LỘ QUÁ VI QUAN

Tôn Xuyên nhận xét về bố của mình bằng mười chữ là “cẩn thận tỉ mỉ, luôn bình tĩnh trước hiểm nguy”.

Lúc Nhâm Kiệt thực sự nhìn thấy ông ấy, cảm thấy Tôn Xuyên biểu đạt quả thật quá hàm súc…

Đó là một người đàn ông trung niên cực kỳ khỏe khoắn. Có lẽ khuôn mặt trẻ con của Tôn Xuyên được di truyền từ bố của mình, nhìn bề ngoài, ngoài bạc hai bên tóc mai ra thì gần như không phát hiện được người đàn ông ấy bao nhiêu tuổi cả. Lúc ông nhìn thấy Nhâm Kiệt và Tôn Xuyên, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, giũ tờ báo đang cầm một nhát.

Hai người đứng ở cửa có chút lúng túng, Tôn Xuyên ngừng một lúc mới đóng cửa lại, khẽ giọng gọi một câu: “Bố…”

Thế nhưng không có đáp lời.

Ngược lại mẹ Tôn Xuyên lúc trước chỉ ở trong phòng lại đi ra: “Mau vào nhà đi… Mẹ đi mua thức ăn đã.”

Bà cầm một chiếc túi trong tay, lúc ngang qua hai người thậm chí còn không dừng lại.

Tôn Xuyên vốn muốn nói để mình đi cùng phụ, nhưng liếc nhìn bố trên sofa với Nhâm Kiệt ở cửa nhà, nhất thời lại do dự.

Nhâm Kiệt cũng không nói năng gì, chỉ đứng một bên.

Đứng một cái thành đứng gần nửa tiếng.

Dường như người nhà họ Tôn dùng im lặng để so kè ai hơn thay cho lời nói vậy, bố Tôn Xuyên không mở miệng, Tôn Xuyên đứng ở cửa cũng chẳng lên tiếng luôn. Ba người giằng co trong một căn phòng khách không tính là nhỏ, mãi đến tận khi tự Tôn Xuyên đứng thấy mệt rồi, mới lôi Nhâm Kiệt vào phòng ngủ trước đây y ở.

Được thu dọn rất sạch sẽ. Rõ ràng lúc y không ở, vẫn có người quét dọn.

Nhâm Kiệt cài cửa xong sau đó ngắm xung quanh một vòng, đây là căn phòng của nam giới điển hình, hơn nữa ngập tràn một loại đơn điệu lạnh lùng. Có lẽ là bệnh chung của các gia đình quân đội, tường bốn xung quanh sạch sanh, thậm chí trên bàn học cũng không có mấy đồ dùng. Tủ quần áo làm bằng gỗ đặt ở cạnh giường.

Cái này quả thực khác xa tít tắp phòng của Tôn Xuyên.

Nhâm Kiệt cười cười: “Trước đây lúc ở nhà có phải cực kỳ tủi không em?”

Tôn Xuyên cười khổ hơi lắc đầu: “Anh còn phải hỏi nữa.”

Thực ra cũng chẳng phải oán trách gì, nhưng từ nhỏ lớn lên dưới áp lực lớn ở đây, nếu bảo lòng mình không có tiếc nuối, vậy thì đó là nói dối.

Hai người né ở phòng ngủ gần một tiếng mới gượng được đến mẹ Tôn Xuyên về. Nhâm Kiệt nghe thấy tiếng thì nhanh chóng mở cửa, rất tự nhiên đưa tay xách đồ giúp mẹ Tôn Xuyên. Sau đó liền theo vào nhà bếp. Tôn Xuyên do dự một lúc ở cửa, cuối cùng vẫn quay người về phòng khách.

Y biết Nhâm Kiệt đang cho mình một không gian phù hợp để nói chuyện tử tế với bố, song y có linh cảm cuộc trò chuyện này cũng sẽ không quá vui vẻ.

Nhâm Kiệt ở trong phòng bếp làm trợ thủ, mà mẹ Tôn Xuyên cũng rất im lặng. Hai người một người làm một người rửa, phối hợp cũng coi như ăn ý. Có thể là nhận ra động tác của anh rất thành thạo, mẹ Tôn Xuyên rất đột ngột nói: “Tài nấu nướng của Tôn Xuyên toàn học của cô hết.”

Nhâm Kiệt đang rửa rau bên cạnh bà sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu lên cười: “Nhìn là biết ạ.”

Nụ cười này, đã cho mẹ Tôn Xuyên một ấn tương không tồi.

Bà quan sát cả người Nhâm Kiệt hồi lâu, sau đó thì cặm cụi đi xào rau, tuy nhiên cũng vẫn câu được câu không trò chuyện với anh: “Cháu bao nhiêu tuổi?”

“Lớn tuổi hơn Tôn Xuyên một chút ạ.”

“Vậy hả? Cháu lớn tuổi hơn nó cơ à?”

Mẹ Tôn Xuyên hơi bất ngờ, bà quay ngay đầu liếc nhìn Nhâm Kiệt: “Hai đứa quen nhau như thế nào?”

“Ở quán bar thưa cô.”

“Quán bar?” Mẹ Tôn Xuyên khẽ nhíu mày, là nhóm những người ít tiếp xúc với thứ này, trong ấn tượng của bà đây hiển nhiên không phải là chỗ gì hay ho.

Nhâm Kiệt cũng nhận ra được bà hiểu lầm điều gì, vội vàng giải thích một câu: “Thật ra là quen lúc ăn cơm, nhà hàng em ấy rất ngon.”

“Ừ, cái này chúng tôi đều biết.”

Mặc dù con không sống ở nhà, nhưng người nhà hầu như vẫn cứ biết tin tức trước tiên.

Nhâm Kiệt cười cười, không tiếp lời.

“Đợt trước nhà hàng Tôn Xuyên xảy ra chuyện, cháu có biết không?” Lúc Mẹ Tôn Xuyên nói câu này, có liếc Nhâm Kiệt một cái vẻ thăm dò, anh đứng vẻ thản nhiên, gật gật đầu: “Cháu biết ạ.” Sau đó không đợi đối phương tiếp tục hỏi, đã rất tự nhiên nói cho mẹ Tôn Xuyên nghe đáp án mà bà muốn: “Có điều bây giờ nó không thành vấn đề nữa, chi nhánh bị đóng cửa đợt trước cũng mở cửa trở lại rồi ạ.”

Quả nhiên mẹ Tôn Xuyên hài lòng gật gật đầu, vẻ mặt thoảng sự yên tâm và vui mừng:

“Không có chuyện gì là tốt rồi…”

Chuyện lúc trước bọn họ cũng chỉ biết qua tin tức và báo chí được một phần, tuy rất lo lắng nhưng một là không muốn quấy rầy Tôn Xuyên, hai là bố Tôn Xuyên quả thật sĩ diện không xuống nước trước, cho nên dù muốn hỏi thăm cũng chỉ có thể luôn nhẫn nhịn.

Bà có lén lút gọi điện cho Tôn Xuyên, nhưng cái đứa con trai trước giờ chỉ nói điều tốt không nói chuyện buồn của bà này cũng chẳng thể nói gì đúng thực tế cả.

Bây giờ nghe Nhâm Kiệt nói vậy, coi như cũng yên tâm nhiều.

Trong phòng bếp ngập tràn tiếng và mùi khi nấu nướng, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Nhâm Kiệt lại khôi phục trạng thái im lặng phụ giúp lúc trước. Là tay PR thượng thặng, mà hết thảy kỹ năng ăn nói đều không thích hợp thực hành vào lúc này, anh căng thẳng một chút mà chỉ có thể cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, mãi đến khi gần xong hết mấy món ăn rồi, mẹ Tôn Xuyên mới làm như vô tâm hỏi một câu: “Bây giờ cháu với Tôn Xuyên là…”

Bà chưa hỏi hết, nhưng Nhâm Kiệt nghe hiểu rồi.

Dừng một chút, cuối cùng anh vẫn chọn trả lời thành thật: “Bây giờ cháu với em ấy ở cùng nhau ạ.”

Trong nháy mắt đó, anh thấy khuôn mặt đối phương chợt đanh lại. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Mẹ Tôn Xuyên không nói thêm gì nữa, chỉ bưng đồ ăn đưa anh, ý bảo anh bưng đi ra phòng ăn bên ngoài.

Mà lúc Nhâm Kiệt ra khỏi bếp, đập vào mắt chính là sự ngổn ngang trong phòng khách.

Hiển nhiên hai cha con họ nói chuyện với nhau kém an toàn hơn hẳn việc anh tiến hành ở phòng bếp. Tờ báo mới vừa rồi còn nằm trên tay bố Tôn Xuyên đã bị vò thành một cục ném vào góc, vị trí bàn trà cũng thay đổi, cốc vốn dùng trang trí trên mặt bàn đổ ngã, nước chè chảy lênh láng trên đất.

Tôn Xuyên đứng đối diện với ghế sofa, khuôn mặt đanh lại.

Nhâm Kiệt trông thấy cảnh tượng như vậy, cũng chỉ liếc thoáng qua, sau đó quay người đi đến phòng ăn.

Sau đó vẫn là mẹ Tôn Xuyên đi ra, nhìn thấy tình hình căng thẳng đấy, vừa lẩm bẩm vừa thu dọn gọn đồ đạc.

“Hai bố con nhà anh y chang nhau, bướng như con lừa vậy… Muốn nói gì thì nói bằng mồm ấy, cứ phải động tay động chân mới được!” Bà vừa mới nói xong câu này, bố Tôn Xuyên đột nhiên đứng lên đập bàn một cái: “Câm miệng!”

Gầm xong rồi đi thẳng đến phòng ăn.

Sau khi ông ấy đi, Tôn Xuyên mới liếc nhìn người cứ nhìn chằm chằm mình là Nhâm Kiệt một cái, kế đó nở nụ cười khổ vẻ bất đắc dĩ.

Đã đoán ngay từ đầu là kết quả sẽ thế này mà.

Nhưng mà cũng may, bố y còn chưa nổi cáu với Nhâm Kiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc