LOAN ĐAO MẶT TRĂNG

Trần Tỉnh không mang theo nhiều thứ, chỉ có một vài bộ quần áo, mấy chai thuốc, chiếc vali hai mươi inch vẫn còn chỗ trống.

Tế Nguyên đưa Trần Tỉnh về nhà, tìm chìa khóa dự phòng cho cậu, sau đó quay trở lại công ty để họp.

Trần Tỉnh một mình lên lầu, sắp xếp đồ đạc của mình. Việc này cũng không tốn nhiều thời gian, sau đó đem quần áo bẩn ngày hôm qua đi giặt.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, chuông cửa vang lên.

Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ mặc trang phục màu đen, tóc uốn lọn, cô gái này trang điểm tinh xảo, đưa tay ra với Trần Tỉnh:""Xin chào, tôi là trợ lý của Tế tổng, tôi họ Quách.""

""Xin chào, Trần Tỉnh."" – Trần Tỉnh bắt tay cô.

Trợ lý Quách mang theo nụ cười chuyên nghiệp, nói:""Tế tổng rất quan tâm đến sức khỏe của anh, muốn tôi đưa anh đi kiểm tra cá nhân. Bây giờ anh có tiện không?""

Trần Tỉnh có chút không rõ ràng, cậu muốn nói sức khỏe mình rất tốt, nhưng lại không biết từ chối người lạ, vì vậy đành phải đi theo trợ lý.

Trợ lý Quách tôn trọng cuộc sống riêng tư của cậu, trên đường đi không hỏi một câu thừa thãi nào. Trần Tỉnh cũng không phải người thích nói chuyện, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, cậu nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Trần Tỉnh được đưa đến bệnh viện tư nhân nên không phải xếp hàng,việc kiểm tra được hoàn thành nhanh chóng.

Trợ lý Quách không đưa kết quả kiểm tra cho Trần Tỉnh xem, nên cậu không biết rằng xét nghiệm mình vừa làm bao gồm cả HIV.

Hai người cùng trở về. Khi đi qua một siêu thị, Trần Tỉnh hỏi: "Cô có thể dừng xe ở đây không? Tôi muốn mua ít đồ."

""Được."" – Trợ lý Quách lái xe vào hầm để xe, bước xuống cùng Trần Tỉnh.

Trần Tỉnh không quen làm phiền người khác, nói: ""Lát nữa tôi có thể tự về, không làm phiền cô.""

""Nơi này đến hoa viên X hơi xa, tôi sẽ đưa anh về."" – Trợ lý đi cạnh Trần Tỉnh, nói tiếp:""Không sao, đây là việc của tôi.""

""...""

Trần Tỉnh không đi lâu, mua 5 cân gạo rồi tính tiền.

Trợ lý Quách tận tâm tận lực đưa Trần Tỉnh về nhà, còn muốn giúp cậu mang đồ lên lầu nhưng Trần Tỉnh nhất quyết từ chối.

Trần Tỉnh xách gạo vào bếp, muốn nấu ít cháo, lại phát hiện trong bếp đến nồi cơm cũng không có.

Lại nói, ngôi nhà này dường như có rất ít dấu vết của sự sống. Trên bàn chỉ có giấy và cà phê, trong phòng tắm cũng chỉ có xà phòng rửa tay trên bồn rửa, trong bếp ngoại trừ một cái chảo thì không còn thứ gì có thể nấu ăn được...

Trần Tỉnh hối hận vì không mang theo nồi cơm điện – cái này là tự cậu mua.

Chẳng lẽ dùng chảo rán nấu cháo?

Trần Tỉnh trở nên lười biếng, chợt tìm thấy một nửa túi glucose bên cạnh chai thuốc của mình. Nếu không lầm thì đây là thứ còn lại mà cậu uống sau khi ngất xỉu tại nơi làm việc, có thể là bị cậu tiện tay cất vào trong vali.

Cậu rót cho mình nửa cốc nước glucose, ôm đầu gối ngồi xổm trên ghế sofa xem TV, bụng mơ hồ đau.

Cơn đau này đã theo cậu rất nhiều năm. Cái cảm giác co giật bị chôn vùi trong cơ thể đột nhiên mạnh lên đã kích thích vỏ não của cậu.

Thuốc của Trần Tỉnh trong phòng ngủ. Đến lúc cậu đau không chịu nổi nữa, muốn tìm thuốc, lại không còn sức đi vào phòng ngủ.

Tế Nguyên đặt giấy kiểm tra sức khỏe xuống, nhắn tin cho Trần Tỉnh nói rằng sẽ đưa cậu ra ngoài ăn tối, nhưng mãi không thấy hồi âm.

Nghe trợ lý nói tâm trạng cậu ta rất khá... Chắc không đến nỗi hai giờ liền không nhìn điện thoại chứ? Lẽ nào đang ngủ? Hôm qua ngủ nhiều như thế, cậu ta là heo à?

Tế Nguyên về đến nhà, nhìn thấy Trần Tỉnh nằm trên ghế sofa, tức giận đến gân xanh hằn lên.

""Tại sao cậu lại ngủ?"" – Hắn đi đến kéo cậu dậy, nhìn thấy khuôn mặt mơ mơ màng màng của Trần Tỉnh, ý đồ xấu lập tức nổi lên.

Trần Tỉnh hoàn không nghe rõ Tế Nguyên nói cái gì, Tế Nguyên liền ấn người ra phía sau ghế sofa, mạnh mẽ hôn lên.

Lưỡi của Tế Nguyên chui vào miệng Trần Tỉnh, đảo qua hàm trên, đuổi theo cuốn lấy lưỡi Trần Tỉnh, không cho cậu cơ hội trốn thoát.

"Ư..." Não của Trần Tỉnh nhất thời bị thiếu oxy, khuỷu tay bị ép vào vai của Tế Nguyên, nhưng cậu không đẩy hắn ra.

Tế Nguyên buông môi Trần Tỉnh ra, một bàn tay dọc theo lưng Trần Tỉnh luồn vào lưng quần, hỏi:""Muốn không?""

Trần Tỉnh cố hít thở, ý thức vẫn chưa tỉnh táo, Tế Nguyên đã đưa ngón tay ấn ấn miệng huyệt.

""Tôi muốn cậu.""- Tế Nguyên ghé sát vào tai Trần Tỉnh, ngón tay xoa hai vòng, thấp giọng nói:""Có vẻ vẫn hơi sưng...""

Trần Tỉnh rút tay về, nhéo nhéo mông Trần Tỉnh, xoa lên eo cậu, lại hướng phía trước sờ mó bụng cậu:""Bụng mỏng như vậy, lúc bị tôi thao liệu có lồi ra không?""

Cả người Trần Tỉnh run lên, bụng lại co thắt mạnh mẽ, cậu tóm lấy tay Tế Nguyên.

""Tôi đau...""

""Đau chỗ nào?""

Trần Tỉnh ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, trên người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Kỳ thực, có lúc cậu không biết rốt cuộc là cơ thể cậu đau thật, hay chỉ là ý thức khiến cậu thấy đau.

""Làm sao vậy?"" – Tế Nguyên nắm lấy vai cậu, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, hơi lo lắng:""Cậu đau ở đâu?""

Trần Tỉnh bĩu môi, nằm nhoài trên vai Tế Nguyên, chỗ nào cũng đau...

""Hả?""

Trần Tỉnh không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.

""...""

Tế Nguyên hoài nghi, liệu có phải Trần Tỉnh mơ thấy ác mộng, chưa tỉnh dậy...

Bình luận

Truyện đang đọc