y phỏng chừng chỉ cần ngây ngốc mấy tháng mẫu thân y nhất định sẽ đòi sống đòi chết làm cho cha y phải phái người đến rước y về. Cho nên, y vẫn không thực lo lắng, chẳng qua phải ở lại cái nơi sinh không ra trứng này khiến tâm tình y vô cùng ác liệt.

Tuyên Thiếu Minh mệt mỏi nghẹn ứ một bụng nước mật vàng (nỗi khổ giấu kín), chán chết đá đá cục đá dưới chân, đợi nửa ngày, y cảm thấy được mình cũng mau chết khát, Nhân Quý chạy đi lấy nước thế nhưng vẫn chưa trở về.

“Tử Nhân Quý.”

Tuyên Thiếu Minh cực kỳ bất mãn hô to tên gã tiểu tư của mình, đáp lại y thế nhưng chỉ có âm thanh chim bay cá nhảy vì bị y làm cho kich hách. “hỗn đản, nhất định là chạy đi nhàn hạ.”

Tuyên Thiếu Minh tức giận đứng lên, chuẩn bị tự mình đi tìm nước uống, thuận tiện đi bắt luôn cái tên tiểu tư vô dụng nhà y về cho thiên đao vạn quả.

Sơn đạo càng chạy càng gập ghềnh, Tuyên Thiếu Minh luôn luôn chú trọng hình tượng để cho đi đường thuận tiện, đành phải đem vạt áo buộc vào bên hông, chật vật vịn vào cành cây, dẫm lên vô số những hòn đá nhỏ, chậm rãi mò mẫm tìm lối ra.

Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, trong lòng Tuyên Thiếu Minh lại bắt đầu sinh khí, hung tợn lẩm bẩm: “Nhân Quý, ngươi tiểu tử này chết chắc rồi.”

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm giống như dạ oanh ca sướng động lòng người đánh thẳng vào tim y.

Đó là tiếng động ù ù phát ra từ sâu dưới mặt đất, chỉ vừa nghe đã làm cho người ta một trận vui vẻ thoải mái.

Tuyên Thiếu Minh hoan hô một tiếng, vội vàng tìm theo tiếng vang mà đi.

Đẩy mạnh ra một tầng lá cây, ánh mặt trời sắp lặn chiếu xuống, một chữ Kim Long khí thế to lớn khắc trên núi, tiếng động rít gào như chấn động toàn bộ khu rừng, nhìn xuống một chút nữa, đằng trước chính là một cái hồ nước sâu không thấy đáy, từng đàn cá bơi lượn vui đùa, làm cho người ta rất thích ý.

Tuyên Thiếu Minh vì mỹ cảnh trước mắt mà kêu lên một tiếng sợ hãi, hoàn toàn đã qiên mất ước nguyện ban đầu khi đến đây của y.

Nhưng mà, sau một khắc, ngay khi y đưa mắt nhìn ra bốn phía, y không tự chủ được mở to hai mắt, mồm miệng há lớn, kích động đến thiếu chút nữa hít thở không thông.

Chỉ thấy trên khối đá to lớn trước mắt, là một người toàn thân bạch y, tóc đen rối tung, gương mặt tuyết trắng như người nhưng lại xinh đẹp mỹ diễm không giống phàm nhân, tay cầm bầu rượu, mỉm cười nhất ẩm, phong tình vô hạn.

Tuyên Thiếu Minh nhìn đến ngây ngốc, y chưa từng nhìn thấy qua mỹ nhân xinh đẹp như vậy bao giờ, đẹp đến như vậy kinh tâm động phách, đẹp đến như vậy liêu nhân tâm thần, đối phương chính là ở đằng kia độc ẩm độc nhạc, ngay cả mắt cũng không nâng, liền làm cho trái tim Tuyên Thiếu Minh đập bang bang không ngừng.

người nọ giơ cao cánh tay cầm bầu rượu lên, rượu thủy trút xuống, rơi vào đôi môi mê người đang hé mở, vài giọt rượu tràn ra lăn xuống cần cổ đang ngẩng lên tạo nên một độ cong xinh đẹp vô cùng, còn có y phục đơn bạc.

Tuyên Thiếu Minh hung hăng nuốt nước miếng, hai chân giống như được gọi về, từng bước hướng đối phương đi đến.

Giờ khắc này, trong mắt của y chỉ có mỹ nhân bên thác nước kia, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

gần, gần, sắp đến rồi…

“oa a a a a a a!”

Y hét thảm một tiếng cắt qua phía chân trời.

Thình lình hai chân giẫm phải một khoảng không liền từ trên núi rơi xuống, Tuyên Thiếu Minh từ bỏ thê lương hô to ra thỳ cái gì cũng không làm được. Y lăn lăn thẳng đến khi đầu đập vào một cái cây, tiếng kêu lúc này mới im bặt đình chỉ. Cùng lúc đó, y cũng phi thương may mắn mà thành công ngất đi.

Không biết qua bao lâu, Tuyên Thiếu Minh bị một tiếng lại bị một tiếng la khóc như đứt từng khúc ruột ầm ĩ làm cho tỉnh lại, y mở mắt ra, thấy trên bầu trời đây sao, còn có bên cạnh mình hé ra một gương mặt nín khóc mỉm cười xấu xí tới cực điểm.

Nhân Quý khóc lóc một phen nước mắt một phen nước mũi nói: “thật tốt quá, thiếu gia ngươi không có chết, ngươi hù chết tiểu nhân rồi, ô ô ô, ngươi nếu xảy ra chuyện gì, bảo tiểu nhân trở về biết ăn nói như thế nào với lão gia cùng phu nhân a, ô ô ô ô ô ô….”

“ầm ĩ muốn chết….” Tuyên Thiếu Minh nghĩ muốn hung hăng mắng gã một chút, nhưng lại cảm thấy đầu mình đau đến thật lợi hại, đưa tay sờ sờ lên trán, nhất thời đau đến gào khóc kêu to.

“thiếu gia, thiếu gia, ngươi đừng loạn động, ngươi bị sưng lên một cục to như cái bánh bao ấy, sao ngươi không ở yên một chỗ chờ tiểu nhân trở về a? Hại tiểu nhân phải đi tìm.” Nói nói, Nhân Quý lại bắt đầu nức nở.

Nhân Quý không nói tới thỳ còn tốt, gã vừa nhắc đến việc này, Tuyên Thiếu Minh lửa giận liền bùng lên, một phen túm lấy vạt áo trước ngực Nhân Quý, nghiến răng nghiến lợi nói: “ngươi tốt lắm, ngươi đem thiếu gia ta một mình ném lại nơi rừng núi hoang vắng này, ngươi một mình chạy đi đâu?”

Nhân Quý rụt rụt cổ, nột nột nói: “ta…tiểu nhân đi tìm nước cho ngươi a…”

“còn dám trợn mắt nói dối.” Tuyên Thiếu Minh tức giận hướng gã dơ tay, kết quả vì quá đau đầu nên không hạ thủ được, tức giận như lửa đổ thêm dầu.

“ô ô ô, thiếu gia ta không dám, ta thực sự là đi tìm nước cho ngươi mà, nhưng tiểu nhân quá mệt mỏi, chạy tới bên sông uống nhanh mấy ngụm nước xong liền lăn ra ngủ, vừa tỉnh dậy ta liền chạy nhanh về đi tìm thiếu gia, nhưng lại không thấy ngươi đâu. Ta lo lắng liền đi tìm thiếu gia, may là nơi này có thác nước, ta nghe được thanh âm liền đi tới, mới phát hiện thiếu gia ở đây.” Nhân Quý thút tha thút thít thút tha thút thít nói.

Tuyên Thiếu Minh trong cơn giận dữ nghe đến hai chữ “thác nước”, trước mắt liền sáng ngời, lôi kéo gã từ mặt đất đứng lên, thân dài quá cổ nhìn về phía thác nước.

“thiếu gia ngươi nhìn cái gì thế?”

“câm miệng!” Tuyên Thiếu Minh quát gã xong, khuân mặt tuấn tú mất mát chảy dài, nối: “xong rồi, mỹ nhân không thấy…”

“cái gì mỹ nhân? sao tiểu nhân nhìn không thấy?” Nhân Quý tò mò nhìn nhìn xung quanh.

“biến mất rồi, đều là tại ngươi cái đồ vô dụng này, làm hại thiếu gia ta ở trước mặt mỹ nhân mất hết cả mặt mũi.” Tuyên Thiếu Minh tưc giận đá cho Nhân Quý một cước, hôm nay bỏ qua, không biết sau này còn có….hay không cơ hội gặp gỡ mỹ nhân kia?

Nhân Quý vô tội nhu nhu chỗ bị đau, có khổ không dám nói.

thế là, chủ tớ hai người đành phải ở ngay trong núi này vượt qua một đêm, đợi cho hừng đông mới tiếp tục tìm đường lên núi.

Khi bọn y nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ, mặt xám này tro đi vào trước đại môn của Linh Huyền Phái, chuyện thứ nhất Tuyên Thiếu Minh muốn làm không phải là đi bái kiến sư phụ, cũng không phải là đi ăn no bụng, mà là muốn đi tắm rồi thay đổi một thân quần áo bẩn thỉu trên người y.

Bình luận

Truyện đang đọc