LỠ RỒI YÊU LUÔN

Bóng đêm càng dày đặc, ngoài cửa sổ mưa rơi lất phất.

Trong phòng, khuôn mặt gần như tái nhợt của Quý Triều Chu không biểu lộ cảm xúc gì. Anh nhắm mắt ngồi xuống ghế sô pha, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, đôi chân dài miên man gác lên bàn trà, gần như hòa làm một với bóng tối.

Hơi thở lạnh lùng tàn lụi tỏa ra từ người anh, giống như một pho tượng mỹ nhân vô hồn. Hoa linh lan vừa cầm về lúc xế chiều được cắm trong bình pha lê, đang lẻ loi trên chiếc bàn ăn trống bên cạnh. Những bông hoa trắng muốt rủ xuống càng toát lên vẻ e ấp, chúng như phát sáng trong căn phòng tối.

Lúc này, màn hình điện thoại trên bàn trà đột nhiên rung lên rồi phát sáng, trông cực kỳ chói mắt trong bóng tối. Quý Triều Chu không động đậy, một lát sau, màn hình đã tối lại sáng lên.

Một lúc lâu sau, anh mới đưa tay cầm lấy điện thoại, trượt màn hình mở khóa, có hai người đã nhắn tin qua Wechat.

Số 6: [Tôi đang đợi anh ở dưới nhà.]

Quý Mộ Sơn: [Ăn cơm đúng giờ, đừng bỏ mặc sức khỏe của bản thân.]

Quý Triều Chu lặng lẽ nhìn tin nhắn Wechat do Số 6 gửi tới.

Vài ngày trước, Quý Mộ Sơn không biết từ đâu nhận được bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh, vì vậy ông đã tìm đến, nói gần nói xa rằng mong Quý Triều Chu sẽ ăn uống đúng giờ đúng bữa.

Vậy Số 6 này đang được thuê tới để giám sát mình?

Mặc dù Quý Triều Chu đã hứa với dì Vân rằng sẽ giảng hòa với Quý Mộ Sơn, nhưng anh chưa bao giờ có hứng thú với chuyện ăn uống, bất kể dạ dày đang kháng cự. Cảm giác đau nhói truyền đến từ cơ thể dường như có thể khiến anh tỉnh táo hơn.

* * * * *

Trình Lưu về nhà gội đầu tắm rửa, lấy một bộ đồ sạch sẽ từ trong chiếc tủ chứa đầy những trang phục tương tự nhau. Thấy thời gian vẫn còn sớm so với lịch hẹn, cô ngồi trước máy tính đọc tài liệu mà trợ lý gửi đến. Nhưng lần này, Trình Lưu đã đặt báo thức để tránh cho mình quá mải mê với công việc mà quên mất buổi hẹn hò. Nhân tiện, cô còn thêm cả địa chỉ nơi ở của bạn trai vào app giao đồ ăn trên điện thoại. Xong việc, cô nghĩ mình có tiềm năng trở thành một người bạn gái ba tốt.

Lúc 7:40, Trình Lưu đã đứng dưới tòa nhà 5 khu tập thể Văn Hưng từ sớm, cô nhắn tin cho ‘bạn trai’, gọi anh xuống. Kết quả đợi mãi không thấy hồi âm, tới tám giờ, đối phương mới gửi đến một câu: [Anh không muốn ăn, em về trước đi.]

Trình Lưu ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào tin nhắn, có chút bối rối.

Mấy ngày trước thì phàn nàn mình không liên lạc với anh ấy. Giờ mình trở về rồi, còn đặc biệt dành ra thời gian để đi hẹn hò, sao anh ấy còn chưa nguôi giận?

Cô rơi vào trầm tư: Chắc bạn trai đang muốn giở chút thủ đoạn, định lạt mềm buộc chặt với mình đây mà.

Trước đây, Trình Lưu thường nghe đám đối tác làm ăn trung tuổi phàn nàn rằng vợ hoặc con gái thường dùng cách này để thu hút sự chú ý của họ. Lúc đó cô không hề có hứng thú với chuyện này, bây giờ tự mình trải nghiệm… Mấy vị đối tác làm ăn kia rõ ràng đang khoe khoang rằng họ được vợ con quan tâm, đúng không?

Nghĩ đến đây, sống lưng Trình Lưu càng thẳng lên vài phần, bây giờ cô cũng đã có một người bạn trai, dáng dấp còn ưa nhìn nữa. Tùy hứng một chút cũng không sao. Thế là Trình Lưu vừa nghĩ cách dỗ dành bạn trai, vừa che ô bước ra khỏi xe.

Số 6: [Vừa rồi Cốc Vũ Quán khai trương món mới, bổ dưỡng lại nhẹ bụng, rất phù hợp với anh, ăn bao nhiêu cũng được.]

Số 6: [Đây là hình ảnh món ăn của bọn họ, hình ảnh.jpg]

Số 6: [Hình ảnh.jpg] X12

Người mẫu cần giữ dáng, không nên ăn những đồ nhiều dầu mỡ hoặc quá đậm đà. Trình Lưu tự thấy mình là người vô cùng chu đáo. Mặt khác, cô lại thử thêm chiêu thức mà các đối tác làm ăn trung niên thường dùng: kể khổ.

Số 6: [Cuộc sống của mỗi người đều không dễ dàng, mong rằng anh có thể hiểu cho em phần nào.]

Với rất nhiều người trong công ty đang chờ được trả lương, Trình Lưu cảm thấy bạn trai nên hiểu cho sự bận rộn của cô trong thời gian vừa qua. Nhưng sau này cô nhất định sẽ thay đổi! Dành nhiều thời gian hơn cho anh.

Trên nhà.

Sau khi Quý Triều Chu gửi tin nhắn cho vệ sĩ, chưa kịp đặt máy xuống thì điện thoại đã rung lên liên tục. Anh thu tay lại, mở Wechat của Số 6, nhìn ảnh món ăn được cô gửi tới không ngừng. Cuối cùng, đối phương gửi một tin nhắn khác. Quý Triều Chu khẽ cau mày, anh không thích lời nói gần như là trói buộc đạo đức* của đối phương.*ép buộc đạo đức là hiện tượng nhân danh đạo đức, sử dụng các tiêu chuẩn cao, thậm chí là phi thực tế để đòi hỏi, ép buộc hoặc tấn công người khác và kiểm soát hành vi của họ.Anh đứng dậy bật đèn, mở cuộc gọi thoại, muốn bảo Số 6 rời đi, cô sống không dễ dàng thì đã sao.    

Lúc này, Quý Triều Chu đi tới bên cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Mưa vẫn đang rơi, cũng không có xu hướng giảm bớt. Đèn đường ở dưới nhà vẫn sáng, nhưng xung quanh không có người đi bộ, vì vậy rất dễ thấy người đang cầm ô đen thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn.

Cách nhau một tầng lầu, Quý Triều Chu cũng có thể nhìn thấy áo khoác kẻ caro màu đỏ của đối phương đã sờn rách, quần thể thao màu xám bị giặt đến bạc màu, hai ống quần đã bị nước mưa bắn tung tóe từ lâu. Có một vết xước dài trên mu bàn tay phải đang cầm ô của cô, buổi chiều bị che lại nên không thấy được, buổi tối sau khi vết thương đã khô, có thể nhìn thấy một cách rõ ràng dưới ánh đèn đường trong mưa, nó còn chưa đóng vảy.    

Trông vừa chật vật lại khốn đốn.

Quý Triều Chu nhớ ra hôm nay đối phương còn tay xách theo vali ra sân bay, vừa hoàn thành một hợp đồng, đã nhận nhiệm vụ mới từ Quý Mộ Sơn? Nghĩ vậy, cảm giác không vui vì bị trói buộc đạo đức giờ đã vơi đi phần nào.

Dưới nhà, Trình Lưu đang cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện đó là cuộc gọi thoại của bạn trai, cô lập tức mở ra. Ngẩng đầu lên, cô thấy Quý Triều Chu ở trên tầng hai thì cười với anh: “Cốc Vũ Quán cách đây không xa, ăn xong em sẽ đưa anh về.”

Trình Lưu đã đối đãi chân thành nhiệt tình với ai thì rất khó khiến người ta thấy ác cảm, điều này không chỉ nhờ ngoại hình được trời ưu ái mà còn là những kỹ năng một thương nhân như cô bắt buộc phải có. Quý Triều Chu nhìn chằm chằm người đang đứng dưới nhà hồi lâu, cuối cùng không đáp chỉ cúp máy.

Vài phút sau, Quý Triều Chu xuất hiện ở tầng một tòa nhà, Trình Lưu lập tức sải bước tới, nâng chiếc ô đen trên tay che mưa che gió cho bạn trai, cố gắng trở thành một cô bạn gái ba tốt.

Anh chưa cần đưa tay ra, Trình Lưu đã mở cửa xe trước, cầm ô để ‘bạn trai’ bước vào, đồng thời dùng tay chặn nóc xe đề phòng anh bị va đầu vào. Có lẽ là bởi vì đã rất nhiều lần nhìn thấy cách làm của người gác cửa khách sạn nên cả quá trình này, Trình Lưu thực hành lưu loát như nước chảy mây trôi, chỉ khác người gác cửa mỗi bộ quần áo. 

Sau khi đóng cửa xe, cô vội vàng vòng sang bên trái, mở cửa, thu chiếc ô đen lại và đặt bên trong cửa xe, rồi khởi động xe lái về hướng Cốc Vũ Quán.

Quý Triều Chu lặng lẽ nhìn màn mưa mờ ảo bên ngoài cửa sổ, ánh đèn của những chiếc xe giao nhau thỉnh thoảng vụt qua cửa kính. Hồi lâu sau, anh quay lại nhìn ‘vệ sĩ’ Số 6 ngồi cạnh.

Trình Lưu nhận thấy bạn trai đang nhìn mình, cô vô thức ngồi thẳng dậy, hai tay cầm vô lăng di chuyển liên tục. Cô thấy hơi hồi hộp. Ngoài cách ăn mặc của bạn trai, trái tim của Trình Lưu còn hẫng đi vài nhịp một cách khó hiểu khi đôi mắt đeo lens màu hổ phách kia lướt qua. Chẳng trách các đối tác làm ăn luôn thích mua đồ trang điểm cho bà xã. Dù là nam hay nữ, trông họ đều đẹp hơn khi trang điểm.

Quý Triều Chu dễ dàng nhận thấy người vệ sĩ đang căng thẳng, anh khẽ dời mắt.

Bây giờ khoảng cách giữa hai người đã gần hơn so với lúc ở trên lầu vừa nãy, Quý Triều Chu có thể thấy rõ cách ăn mặc của đối phương, đường may của chiếc áo khoác rất thô, thậm chí còn lộ các đầu chỉ, một vài nét bút nước màu đen được viết nguệch ngoạc trên cổ tay áo.

Người lớn sẽ không dùng để vẽ lung tung như vậy trên ống tay áo của bản thân. Quý Triều Chu im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi cô: “Nhà cô có con nhỏ?”

Đúng lúc này, chiếc xe bên cạnh bấm còi inh ỏi mấy lần vào chiếc xe phía trước, Trình Lưu không nghe thấy bạn trai nói gì, chỉ láng máng nghe thấy có trẻ con hay thứ gì đó. Đầu óc cô tự động bổ sung lời bạn trai vừa nói.

Hai tháng trước, một phương tiện truyền thông về khoa học và công nghệ đã đăng một bài báo về gia cảnh của Trình Lưu, nói dài nói dai cũng chỉ phân tích tại sao Trình Lưu có thể đi từ một gia đình bình thường đến địa vị như hiện tại. Trong đó còn viết một câu, theo những gì người quen tiết lộ, gia đình Trình Lưu có ba người con, và cô là chị cả. Bài báo này đã được lưu truyền rộng rãi trong ngành và tạo nên sức nóng không nhỏ. Chắc là bạn trai đã đọc được bài báo nên hỏi trong nhà cô có ba người con, có phải không.

Cách đây vài ngày, Trình Lưu nhất định sẽ không thích bạn trai dò xét về gia đình cô, nhưng bây giờ… sau này bạn trai sẽ trở thành người nhà, hỏi một chút thì đã sao? (Ôi Trình lươn:3)

Thế là cô trịnh trọng gật đầu: “Ừ.”

Một bà mẹ có con nhỏ.(hahahahahahahahahahaha)

Quý Triều Chu thu hồi tầm mắt, cảm giác lúc nãy bị đối phương trói buộc đạo đức nhất thời tiêu tan phân nửa. Anh lại nhìn ra ngoài cửa kính, tạm thời gạt bỏ ý định để Quý Mộ Sơn thu hồi vệ sĩ. Người này cả ngày đều không canh giữ mà chỉ đúng giờ xuất hiện, đối với anh mà nói cũng không phiền phức mấy.

* * * * *

Hai người đến Cốc Vũ Quán, ở đây không có hầm gửi xe, nhưng có một bãi đậu xe ở lối vào. Trình Lưu dừng xe lại, nhanh chóng tháo dây an toàn, cầm lấy chiếc ô đen bên cửa, bước nhanh đến trước cửa ghế lái phụ, tích cực che mưa chắn gió cho bạn trai. Quý Triều Chu liếc nhìn nữ vệ sĩ ân cần chu đáo bên cạnh, cũng không lên tiếng ngăn cản, để cô cầm ô.

Phòng đã được đặt trước, Trình Lưu đi vào và báo tên của mình, người phục vụ liền cầm theo một chiếc đèn lồ ng rồi dẫn họ đi. Đây là một nhà hàng kiểu Trung Hoa, mặt tiền nhìn thì nhỏ nhưng khi bước vào là thấy chốn bồng lai, có cả hòn non bộ và vườn hoa.

Họ đi quanh một hành lang dài trước khi đến phòng riêng. Căn phòng được làm toàn bằng gỗ, thoáng đẩy chiếc cửa sổ gỗ mun chạm rỗng, gió mang theo mùi đất và cỏ xanh, chúng không hề gây khó chịu. Trong phòng được thắp sáng bằng nến, có chụp đèn che lại, ánh đèn vàng mờ nhạt chập chờn mang đến chút cảm giác cổ kính.

Trình Lưu chộp lấy việc của nhân viên phục vụ, chủ động kéo ghế ra cho bạn trai ngồi, đợi anh ngồi xuống thì bụng cô bỗng réo lên.

Cô đói rồi.

Quý Triều Chu sắc mặt tái nhợt khó che giấu được sự cao quý, liếc nhìn nữ vệ sĩ, khẽ nói: “Cô cũng ngồi đi.”

Trình Lưu choáng váng, cô đang định ngồi xuống, gần như đã vươn tay sang một chiếc ghế khác. Tuy nhiên, cô nghĩ không nên phản bác lại lời nói của bạn trai xinh đẹp.

Một đối tác làm ăn từng nói rằng những gì bà xã nói lúc đang giận dỗi thì đều đúng hết, và dù lời họ nói có thiếu logic thì cũng không được mở miệng bắt bẻ. Vạn vật tương thông, gắn nó lên người bạn trai cũng thật hợp lý.

Quý Triều Chu thấy cô không nhúc nhích, còn tưởng rằng cô không hiểu hay là nhận được mệnh lệnh nào đó của Quý Mộ Sơn, vì vậy anh chỉ vào chiếc ghế cách mình xa nhất, lạnh lùng nói: “Ngồi xuống cùng ăn đi.”

Cốc Vũ Quán chia đều phần ăn nên không ảnh hưởng đến nhau.     

Nghe vậy, Trình Lưu rất sốc khi nghĩ: Lẽ nào bạn trai vừa rồi định đuổi cô ra ngoài, anh muốn ở một mình trong phòng? Chuyện này có khác gì việc đối tác làm ăn bị bà xã đuổi ra khỏi nhà?

Trình Lưu từ từ kéo một chiếc ghế khác và ngồi xuống, mặc dù ở xa bạn trai nhưng cô vẫn có chút tự đắc. Mình mạnh hơn nhiều so với những đối tác làm ăn bị vợ đuổi khỏi nhà!

Chắc hẳn bạn trai đã bị cảm động trước sự quan tâm của cô suốt dọc đường, nên mới thay đổi quyết định. Vì vậy trong lòng Trình Lưu càng thêm quyết tâm mình nhất định phải trở thành một cô bạn gái ba tốt.

Nhân viên phục vụ bên cạnh đã bắt đầu chủ động giới thiệu các món ăn mới của Cốc Vũ Quán. Quý Triều Chu không có hứng thú lắm với những thứ này, anh chỉ đang tùy tiện đối phó với Quý Mộ Sơn. Gọi xong vài món, anh nói với Trình Lưu: “Cô gọi đi.”

Trình Lưu rất biết nghe lời nhận lấy thực đơn, trong lòng thầm cảm động: Bạn trai đang giận nhưng vẫn không quên bảo mình gọi món.

Cô thường không thích đến những nơi như Cốc Vũ Quán, món ăn đẹp mắt nhưng số lượng lại ít. Chỉ là mỗi lần cô nhờ trợ lý giúp đặt bàn, cậu ta rất thích gọi món ở nơi này. Nhưng bây giờ nhìn lại, cách bài trí ở đây khá phù hợp với bạn trai.

Trình Lưu nhìn thoáng qua người bạn trai dưới ánh nến, cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì trong mấy tháng qua, khí chất lẫn tính cách đều có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nửa năm trước, lần đầu gặp mặt, Trình Lưu mơ hồ nhớ ra bạn trai của cô hoàn toàn là một tín đồ thời trang, trên người toàn là đồ hiệu lg, rất là xứng với… sự nghiệp người mẫu của anh.  

Nhưng… vào lúc này, ánh nến hắt lên khuôn mặt tinh xảo đến từng chi tiết của bạn trai, hàng mi dài hơi rủ xuống che đi cặp đồng tử màu hổ phách, trên sống mũi cao in cái bóng mờ, trên người là áo sơ mi trắng và quần tây trắng, quả là bức tranh tĩnh sống động về mỹ nhân.

Không hiểu vì sao, Trình Lưu chợt có cảm giác là lạ, nhưng lại không giải thích được vấn đề nằm ở đâu. Chẳng mấy chốc cảm giác này đã bị cô quên lãng. Ba tháng không gặp, có những thay đổi là chuyện bình thường. Hơn nữa… Trình Lưu thực sự không có ấn tượng sâu sắc về mối quan hệ giữa hai người. Lúc đó, hẹn hò chỉ đơn giản là một bữa cơm tối, cô bận gửi tin nhắn cho trợ lý để giải quyết mọi việc, trong khi đó bạn trai cô lại cúi đầu nghịch điện thoại.

Một lát sau, các món ăn được dọn lên. Hai người cách nhau quá xa nên Trình Lưu chỉ còn cách vừa ngắm gương mặt ưa nhìn của bạn trai vừa say sưa ăn những món thanh đạm lại nhạt nhẽo. Cuối cùng hôm nay cô cũng hiểu được ý nghĩa của “sắc đẹp thay cơm” rồi.

Quý Triều Chu ngồi ở bên kia chỉ cho là đối phương phụ trách việc theo dõi mình dùng bữa nên cũng không nhìn nhiều.

“Điện thoại của anh đang rung.” Trình Lưu đột nhiên nhắc nhở.

Anh dừng đũa, hàng mi dài ngước lên nhìn điện thoại bên cạnh cái chén, trên màn hình hiển thị hai chữ: Vân Phỉ.
HẾT CHƯƠNG 3

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Lưu: Bạn trai mình đẹp trai quá xá, còn mình quả là một cô bạn gái ba tốt mà 

Quý Triều Chu: Quên đi, cô ấy là một nữ vệ sĩ tội nghiệp có con nhỏ.

ps: Có người tuổi còn trẻ đã học được toàn thói hư tật xấu từ đám đối tác làm ăn trung tuổi:D

Lynn có lời muốn nói:

Ai đó làm ơn nói cho hai đồng chí này biết rằng đang có một sự hiểu lầm không hề nhẹ đi, chứ tôi cười mệt quá rồi =))))))))))))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc