LINH HUYỀN NGÂM

Tuyên Thiếu Minh bị khoái cảm cùng lý trý dày vò làm cho câu trả lời trở nên do dự, theo như lý trý thỳ y hẳn là phải mau chóng cự tuyệt Bùi Triển Vân, nhưng là theo cơ thể đang hưởng lạc này thỳ hoàn toàn ngược lại. khối thân thể bị Bùi Triển Vân nắm giữ thật sự thoải mái không nói lên lời, làm cho y khó có thể nào nói “không”.

bàn tay đang xoa nắn của Bùi Triển Vân đột nhiên dừng lại, giống như đang chờ đợi quyết định của Tuyên Thiếu Minh.

nhưng mà, nhược điểm của Tuyên Thiếu Minh đang bị hắn nắm giữ trong tay, lại không có cách nào chiếm được kích thích, loại cảm giác này quả thực so với vạn nghĩ phệ tâm (1. bị ngàn con kiến cắn) còn khó chịu hơn.

y kìm lòng không đậu cọ sát hai chân.

“ngươi…” y chần chờ mân nhanh đôi môi, nâng lên con ngươi đen huyền chứa đựng khát cầu không thể che dấu, trừng cái tên Bùi Triển Vân làm cho y tức đến nghiến răng nghiến lợi này, hảo không khách khí nói: “ngươi điểm nhẹ cho ta.”

nghe một chút, đây là khẩu khí khi cầu người khác giúp đỡ nên có sao? đôi lông mày của Bùi Triển Vân khẽ cau lại, nhưng hắn cũng không ghét Tuyên Thiếu Minh không được tự nhiên như thế này.

ngón tay thon dài ở phân thân đứng thẳng của Tuyên Thiếu Minh bắt đầu bộ lộng, bàn tay nắm lấy vật hình trụ cũng không ngừng ma sát lên xuống, tạo ra khoái cảm kịch liệt. Tuyên Thiếu Minh theo bản năng thở gấp gáp, thỉnh thoáng phát ra rên rỉ kiều mị. thân thể ở trong lòng Bùi Triển Vân liên tục run lên, bộ vị yếu ớt cố gắng gượng ở trong tay hắn cũng run rẩy không thôi.

mỗi khi nghe thấy miệng mình phát ra thanh âm, Tuyên Thiếu Minh sẽ cúi đầu xuống càng thấp hơn, giống như làm như vậy sẽ tạo được lớp vỏ bình tĩnh êm đẹp cho chính mình, lại không biết được ở trong mắt người khác đây bất quá chỉ là hành động dấu đầu hở đuôi buồn cười mà thôi.

nhìn cái gáy màu mật của y lộ ra sau mái tóc đen dài như mực, Bùi Triển Vân giống như lại ngửi được hương khí liêu nhân của Thẩm Xuân Nhưỡng, đôi môi chậm rãi dán lên bao phủ lấy nó, bắt đầu triền miên mưa hôn ôn nhu.

trong lòng hắn có chút mê hoặc, mùi hương chân chính trên người Tuyên Thiếu Minh so với Thẩm Xuân Nhưỡng càng làm cho hắn muốn ngừng mà không được hơn. hắn không tiếc ngàn dặm xa xôi đi đến Tuyên gia tửu trang chính là để giảm bớt đi loại dục vọng mãnh liệt này, chính là ngay cả khi đã uống xong Thẩm Xuân Nhưỡng, hắn lại thấy vẫn chưa đủ, ngược lại lại muốn nhấm nháp tư vị dấu ở trên người Tuyên Thiếu Minh kia hơn.

luôn tự nhận bản thân xưa nay tự chủ nhất lưu (2. kỷ luật trước sau như một) lần này hắn nghĩ muốn tùy tâm sở dục một lần (3. tùy ý mình).

“Ân…” nụ hôn nới gáy Tuyên Thiếu Minh cứ mãi kéo dài làm cho y không khỏi co rụt cổ lại, bất mãn nói: “ngươi, ngươi đừng ở trên người của ta bính đến bính đi…ta sợ nhột a…”

“thật sao?” vì nghiệm chứng, Bùi Triển Vân ở trên eo của y véo một cái.

“ân…a!” Tuyên Thiếu Minh bỗng nhiên thanh âm trầm thấp khẽ hô một tiếng, phân thân ở trong tay Bùi Triển Vân cũng này lên một chút.

Bùi Triển Vân giật mình mỉm cười– thân thể của Tuyên Thiếu Minh không phải là sợ nhột, mà là phi thường mẫn cảm.

tay hắn yên lặng dời đi trận địa, bắt đầu lưu sướng sờ soạng thắt lưng y, thừa dịp Tuyên Thiếu Minh chưa với đến được dư vị của khoái cảm mà nơi lỏng phòng bị, hắn lớn mật vuốt ve đến khuôn ngực bằng phẳng của y, cuối cùng hai ngón tay tiến tới vuốt ve hai đầu nhũ của Tuyên Thiếu Minh.

vẻ ngượng ngùng sung sướng khi được thỏa mãn của y thực sự vô cùng ngọt ngào động lòng người.

“A! ngươi…hỗn đản!” ý thức được Bùi Triển Vân đang đùa bỡn ***g ngực mình, Tuyên Thiếu Minh nhất thời tức giận rống lên, cũng đưa tay ngăn cản.

“miệng lại không sạch sẽ.” Bùi Triển Vân buông tha không thèm hầu hạ y nữa, một cánh tay bắt đầu kiềm chặt hai cánh tay của Tuyên Thiếu Minh lại, đồng thời cho y thêm một chút cảnh cáo, hắn nhéo một chút tại đầu nhũ vừa cứng lại vừa mẫn cảm của y.

“A—–!” Tuyên Thiếu Minh kêu lên sợ hãi, trước ngực cảm thấy một cỗ đau đớn khó có thể hình dung nhưng lại làm cho người ta trở nên nghiện ngập nó, đôi con ngươi đen huyền luôn tràn đầy khí phách nay bỗng nhiên giống như ngấn nước bắt đầu hiện ra tia tia dao động, y nghiêng đầu sang chỗ khác, căm tức cúi người xuống, lên án nói: “miệng sinh ra đã mọc trên người của ta, ta nghĩ cái gì thỳ liền nói cái đó, ngươi có ý kiến gì?”

A, mắng chửi người dáng vẻ cũng thực nho nhã, Bùi Triển Vân hướng y cười rộ lên, cười đến mặt mày loan loan (5.cong) giống như trăng non.

“ta, ta ta cảnh cáo ngươi…ngươi tốt nhất…” y nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới nói tiếp: “ngươi tốt nhất dừng xằng bậy, nếu không ta sẽ khoe với sư phụ.”

“khoe với sư phụ cái gì? khoe ngươi cùng ta….” Bùi Triển Vân dừng một chút, ánh mắt ở trong ***g ngực quang lõa của y quét qua loạn nhìn một lượt, rồi mới tươi cười.

Tuyên Thiếu Minh nghẹn lời, nếu như đi tố giác Bùi Triển Vân, chẳng phải cũng đem chính mình đi tố giác sao? y làm sao còn giữ được mặt mũi! về nhà cha y không đánh gẫy chân mới là lạ!

nhìn thấy trên mặt y một trận xanh một trận trắng, Bùi Triển Vân tâm phá lệ nhuyễn xuống, ôn nhu nói: “được rồi, không khi dễ ngươi nữa, chỗ này đau có phải không? ta giúp ngươi nhìn xem.” nói xong, nghiêm túc cúi xuống nhìn xem hai khỏa hồng anh bị chà đạp đã trở nên diễm hồng kia.

“thật là đỏ.” Bùi Triển Vân nghiêm túc bình luận, gặp đồ vật nho nhỏ đáng yêu mê người như vậy, không khỏi muốn tìm hiểu vươn ra đầu lưỡi khẽ liếm, rồi nuốt lấy, sau đó mềm mại an ủi.

“Ân…a…A…a………..” toàn thân Tuyên Thiếu Minh mãnh liệt run rẩy, ngực theo bản năng ưỡn về phía trước, khoái cảm tên dại lan tràn đến khắp tứ chi trăm hài.

bỗng chốc, bạch trọc liền trôi nổi đầy ở trên mặt nước.

“thực thoải mái a?” Bùi Triển Vân nhìn đến tuấn dung như xuân hiểu của y, khóe miệng không hiếu sao nở nụ cười cưng chiều cùng sủng nịch.

“….ta giết ngươi!” Tuyên Thiếu Minh nghiến răng nói, đáng thương y căn bản chính là miệng cậy mạnh, bởi vì vừa mới phóng thích xong,nên ngay cả một ngón tay y cũng không đụng đậy được.

nước đã muốn lạnh, Bùi Triển Vân ôm lấy Tuyên Thiếu Minh đã muốn vô lực bước ra khỏi dục dũng, lau khô xong thân thể cả hai thỳ lại bế y lên giường.

Tuyên Thiếu Minh sợ lạnh cuộn mình vào trong chăn, Bùi Triển Vân thấy vậy cười khẽ, nghiêng người ghé vào lỗ tai y cười nói: “tiểu sư đệ, ngươi chỉ để ý đến chính mình ăn no, có phải hay không rất không có suy nghĩ?”

