Edit: ney
Thứ gọi là tình cảm này, căn bản chẳng có cách nào dùng lô-gic để phân định.
Rất nhiều lúc có chuyện người ngoài không tài nào hiểu, nhưng người chìm sâu trong đó lại sẽ chỉ cảm thấy những thứ này là điều đương nhiên.
Giống như Nhâm Kiệt thật ra không hẳn hiểu hết được tâm trạng của Tôn Xuyên mỗi lần chạy đi mượn rượu giải sầu sau khi cãi nhau với Cố Băng, dĩ nhiên càng không thể hiểu được đoạn tình cảm như vậy sao còn không chọn cách kết thúc.
Ngay từ đầu làm một người nghe tình cờ ngang qua, cuối cùng trở thành làm bạn xã giao, theo cái thấu hiểu ngày càng nhiều, Nhâm Kiệt phát hiện mình cũng ngày càng chẳng giữ chắc được lập trường của bản thân nữa.
[0] Nguyên văn 路过: Tức người đi ngang qua, giống “người qua đường”. Ở đây hiểu nôm na là hình dung mối quan hệ giữa hai người như hai người vô tình lướt qua nhau, biết đối phương rồi nhưng vẫn không thực sự quen, vẫn là người xa lạ, thái độ thì thờ ơ không quan tâm.
Lúc ban đầu vẫn chỉ là kiểu hùa theo “Ừm”, “À”, “Đúng vậy”, “Đừng như vậy” hời hợt. Về sau thì đã biến thành: “Tại sao còn có cả cãi nhau kiểu đó nữa vậy?” hoặc là “Thôi bỏ đi, anh đừng nghĩ nữa…”
Loại tâm trạng bó tay bất đắc dĩ này đúng là có lây thật. Nghe nhiều, dường như anh cũng có cảm giác thấu hiểu lây với loại cảm giác bất lực này của Tôn Xuyên.
Anh chẳng hề cảm thấy uống rượu là có thể giải quyết vấn đề. Ngay như anh xưa nay đều chỉ coi thứ này là công cụ trợ hứng thôi.
Có lúc nhìn Tôn Xuyên bị mất kiểm soát, anh sẽ dứt khoát cưỡng chế đổi chất cồn của đối phương thành sô-đa.
“Uống nữa thì anh chẳng mấy chốc sẽ vũ hóa[1] đấy, quý mạng mình chút đi…” Thân thể được bố mẹ trao cho, cũng không thể vì một tên tình nhân mà tự làm mình ngộ độc cồn được.
[1] Vũ hóa: chết
Ban đầu Tôn Xuyên chẳng thèm cảm kích điều này, có khi còn cự cãi anh đôi câu. Nhưng dần dần cũng đã thỏa hiệp.
“Thật ra thì, tất cả những người uống say, đều hy vọng có người có thể ngăn mình lại trước khi uống say…” Cầm ly sô-đa trong tay, Tôn Xuyên đột ngột chêm một câu như vậy.
Nhâm Kiệt hơi nhướn mày: “Ồ?”
“Chẳng qua là, cuối cùng thường thường say đến chết cũng không đợi được một người như vậy.”
Mượn những thứ đồ khác để làm mình tê dại, là hành vi ngu xuẩn đến tự bản thân còn biết cơ mà. Bởi vì ngày hôm sau, vấn đề thì vẫn cần bản thân phải gánh vác, chuyện đã xảy ra cũng chẳng có thay đổi gì bởi vì thế.
Người có lúc buông thả, không phải bởi vì biết có người sẽ bao dung mình, mà là muốn biết liệu có người ngăn cản mình hay không mà thôi.
Tôn Xuyên nhấp một ngụm sô-đa, mùi vị kỳ dị mãi không tài nào hợp nổi khiến y nhíu nhíu mày, sau đó nhìn Nhâm Kiệt: “A Kiệt, anh là người tốt.”
Nhâm Kiệt nghe vậy thì cười: “Lâu lắm rồi tôi chưa nghe câu nói này, đã không hiểu nghĩa là gì nữa rồi.”
Người tốt hay kẻ xấu không dễ gì phân định như thế. Chẳng qua là vì mọi người còn chưa đến thời khắc xung đột lợi ích, còn chưa tới nỗi đối đầu không thể khoan nhượng.
“Tôn Xuyên, anh nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.” Nhâm Kiệt không nhịn được nói một câu như vậy, Tôn Xuyên nhìn hắn, hồi lâu không tiếp lời.
Có vài người rõ ràng sẽ chẳng bao giờ đi hại người, nhưng hết lần này đến lần khác thích tỏ ra sự nguy hiểm của mình. Y nhẹ nhàng lắc đầu. Thật ra thì, Nhâm Kiệt cũng không chín chắn như y tưởng.
Tôn Xuyên kinh doanh nhà hàng, kỳ thật là kinh doanh chủ đề hiệu ăn[1].
[1] Đại ý tất cả từ trang trí bàn ghế dao nĩa… đều có phong cách theo một chủ đề nào đó, thì nó được gọi là chủ đề của căn tin, nhà hàng… đó.
Ngoại trừ mùi vị thức ăn và phục vụ đúng chuẩn, còn có bản thân cách trang hoàng phòng ăn với bầu không khí đều khớp hợp với yếu tố thời thượng cá tính mà người thành thị thích theo đuổi. Cũng vì lẽ đó mà bỗng chốc được săn đón nồng nhiệt, rất nhiều người đến do thích sự mới mẻ, song lâu ngày sẽ bị nhàm chán.
Nhâm Kiệt cũng từng đi đến đó hai lần, chắc chắn nó có thể đứng tốp ba trên bảng xếp hạng của anh.Song càng là nơi như vậy, lại càng không dễ đặt làm địa điểm bao trọn. Vì theo thu nhập nếu kinh doanh như bình thường, chắc chắc lớn hơn việc anh bao cả tiệm người ta.
Trong hội nghị, khi cấp trên Nhâm Kiệt nhắc tới nhà hàng của Tôn Xuyên, phản ứng đầu tiên của anh là muốn phản đối. “Mặc dù địa điểm không có vấn đề, nhưng nhiệm vụ tiếp đãi đã là ba ngày sau, thời gian ngắn như vậy coi như có hẹn trước cũng không kịp, hơn nữa, dự toán cũng không đủ.”
Điểm cuối cùng mới là quan trọng nhất. Mức dự toán cho anh căn bản không đủ lo tất cả chi phí tiếp đãi, chọn nhà hàng của Tôn Xuyên, lại càng là mơ hão. Thật ra anh cũng không thích đối nghịch với cấp trên ngay trong hội nghị. Nhưng mà chấp thuận chuyện này xong thì người đau đầu là anh là cái chắc, anh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Sở Hàm người tham dự bằng chức vị tài vụ thì ngồi bên cạnh liếc nhìn anh, ánh mắt vẻ đồng tình. Toàn bộ công ty đều biết người đứng đầu bộ phận quan hệ là một kẻ vừa kém mưu mẹo lại “mát dây”, lâu như vậy còn chưa bị sếp lớn trả về nơi sản xuất đơn giản vì có một cấp dưới giỏi như Nhâm Kiệt. Mà tiếc là cái điều tất cả mọi người đều biết này thì lại rất khó tới tai sếp lớn trong công ty, cho nên Nhâm Kiệt cứ mãi là kẻ làm nhiều nhưng chỉ được hưởng ít nhất.
Kỳ thật có khá nhiều người mang tâm trạng xem trò hay, rằng xem xem rốt cuộc anh nhịn được bao lâu. Lần trước Sở Hàm hỏi anh vấn đề này, anh chỉ lắc khẽ lắc ly rượu vang trong tay: “Chỉ thiếu gió Đông[1]…”
[1] Ở đây hiểu là chỉ cần chờ thời cơ cơ hội đến. Xuất phát từ kế mượn gió đông để thiêu trụi quân Tào Tháo của Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Không phải không có công ty săn đầu người tìm đến anh. Nhưng tạm thời anh còn chưa thích cứ vậy mà đi.
Đại khái cũng do không mấy khi bị Nhâm Kiệt phản đối công khai như vậy, nhất thời lão cấp trên hơi bẽ mặt, lão ta đứng cạnh lừ Nhâm Kiệt một cái: “Vấn đề dự toán thì có thể thảo luận lại, và chuẩn bị địa điểm là việc của anh, nhiệm vụ tiếp đãi lần này rất quan trọng, tìm phứa một chỗ thì quá không chuyên nghiệp đấy.”
Cái ông cấp trên này rất thích bàn chuyện chuyên nghiệp. Song hết lần này tới lần khác Nhâm Kiệt cảm thấy lão này mới là thiếu chuyên nghiệp nhất.
Gấp văn kiện trong tay lại, hiếm sao lần này Nhâm Kiệt không định thỏa hiệp: “Tôi cũng chẳng có cách nào cả.”
Giám đốc bộ phận thị trường vẫn cứ im lặng trái lại đột nhiên chen một câu: “A Kiệt, thật sự không có cách nào sao? Căn cứ vào tư liệu của chúng ta, đối phương đúng là khá thích chỗ này.”
Bình thường vị giám đốc này cũng coi như khá quan tâm Nhâm Kiệt. Chính ra là lúc đầu vào công ty anh đã theo chân ông ấy, có điều sau đó vì những nguyên nhân khác được điều đến bên PR, từ đây thực sự là đời người nhiều lắm sầu hận[2].
[2] Nguyên văn: 人生长恨水长东 trích từ một câu của bài Tương Kiến Hoan của Lý Dục, ví von là cuộc đời con người có quá nhiều nỗi hận, nhiều như nước chảy ra bi*n đ*ng không thể nào ngăn hay lấy lại được.
Thấy giám đốc thị trường cũng lên tiếng, chân mày Nhậm Kiệt lại nhíu chặt thêm tý. Rồi anh chưa kịp tiếp lời thì đã bị lão cấp trên của anh kia mau mải đồng ý thay anh: “Không thành vấn đề, A Kiệt làm việc đáng tin nhất mà.”
Thông thường thì loại khen ngợi này luôn xuất hiện vào lúc Nhâm Kiệt dọn dẹp mấy mớ rắc rối hỗn độn giúp lão. Lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc tan hội nghị, Sở Hàm đi đến bên cạnh Nhâm Kiệt vỗ vỗ vai anh. “Người anh em, bảo trọng ha…”
Nhâm Kiệt không đáp lời. Chỉ là nghĩ đến Tôn Xuyên nên ánh mắt mang vẻ nặng nề trầm ngâm.
Bất cứ tình cảm nào cũng đều cần phải giữ gìn, bất luận là tình thân, tình bạn, hay là ái tình. Nhâm Kiệt đã làm PR lâu như vậy, điều rõ ràng nhất chính là bất kỳ quan hệ nào cũng tồn tại biến số, vĩnh viễn không thể tự mãn cho rằng mình có thể khống chế hết thảy. Vậy nên anh luôn gắng hết sức tránh một số tình huống mà có khả năng sẽ phát sinh thay đổi.
Ví như không góp vốn làm ăn chung với bạn, ví như không qua lại quá gần với cấp trên, lại ví như, vĩnh viễn sẽ không dính dáng đến những người không cần thiết.
Anh không thích dính dáng vòng giao thiệp đời tư vào công việc. Bởi vì nói chung nó toàn có kết cục bi kịch.
Anh suy xét rất lung là không biết nên thông qua công tác bàn bạc hẳn hoi để tìm Tôn Xuyên hay là lúc hai người uống rượu rồi nhắc đến chuyện này. Do dự đến tận cuối anh vẫn chọn gọi một cú theo số trên danh thiếp.
Lúc bên kia tiếp máy, giọng nói hầu như không khác gì với ấn tượng của anh: “Chào anh, tôi Tôn Xuyên nghe đây.”
Không có trạng thái thả lỏng như trong quán rượu đó, giọng điệu hơi hiện vẻ công nghiệp khiến sự tinh anh mô phạm bình thường bị mai một trong bầu không khí quán bar của Tôn Xuyên hiện rõ rành rành.
Nhâm Kiệt nhẹ nhàng nhếch môi: “Chào ngài Tôn, tôi là Nhâm Kiệt, quản lý bộ phận PR của công ty Liên Uy.”
Tôn Xuyên rõ ràng đã sửng sốt giây lát, sau khi hồi hồn xong rồi thử hỏi dò một câu: “A Kiệt đó hả?”
“Đúng rồi, tôi đây.” Nhâm Kiệt càng cười to hơn: “Ngại quá quấy rầy anh.”
“Hóa ra là anh à A Kiệt, có việc gì thế?” Giọng Tôn Xuyên đột nhiên tháo bỏ vẻ khách sáo xa lánh, tâm trạng y hiển nhiên rất vui, ở đầu dây bên kia trêu Nhậm Kiệt vài câu, sau khi hai người hàn huyên xong, rốt cuộc từ từ vào chuyện chính.
“Công ty chúng tôi muốn tổ chức buổi tiếp đãi ở nhà hàng của anh, cần đặt bao trọn, không biết có tiện hay không?” Nhậm Kiệt nói xong, trầm mặc một hồi chờ câu trả lời của Tôn Xuyên.
Hiển nhiên đối phương cũng bất ngờ với yêu cầu này của anh, y cũng yên lặng mọt hồi, sau đó cân nhắc nói: “Cũng không hẳn là không thể, nhưng tình hình chi tiết tốt nhất nên bàn sơ qua, thì tôi có thể nghĩ cách một chút.”
Không từ chối ngay, nhưng rõ ràng cũng không quá có hy vọng thành công. Dù sao cuộc làm ăn này là ai thì cũng sẽ cân nhắc.
“Được, vậy một lúc nữa tôi qua chỗ anh nhé?”
“Cũng được, hoặc là buổi tối chúng ta gặp mặt rồi bàn cũng được.” Tôn Xuyên cảm thấy hai người không cần phải quá trang trọng, dẫu sao cũng là người quen.
Nhưng Nhâm Kiệt vẫn giữ vững ý định. “Buổi tối là thời gian riêng của chúng ta nên cũng không nên nói những chuyện này, buổi chiều tôi qua nhé.”
Có một số việc và quan hệ nên đơn thuần chút ít. Tuy cách làm đấy khó tránh khỏi sự hoài nghi rằng lừa người khác dối cả bản thân, nhưng Nhâm Kiệt thật sự không muốn đụng đến phần duyên phận riêng tư, nhỏ nhoi ấy.
Cũng may Tôn Xuyên cũng không khăng khăng phải vậy, đồng ý một cách hết sức thoải mái.