LOAN ĐAO MẶT TRĂNG

Mấy ngày sau đó, Trần Tỉnh không ăn được gì, chỉ có thể truyền dinh dưỡng. Từng bình, từng bình được truyền vào cơ thể cậu, cho đến khi mu bàn tay cậu không còn chỗ trống nữa.

Cậu mất rất nhiều thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng đang hỗn loạn. Bình tĩnh lại rồi, cậu mới chậm chạp phát hiện Tế Nguyên đã bỏ hết những thứ sắc bén trong nhà đi, tất cả cửa sổ đều được lắp thêm cửa chống trộm.

Xấu muốn chết, Trần Tỉnh nhìn cửa sổ, nghĩ thầm.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Tế Nguyên lặng lẽ nhìn Trần Tỉnh trên màn hình, hắn quay đầu nhìn mặt trăng lưỡi liềm ngoài cửa sổ, rồi quyết định dừng tăng ca, về nhà.

Trần Tỉnh mơ màng ngủ.

Tế Nguyên áp mu bàn tay lên kiểm tra nhiệt độ của cậu, rồi mới an tâm đi dọn dẹp thức ăn mà Trần Tỉnh bỏ lại.

Thành phố bước vào mùa mưa sớm.

Trần Tỉnh chưa từng bước ra khỏi căn phòng này, ngoại trừ hai lần đi khám răng. Một tuần bảy ngày, cậu đều ngồi xổm bên cửa sổ, ba ngày ngắm mưa, bốn ngày ngắm mặt trời. Còn Tế Nguyên luôn dõi theo cậu qua camera giám sát.

Nếu tinh thần của Trần Tỉnh tốt, hai người sẽ làm tình. Sau lần đầu tiên, Trần Tỉnh sẽ đòi Tế Nguyên cho hút thuốc. Hút xong, lại bị Tế Nguyên làm thêm một lần nữa.

Hai lần là cực hạn của Trần Tỉnh.

Hôm nay, sau khi ăn cơm tối, Trần Tỉnh ôm chân ngồi ngốc trên ghế.

Tế Nguyên mang theo mùi mưa ẩm ướt về nhà, vừa vào cửa đã thấy người nào đó cuộn tròn bên bàn.

Trần Tỉnh nghe thấy tiếng động nhanh chóng quay đầu lại, im lặng nhìn hắn, môi khẽ mấp máy nhưng lại không nói gì.

""Làm sao thế?"" – Tế Nguyên.

""Tôi..."" – Trần Tỉnh hơi do dự, nói ra cái cớ mà cậu đã nghĩ từ sớm:""Tóc dài hơn rồi...""

""Cuối tuần tôi đưa em đi cắt tóc.""

""...""

""Làm sao?""

""Có thể đi luôn bây giờ không?""

""Bên ngoài đang mưa.""

""..."" Bởi vì mưa nên cậu mới muốn ra ngoài. Cậu thích mưa, nhưng đã quên mất cảm giác nước mưa xối lên người. Cảm giác này không giống với xối nước máy.

Trần Tỉnh cau mày, hơi không thoải mái, nói:""Cho tôi điếu thuốc.""

""Quên mang rồi.""

""..."" Trần Tỉnh không nói gì, đẩy ghế ra đi về phòng ngủ, bị Tế Nguyên giữ cổ tay lại.

""Em muốn ra ngoài chơi sao?"" – Tế Nguyên hỏi.

""...""

""Muốn thì cứ nói, tôi sẽ đưa em ra ngoài.""

""Vậy, có thể thả tôi đi không?""

""Không thể."" – Tế Nguyên nắm chặt vai Trần Tỉnh, nhìn thẳng vào mắt cậu, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:""Trần Tỉnh, em đã bao giờ nghĩ, tôi không cần thiết phải hiểu những thứ em không hiểu.""

Trần Tỉnh không trả lời hắn, thừa nhận:""Tôi muốn ra ngoài đi chơi.""

Tế Nguyên nghi ngờ liếc nhìn cậu:""Thật không?""

""Thật.""

Tế Nguyên đưa cậu vào phòng chứa đồ, mở một hộp giấy to, hất hất cằm vào đủ loại đồ chơi tình thú bên trong:""Phải xem em có đủ thành ý không đã.""

Tế Nguyên không ngoảnh đầu bước về phòng ngủ, kéo chăn lên tận cằm, cự tuyệt nhắm chặt mắt lại.

""Dậy đánh răng đi."" – Tế Nguyên đứng bên giường, bóng chiếu vào mặt Trần Tỉnh.

Trần Tỉnh mờ mịt mở mắt ra, hai mắt đối diện với Tế Nguyên. Sau khi xác nhận Tế Nguyên không có bất kì hành động đáng ngờ nào, cậu mới vén chăn lên.

Tế Nguyên chờ cậu kéo chăn ra, ngay lập tức ôm người ném lên giường, nhéo cằm, hôn lên môi cậu. Một lúc lâu sau, ""Ba"" một tiếng, môi hai người tách ra, Tế Nguyên dùng thanh âm khàn khàn quyến rũ, nói:""Nếu hôm nay em chủ động, tôi sẽ đưa em ra ngoài chơi.""

""Tôi không muốn ra ngoài nữa!"" – Trần Tỉnh nghiêng đầu, vô tình để lộ cần cổ mỏng manh trước tầm mắt của Tế Nguyên.

Tế Nguyên gặm một nhát lên nốt ruồi nhỏ màu xanh đen, để lại dấu răng gọn gàng trên đó.

""Tế Nguyên!!!""

Bình luận

Truyện đang đọc