LỠ RỒI YÊU LUÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Lưu nghĩ có lẽ mình thật sự hết thuốc chữa rồi.

Bây giờ Quý Triều Chu vừa lạnh vừa dữ, rõ ràng muốn vạch ra giới hạn với mình, sắc mặt lúc nào cũng đầy vẻ đề phòng. Thế nhưng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Anh ấy thật đẹp trai. (Lynn: ờ bệnh nặng lắm rồi)

Quý Triều Chu nhìn Trình Lưu đang ngẩn ngơ ở đối diện, là người hiếm khi nói ra cảm xúc của mình, ngay cả khi Vân Phỉ giở trò anh cũng mặc kệ.

Bởi vì không ai giống như Trình Lưu, chẳng biết chừng mực giới hạn gì cả mà cứ tiếp cận người ta.

Quý Triều Chu xoay người ôm chậu linh lan vào lòng, không thèm để ý đến cô nữa, cổng chưa đóng nên Trình Lưu có thể tự mình ra về.

Anh nghĩ rằng mình đã đủ rõ ràng.

Nhưng Trình Lưu vẫn đuổi theo, cô quay mặt về phía Quý Triều Chu, lùi về phía sau, giơ hai tay lên cao: “Vậy tôi sẽ không chạm vào người anh, đừng nóng giận, nóng giận có hại cho sức khỏe.”

Quý Triều Chu đột ngột dừng bước, ngước mắt nhìn thẳng Trình Lưu: “……”

Khuôn mặt lãnh đạm tái nhợt của chàng trai hiếm khi có được thêm vài phần cảm xúc, trong đôi mắt xinh đẹp còn có chút tức giận, nhưng nhờ vậy trông lại có sức sống hơn. Toàn thân anh đột nhiên trở nên sinh động, giống như người trong bức tranh vốn không thể chạm tới, đột nhiên bị hơi nước thấm ướt, mang theo phong hoa vô biên sống lại.

Trình Lưu đầu tiên là tự lên án mình đúng là đồ bi3n thái, sau đó giơ cao hai tay, nói chuyện nghiêm chỉnh: “Hôm nay tôi dọn dẹp lại nhà ở, phát hiện hộp phân phối điện có vấn đề. Tốt nhất anh nên kiểm tra hộp điện của nhà mình và thay đổi lại linh kiện, như bộ ngắt mạch chẳng hạn, nếu không nguồn điện có thể gặp trục trặc.” 

Mặc dù hai ngôi biệt thự được quét dọn thường xuyên nhưng Lý Đông không đến ở, nhiều thứ không được giữ gìn cẩn thận, qua thời gian sử dụng sẽ phát hiện ra vấn đề.

“Cảm ơn.” Quý Triều Chu lạnh lùng nói ra hai chữ, bước nhanh đi vòng qua Trình Lưu.

Anh muốn nhờ người sửa sang lại biệt thự, và việc đầu tiên là xây cao bức tường lên.

Trình Lưu lần này không đi theo, cô thu liễm một chút, khống chế bản thân giữ khoảng cách. Cô đi đến chỗ bức tường, trực tiếp nhảy lên để về nhà, thầm nghĩ: Sau này tình cảm tốt lên, mình phải làm một cánh cửa ở đây.

* * * * *

Trình Lưu lại không đến công ty, vì vậy Hạ Bách đợi đến tám giờ tối sau khi tan sở rồi trực tiếp đến nhà cô.

Bởi vì là trợ lý tổng giám đốc và thường xuyên phải giao tài liệu nên Trình Lưu đã cho phép Hạ Bách lưu lại dấu vân tay tại cửa nhà mình. Trình Lưu là một người cuồng công việc, chỗ ở cũng để nhiều thứ liên quan đến công việc. Theo thời gian, Hạ Bách gần như sắp thành một nửa chủ sở hữu ở đây.

Anh ta mở cửa và tự mình đi vào, chậu cây cảnh bằng ngọc đã không còn ở trong phòng khách nữa. Nó có lẽ đã bị vứt đi, Hạ Bách hờ hững thu lại ánh mắt, từ khi biết Trình Lưu và Uông Hồng Dương đã chia tay, trong lòng anh ta vô cùng sung sướng.

Tuy nhiên, Trình Lưu thật sự có chút bê tha trong khoảng thời gian này, cô thậm chí còn không đến công ty. Nhưng tối hôm đó tại Dạ Sắc, cô trông chẳng có vẻ gì là đau lòng.

Có lẽ là đi điều tra nghiên cứu gì đó, cô ấy luôn có thể đi trước người khác một bước.

Nở nụ cười trên môi, Hạ Bách đi về phía phòng làm việc, tiện tay gõ cửa nhưng không có ai đáp lại, anh ta đành phải đẩy cửa bước vào. Sau khi đẩy cửa, nụ cười trên mặt Hạ Bách hoàn toàn đông cứng lại. (Lynn: hông ngờ tới phải hông)

Trong phòng làm việc trống rỗng, như thể đã bị ai càn quét không còn một mống, thậm chí đến cả một tờ giấy trắng cũng không còn.

Anh ta sững người tại chỗ trong giây lát, sau đó đột nhiên đi đến phòng ngủ của Trình Lưu. Mở cửa ra, quả nhiên bên trong cũng trống trơn.

Phòng làm việc và phòng ngủ luôn là nơi lưu lại nhiều dấu vết sinh hoạt của cô ấy.

Hạ Bách lấy điện thoại ra bấm số của Trình Lưu, đầu dây bên kia vừa nghe máy,  không đợi cô lên tiếng anh ta liền hỏi: “Chị tiền bối, chị đang ở đâu?”

Trình Lưu đang nghiên cứu bách khoa toàn thư về thả thính, một tay cầm điện thoại, tay kia vẫn đang hí hoáy viết: “Ở nhà.”

“…… Tôi không thấy chị.” Hạ Bách rời khỏi phòng ngủ, nhìn phòng khách trống trơn rồi nói: “Chị đâu có ở nhà.”

“À.” Giờ Trình Lưu mới nhớ ra: “Tôi chưa nói với cậu rằng tôi chuyển nhà?”

Hạ Bách sửng sốt: “Hôm nay chị không đến công ty là vì dọn nhà đi?”

“Gần như vậy.” Trình Lưu ngừng viết, xoay đầu bút mấy vòng: “Có chuyện à?”

“Chỉ là tôi lo lắng cho tiền bối.” Hạ Bách ngập ngừng nói: “Chị chuyển nhà vì chuyện Uông Hồng Dương sao?”

“Uông Hồng Dương? Không phải, tôi chỉ đơn thuần muốn sống ở một nơi mới thôi.” Trình Lưu đứng dậy, đi ra ban công và nhìn sang nhà bên. Tầng một và tầng hai của sân trước tối om. Cô đi ra hướng khác của ban công, mới miễn cưỡng nhìn thấy ô cửa sổ nào đó của tầng một có ánh đèn le lói.

Hạ Bách lúc này mới bình tĩnh lại: “Tiền bối dọn đến nhà mới rồi, hôm nào phải mời chúng tôi một bữa đấy.”

“Sau này nhất định sẽ mời.” Trình Lưu có chút đắc ý bí ẩn, “Trợ lý Hạ, cậu cũng không còn nhỏ tuổi đâu, không có chút cuộc sống về đêm à?”

Không như cô, người đã đi đúng hướng trong chuyện tán tỉnh, cuộc sống về đêm chắc chắn sẽ khá phong phú về sau.

Nghĩ đến đây, Trình Lưu lại có phần thương hại cậu trợ lý. Đồng thời cô mới chợt nhận ra rằng có chăng đây chính là cảm giác mà những đối tác đã từng khoe khoang với mình có được?

Hạ Bách chưa bao giờ thảo luận chuyện này với Trình Lưu, anh ta nắm chặt điện thoại, nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người đã bắt đầu thay đổi nên cười nói: “Đời sống về đêm của tôi luôn thuộc về Thần Ẩn.”

Anh ta vốn dĩ muốn lời nói càng thêm mập mờ nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, sợ Trình Lưu không vui.

“Vậy sau này tôi sẽ cho cậu thêm ngày nghỉ.” Trình Lưu dựa vào lan can ban công, nhìn xuống rồi lơ đễnh nói: “Cúp trước đây.”

Cô cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm, cô chợt nhớ đến những lời thả thính vừa nhìn thấy, cái gì mà anh là ánh trăng của em.

Quý Triều Chu tuyệt đối không thể là ánh trăng của mình được!

Ánh trăng là thứ dù bạn có đưa tay ra cũng không thể chạm tới, đã vậy nó còn cách xa Trái Đất vạn dặm, thế có khác nào phá hỏng đường tình!

Mình muốn ở bên Quý Triều Chu, những lời trăng với chả sao này nghe cứ như đang nguyền rủa.

Suy nghĩ một lúc, Trình Lưu cảm thấy bản thân vẫn phải nghiên cứu kỹ lưỡng những câu thả thính để chuẩn bị cho tương lai khi cần. Cô nhấp vào một tập tin, ngay lập tức bị hạ gục bởi những dòng chữ trong đó.

Tiểu Trình tổng có cảm giác những lời này sinh ra là để dành cho cô!

Gì mà “Em muốn bước vào trái tim anh chứ không muốn làm hàng xóm” rồi “Anh dữ chuẩn gu em”. Trình Lưu không chỉ muốn bước vào trái tim Quý Triều Chu, cô còn muốn sống trong nhà anh! (Lynn: tham thế)

Cô chép lại những câu này vào sổ, đến nửa đêm, bên ngoài trời bỗng đổ mưa to, có tia chớp lóe lên. Cho đến khi Uông Hồng Dương gọi video call từ Wechat.

“Trình Lưu, chỗ cô cũng đang mưa, có phải không?” Giọng nói chủ động và tích cực của Uông Hồng Dương phát ra từ đầu dây bên kia.

“Hả, làm sao?” Trình Lưu viết câu cuối cùng, đóng sổ lại rồi hỏi.

Uông Hồng Dương bị tiếng sấm đánh thức, nghĩ đến tấm bảng vàng của mình, lập tức linh quang chợt lóe gọi điện cho Trình Lưu: “Cơ hội tốt biết bao, cô và người kia chẳng phải là hàng xóm sao? Cô cứ nói là nhà bị chập điện cháy hỏng rồi nên mới tìm đến chỗ anh ta!”

“Hôm nay tôi mới sửa hộp điện rồi, tuyệt đối không thể cháy được.” Trình Lưu khẳng định.

Uông Hồng Dương chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cô giả bộ như bị đoản mạch, ở nhờ một đêm không được à, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, tình cảm tự nhiên sẽ nóng lên.”

Trình Lưu là người mọi thứ đều cần xác minh, cô hỏi Uông Hồng Dương: “Anh đã bao giờ làm chuyện như vậy chưa?”

Uông Hồng Dương nhất thời sững sờ, sau đó nói: “Tôi mới thấy trên TV, dù sao thì làm như vậy cũng không thể sai được.”

Dù sao Trình Lưu cũng là chó đội lốt người, anh ta cũng từng rung động trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng đáng tiếc lại không đúng người đúng thời điểm.

Tất nhiên Uông Hồng Dương cũng thừa nhận mình không phải người tốt.

Trình Lưu chạy đến ban công xem xét: “Hình như anh ấy ngủ rồi, tôi không nên quấy rầy anh ấy thì hơn.”

Lúc này một tiếng sấm lớn khác vang lên, dường như toàn bộ thành phố S đều chấn động, ánh đèn ở tầng một nhà bên đột nhiên bật sáng, dường như Quý Triều Chu đã bị đánh thức. Trình Lưu nhìn thấy một bóng người cao ráo xuyên qua tấm rèm, cô thậm chí có thể đoán ra anh đang đi về phía phòng khách.

“Thế rốt cuộc cô có muốn hẹn hò với anh ta không?” Uông Hồng Dương nổi khùng, bọn họ không ở bên nhau thì mình làm sao kiếm ra tiền? “Cô chỉ cần chạy đến nói với anh ta rằng cô sợ bóng tối và muốn ở nhờ một đêm, ngủ trên ghế sô pha cũng được.”

Ai có thể từ chối một cô gái vừa ướt đẫm lại đáng thương? Dù sao Uông Hồng Dương cũng cảm thấy mình sẽ không.

Trình Lưu nghe lời, lập tức tắt hết đèn, sau đó cúp máy và chuyển khoản cho Uông Hồng Dương. Sau đó cô thu dọn đồ đạc, rồi nhanh chóng xuống lầu.

Cô cầm ô chạy sang nhà bên bấm chuông cửa.

* * * * *

Quý Triều Chu xưa nay ngủ không sâu, tiếng sấm bên ngoài quá lớn đã đánh bay cơn buồn ngủ của anh, vì vậy anh bật đèn và đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng khách có vài chiếc hộp màu trắng bạc, là một số loại tinh dầu và dụng cụ mà anh đã nhờ bên Trụ sở Nhiễm Sơn vận chuyển tới vào buổi chiều.

Anh đứng trước bàn, mở hộp, đưa tay lướt qua tất cả chỗ tinh dầu bưởi, lấy ra các loại tinh dầu như lan Nam Phi*, cam ngọt. Quý Triều Chu cụp mắt trộn tinh dầu từ ống nhỏ giọt vào lọ chứa, anh chỉ cần dựa vào khứu giác là có thể phân biệt được lượng tinh dầu.



*Lan Nam Phi (tên khác Freesia) là một loài hoa xinh đẹp với những bông hoa hình chuông trên một ngồng hoa kèm với mùi hương chanh ngọt ngào. Đây là một trong những loài hoa có mùi hương tuyệt vời nhất trong các loài hoa có mùi thơm, trong đó hai màu đỏ và hồng là hai màu thơm nhất. Freesia có cành mảnh và cứng. Ở xứ lạnh, hoa này thường được trồng làm hoa cắt cành. Vì nó là loài hoa có nguồn gốc từ Nam Phi nên người ta còn hay gọi nó là lan Nam Phi.Đó là một hương thơm ngọt ngào, dù bay hơi đến đâu cũng không có vị đắng.

Quý Triều Chu lấy ra chất định hương, đang định cho vào thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Vào lúc này…… là Quý Mộ Sơn?

Anh buông chất định hương trong tay xuống, đi tới trước màn hình giám sát, chỉ thấy Trình Lưu đang đứng bên ngoài. Cô đang mặc bộ quần áo ở nhà, trong lòng là một chiếc túi lớn màu đen, chiếc ô trên tay gần như bị gió làm biến dạng, nhưng thần thái vẫn rất sáng láng, cặp mắt đen láy sáng như sao.

Trình Lưu ngẩng lên nhìn camera giám sát ở cổng, vẫy tay: “Mạch điện nhà tôi bị cháy rồi, tôi có thể ở nhờ nhà anh một đêm được không, tôi sợ tối.”

Sợ tối?

Cô gái này trông giống như có thể lên núi xua đuổi tà ma được ấy chứ.

Quý Triều Chu tắt màn hình điều khiển, mặt không biểu cảm, quay người bước lại bàn.

Vài phút sau anh lại mở màn hình điều khiển lên, Trình Lưu vẫn đứng đó không nhúc nhích, chiếc ô đã lộ hết cả nan ra, cây to phía sau cũng đang rung chuyển nhưng cô dường như không nhận ra, vẫn nhìn vào camera với vẻ chờ mong.

Quý Triều Chu không nói một lời nhấn nút, cổng biệt thự tự động mở ra, anh trở lại bàn tiếp tục thêm chất định hương vào. Đối phương là người đã từng giúp anh sau vụ hỏa hoạn, đêm nay coi như trả nợ cho cô.

Trình Lưu còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc kế hoạch của Uông Hồng Dương có đáng tin hay không thì cánh cổng đột nhiên mở ra. Cô đi qua sân trước, đứng ở cửa, đặt ô sang một bên rồi đi vào.

Trong phòng khách, hàng mi dài của Quý Triều Chu rủ xuống, ngón tay thon dài xinh đẹp đang cầm ống nhỏ giọt, thêm thứ gì đó vào cốc thủy tinh.

“Anh đang điều chế nước hoa à?” Trình Lưu bước vào ngửi thấy mùi hương, nhớ tới đối phương là nhà điều chế nước hoa nên hỏi trong vô thức.

Quý Triều Chu đang thêm chất chống oxy hóa, không đáp lời Trình Lưu. Chỉ là Trình Lưu đi vào với toàn thân dính nước, hơn nữa còn tới gần Quý Triều Chu, hơi thở mãnh liệt khiến anh khó có thể bỏ qua một bên.

“Có một phòng trống ở phía bên tay trái của tầng một.” Quý Triều Chu thêm dung môi vào thùng và chậm rãi nói, mắt cũng không nhìn Trình Lưu.

Anh không lên tầng hai xem nên cũng không có ai quét dọn qua.

“Oh, được rồi.” Trình Lưu sờ vào điện thoại trong túi, cô quên không hỏi Uông Hồng Dương rằng sau khi vào đây rồi thì phải làm gì mới có thể thúc đẩy mối quan hệ của họ phát triển.

Kế tiếp đành phải dựa vào chính mình.

Trình Lưu đi đến căn phòng trống bên tay trái và bỏ chiếc ba lô vào, trong này có chứa bách khoa toàn thư về những lời thả thính mà cô đã sưu tầm.

Tiểu Trình tổng tạm thời mở ra xem, sau khi chăm chỉ ôn tập, cô tự tin bước ra ngoài.

Quý Triều Chu vẫn đang điều phối nước hoa, những chiếc thùng chứa đó dường như đã trở thành tác phẩm nghệ thuật trong tay anh, liều lượng chính xác từng giọt, thỉnh thoảng anh lại cúi đầu khẽ ngửi mùi hương.

Trình Lưu đứng bên cạnh, tim đập loạn xạ.

Cô đứng sau lưng Quý Triều Chu, tầm mắt từ góc mặt của anh di chuyển xuống, đến khi chạm tới đôi bàn tay gầy guộc sạch sẽ, băng gạc đã được gỡ ra và vết thương trên đầu ngón tay anh vẫn còn đó.

Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, bầu trời như bị xé nát, gió thổi mạnh vào những thân cây, thi thoảng lại có tiếng sấm rền vang.

Loại nước hoa được điều phối một cách tùy hứng như vậy cũng không mất quá nhiều thời gian, Quý Triều Chu nhanh chóng chuẩn bị xong, đổ vào lọ nước hoa đặt ở ngăn đá nhỏ bên cạnh, chưa kịp rút tay ra thì bên ngoài đột nhiên lóe lên một tia sáng trắng. Sáng như ban ngày, hai người trong phòng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất. 

Đúng lúc này, một tiếng sấm sét đột nhiên vang lên, dường như đang chém xuống tai họ. Cùng lúc đó, gió đang thổi điên cuồng, cánh cửa sổ không được đóng chặt trên tầng hai rốt cuộc không chống đỡ nổi, đột nhiên rơi xuống.

Cửa sổ khung nhôm kính rơi xuống đất phát ra tiếng “choang” cực kỳ chói tai.

Tay của Quý Triều Chu run lên bần bật, một hộp tinh dầu bên cạnh bàn đổ ngã xuống đất vỡ tan tành.

Trình Lưu vô thức quay sang nhìn anh, nhưng lại thấy Quý Triều Chu đang nhìn chằm chằm vào nơi cửa sổ rơi xuống bên ngoài, sắc mặt tái nhợt khó coi, ngón tay mới bôi thuốc lại đan vào nhau. 

“Đừng nhìn.” Trình Lưu bước nhanh tới, đứng ở phía sau Quý Triều Chu, che mắt anh lại, dùng tay kia đẩy tay anh ra rồi nắm chặt lấy không thả.

Dòng máu đỏ rực đột nhiên bị chặn lại, hàng mi của Quý Triều Chu chạm phải lòng bàn tay ấm áp, anh không thể không nhắm mắt lại.

Quý Triều Chu gần như mất cảm giác với thế giới bên ngoài, chỉ ngửi thấy những mùi hương lẫn lộn và phức tạp xung quanh mình. Trong phòng, vị đắng của hương bưởi xanh dần trở nên mạnh mẽ và rõ ràng, tựa như người đang đứng đằng sau anh.

Bình luận

Truyện đang đọc