“Ân? cái gì?” hai mắt Tuyên Thiếu Minh nhắm hờ, vừa buồn ngủ lại vừa khó hiểu hỏi.

Bùi Triển Vân kéo chăn ra, hạ thân dựa sát vào đôi mông tròn vểnh vẫn chưa mặc y phục của Tuyên Thiếu Minh, ngọn lửa nóng như thiết nung kia truyền tới, ngay lập tức đem nhập nhèm của y đánh tan thành mây khói. 

“ngươi…chẳng lẽ…không không không, chuyện này tuyệt đối không được!” chỉ khoảng nửa khắc, sắc mặt của Tuyên Thiếu Minh đã thay đổi vài lần, cuối cùng cơ hồ là vì quá hỏang sợ mà ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra.

“sao lại không a?” Bùi Triển Vân dựa vào càng gần, môi kề môi, khẽ liếm nói: “ngươi không phải thích diện mạo của ta sao? vậy cho ta ôm ngươi thỳ có cái gì không được?”

lời của Bùi Triển Vân nói một chữ cũng không sai, từ lần đầu gặp mặt bên thác nước ngày ấy, Tuyên Thiếu Minh đã hoàn toàn mê luyến gương mặt tuyệt mỹ đến văn phong hoa mỹ thế nào cũng không thể sánh bằng được của Bùi Tiển Vân. cho dù sau đó có biết được Bùi Triển Vân là nam tử, thỳ đối với khuôn mặt kia y vẫn là không có sức chống cự, vẫn không thể tự chủ được mà mặt đỏ tim đập.

nhưng, như vậy không có nghĩa là y nguyện ý làm người ở phía dưới a.

“ta mới không muốn bị ôm, ngươi để cho ta ôm thỳ còn được.” y lớn tiếng nói với Bùi Triển Vân, thừa cơ xoay người ngồi lên trên ngăn chặn lại Bùi Triển Vân.

“chỉ cần ngươi ở phía trên là có thể?” Bùi Triển Vân bị đè ở phía dưới vẫn bình tĩnh hỏi, bên môi cơ hồ có thể thấy được ý cười.

“đúng vậy!” Tuyên Thiếu Minh dùng sức gật dầu.

“tốt lắm, vậy ngươi cứ ở phía trên đi a.”

không nghĩ tới Bùi Triển Vân sẽ sảng khoái như thế, Tuyên Thiếu Minh ngẩn ra, nhưng vào lúc này, hai tay của Bùi Triển Vân ôm lấy hai cánh mông bóng loáng của y, thoáng nâng eo y lên, cự vật nóng rực đã để trước hậu đình y chờ thời cơ công kích.

“chờ…..ý ta nới không phải như vậy———-A!”

không cho Tuyên Thiếu Minh cò kè mặc cả đường sống, Bùi Triển Vân vừa đánh vào bộ vị tối mềm mại của y, bởi vì cơ thể còn mang theo ẩm ướt mới vừa rồi tắm, cho nên huyệt khẩu dù chưa được khuếch trương, nhưng cũng không phải là khô khốc mà khó có thể tiến vào. chính là kích cỡ của Bùi Triển Vân vượt xa quá so với tưởng tượng, vì vậy khi chỉ vào được một nửa, để trách gây tổn thương không đáng có cho Tuyên Thiếu Minh, Bùi Triển Vân không thể không nín thở tạm dừng.

“hỗn đản! vương bát đản! đừng…aaaa…..đâu quá!” Tuyên Thiếu Minh nhịn không được nước mắt, một bên khóc một bên mắng, hạ thân đau đớn giống như bị xé rách, làm cho y phải cong cái mông lên ngã vào trong lòng Bùi Triển Vân, hơn nữa một chút cử động cũng không dám.

nhìn thấy nước mắt của Tuyên Thiếu Minh không ngừng rơi xuống, khuân mặt tuấn tú mềm mại bị đau đớn làm cho vặn vẹo thành một đoàn, trong lòng Bùi Triển Vân như bị thứ gì đó đâm vào nhức nhối, vươn tay xuống nghĩ muốn nâng mông y lên rồi rút ra, không nghĩ tới động chạm tới chỗ đau, liền khiến cho Tuyên Thiếu Minh nức nở một tiếng, mười ngón tay nhanh chóng nắm chặt lấy bờ vai hắn, khóc lóc thảm thiết  cầu xin nói: “không cần, không cần….đừng động, đừng động mà…Ô….”

“đau không? đều tại ta quá nóng vội.” Bùi Triển Vân cất tiếng xin lỗi, khẽ hôn lên đôi môi giờ đã trở nên trắng bệch đang run rẩy của y, lơ đãng hôn lên hàng lệ của Tuyên Thiếu Minh, liếm liếm, dạy người khác không khỏi đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc