LOẠN THẾ KHUYNH QUỐC

Tô Khuynh Quốc “nga” một tiếng, đang định hỏi rõ hơn, đằng sau đã vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, tuy xa mà gần, giữa màn đêm thẳm thẳm càng đặc biệt rõ mồn một.

Võ Dương ló đầu ra quan sát, nương theo ánh trăng nhìn mặt mũi truy binh, thấp giọng nói: “Là Hứa Triêu Tịch đuổi theo. Ta đi ngăn hắn lại. Tô sư thúc, người hãy xuống tay thật mạnh, tránh để họ Hứa kia nghi ngờ.”

“Được!” Liền sau đó là một cước ngay ngực.

Vách sau xa sương lập tức thủng thành một lỗ lớn, Võ Dương bị đá cả người văng giữa không trung, bay xa mấy trượng mới tiếp đất.

Hắn hổn hển bò dậy, lau đi vết máu nơi khoé môi, cười khổ nhìn theo cỗ xe ngựa đang vội vã chạy đi nọ ──

Tiểu sư thúc này của hắn, đúng là quá mức thành thật, quả nhiên xuất cước không lưu tình.

Biết đã chuốc phải rắc rối to, Tô Khuynh Quốc một mạch đi cả đêm, trời vừa sáng, đã cách Kiếm Môn Quan hơn trăm dặm.

Mộ Dung Cửu Châu rốt cục cũng mơ màng tỉnh lại dưới sự xóc nẩy của cỗ xe. Mở mắt liền thấy Tô Khuynh Quốc, theo bản năng bật người ngồi dậy, nhưng quên mất huyệt đạo trên người vẫn chưa giải, nặng nề ngã vào vòng tay Tô Khuynh Quốc.

“Tối qua ngủ có thoải mái không?” Tô Khuynh Quốc vô cùng khách khí chào hỏi. Sau này hắn phải trông coi hoàng đế cả đời, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, dù sao cũng nên hảo hảo làm quen nhau trước.

Cầm lấy khăn tay Tô Tuyền đưa vào từ ngoài màn xe lau mặt cho Mộ Dung Cửu Châu, hắn chú ý đến huyết khí chợt loé trên gương mặt đối phương, nhíu mày nói: “Hôm qua ta dùng trọng thủ pháp phong bế huyệt đạo của ngươi, không dễ giải như lần trước nữa. Ngươi đừng cố vận công, cẩn thận lại tẩu hoả nhập ma.”

Mộ Dung Cửu Châu âm thầm thử vài lần, phát hiện Tô Khuynh Quốc nói không sai, hắn cũng từ bỏ giãy dụa vô nghĩa, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Khuynh Quốc, nói: “Ngươi bắt cóc trẫm, rốt cuộc là muốn gì?”

Tô Khuynh Quốc có hơi xấu hổ, ho khan hai tiếng: “Ân, là vầy… ta sẽ không hại ngươi, chỉ muốn ngươi theo ta về Huyền Thiên phủ.”

“Huyền Thiên phủ?” Đôi mắt sắc sảo của Mộ Dung Cửu Châu dần dần nheo lại, gằn từng chữ: “Ngươi chính là Tô Khuynh Quốc?”

“Ngươi biết tên ta?” Tô Khuynh Quốc cười đắc ý: “Sau này chúng ta ở bên nhau, ngươi gọi ta là Tiểu Tô được rồi, ta nên gọi ngươi là Mộ Dung hay Cửu Châu đây? Chung quy không thể cứ mở miệng ngươi a ngươi a mãi được.”

Tục danh hoàng đế há để cho ngươi tùy tiện gọi? Bất quá trước mặt tên gia hoả căn bản không hiểu lễ nghĩa này, gì mà uy nghêm hoàng đế cũng không thể phát huy tác dụng, Mộ Dung Cửu Châu cố nén giận, mỉm cười nói: “Trẫm sao có thể bỏ mặc triều chính mà đi với ngươi? Thả trẫm ra, có lẽ trẫm sẽ không truy cứu đại tội nghịch thiên của ngươi.”

Tô Khuynh Quốc mãnh liệt lắc đầu, hoàng đế cười đến giả tạo như vậy, có quỷ mới tin.

“Nếu ta thả ngươi, ngươi nhất định sẽ phái người đối phó Huyền Thiên phủ. Không thả!”

Hắn rất dứt khoát cự tuyệt một hơi, chớp mắt lại nghi hoặc hỏi Mộ Dung Cửu Châu đang đen mặt: “Phải rồi, rốt cuộc tại sao ngươi lại tức giận như vậy? Có phải ta làm sai tư thế? Nhưng ta rõ ràng chiếu theo tư thế trong Xuân cung đồ mà làm a! Ta…”

“Tô – Khuynh – Quốc!”

Nam nhân giận dữ gầm nhẹ, hai mắt trợn lên, tức đến ngất đi.

“Ách ── ” Tô Khuynh Quốc ôm lấy Mộ Dung Cửu Châu, ngây ngốc nửa ngày, sau đó mới nhún nhún vai.

Vấn đề này từ sau khi Võ Dương rời đi hôm qua vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu hắn, nhưng có nghĩ nát óc vẫn không thể tìm ra được nguyên nhân. Hỏi Tô Tuyền Tô Ki, miệng hai người này giống như bị kim may lại, đầu lắc như trống bỏi, sống chết cũng không chịu giải thích cho hắn.

Hứ! Không nói thì thôi. Cùng lắm khi hắn hồi phủ sẽ đi khắp núi hỏi đám sư điệt đồ tôn.

Trong tiếng pháo náo nhiệt chào đón năm mới, Tô Ki đánh xe ngày đêm tốc hành, về đến Huyền Thiên nhai.

Tô Khuynh Quốc chào hỏi vài ba câu với đám người ra nghênh tiếp, kéo Mộ Dung Cửu Châu sắc mặt vẫn luôn âm trầm đi gian nhà nhỏ trong rừng của mình.

Vài gốc hàn mai đón gió tiễn tuyết, che đi phân nửa cửa trúc. Tô Tuyền đốt một khối Tố Đàn hương thanh đạm, lại dâng lên hai chén dã sơn trà xanh biếc như ngọc bích, lặng lẽ cáo lui.

“Tô Tuyền, nhớ gọi người đem thêm cái giường tới đây, với thêm vài tấm chăn bông.” Tô Khuynh Quốc í ới dặn dò theo bóng lưng Tô Tuyền, nhấp một ngụm trà, cười hì hì với Mộ Dung Cửu Châu: “Bây giờ còn sớm, ta ngươi đi dạo một vòng, cho ngươi biết đường, có được không?”

Mộ Dung Cửu Châu lạnh lùng không nói nửa lời.

Từ sau lần trước ngất xỉu, hắn cuối cùng cũng lĩnh ngộ được muốn nói chuyện bình thường với tên Tô Khuynh Quốc ngu ngốc này căn bản là nằm mơ giữa ban ngày. Để tránh cho mình khỏi tức đến hộc máu mà chết, hắn chọn cách im lặng.

Mặc cho Tô Khuynh Quốc dọc đường huyên thuyên chuyện kinh người gì, Mộ Dung Cửu Châu triệt để giả vờ như không nghe thấy.

Ý định bỏ trốn đương nhiên cũng chưa bao giờ từ bỏ, nhưng trong lúc hôn mê kinh mạch toàn thân hắn đều bị Tô Khuynh Quốc phong lại, khí huyết bị trở ngại, không xuất ra được nửa điểm nội lực, hơn nữa suốt dọc đường ánh mắt Tô Khuynh Quốc thuỷ chung không rời khỏi hắn, hoàn toàn không cho hắn chút cơ hội nào.

Tô Khuynh Quốc mấy ngày này, đã quen tự nói tự làm, không thấy cự tuyệt, liền coi như nam nhân đã ngầm đồng ý, kéo Mộ Dung Cửu Châu ra khỏi nhà, hứng thú dào dạt giới thiệu cảnh trí khắp nơi trên Huyền Thiên nhai.

Hang Tùng Đào, khe Vọng Nguyệt, một dọc những cõi tiên bồng… Đến khi dạo được hơn nửa Huyền Thiên nhai, tà dương cũng đã nửa xuống núi, nơi chân trời mây chiều như liệt hoả, nhuộm cả khung trời thành một mảng huyết hồng.

Vài con ưng kêu vang, vỗ cánh về tổ.

Mộ Dung Cửu Châu lúc này đang đứng trên vách đá dựng đứng, chắp tay nhìn tầng mây bay lượn trước mặt, hờ hững nghe Tô Khuynh Quốc ở bên cạnh không ngại mỏi miệng khoác lác nửa ngày nào là hải vân mỹ cảnh, hắn đột nhiên ho một tiếng, ngắt lời Tô Khuynh Quốc: “Ngươi tránh mặt một lát đi.”

Tô Khuynh Quốc ngẩn ra, sau đó cười đến rạng rỡ: “Mộ Dung, ngươi rốt cuộc cũng chịu mở miệng rồi. Ân, ngươi muốn ta tránh mặt làm gì?”

“Trẫm muốn đi ngoài.”

“Vậy ta đợi ngươi là được rồi.” Tô Khuynh Quốc căn bản không có ý định rời đi, cũng chẳng chút để tâm nói: “Trên đường về đây, mỗi lần ngươi đi mao xí, không phải ta đều đợi bên ngoài sao?”

“Ngươi!”Mộ Dung Cửu Châu cảm thấy hai bên thái dương của mình lại bắt đầu giật loạn, hít sâu nói: “Ở đây không có mao xí, trẫm không quen có người đứng bên cạnh nhìn.”

Nhìn vẻ mặt kiên quyết không thể nghi ngờ của nam nhân, Tô Khuynh Quốc nhượng bộ, chỉ về phía một tảng đá lớn cách đó vài chục bước: “Ta ở sau tảng đá chờ ngươi.”

Mộ Dung Cửu Châu cau mày: “Ngươi về trước cũng được, trẫm tự biết đường về.” Liếc nhìn Tô Khuynh Quốc muốn nói lại thôi, hắn hừ lạnh: “Trẫm hiện tại ngay cả nội lực cũng bị ngươi phong lại, ngươi còn sợ trẫm trốn đi đâu?”

Tô Khuynh Quốc hiếm khi đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: “Chuyện này… không phải ta sợ ngươi bỏ trốn, mà là vì ta…”

“Bởi vì sao?” Mộ Dung Cửu Châu bắt đầu tức giận.

“Ta không biết đường, quên mất làm sao trở về rồi…” Nhìn thần tình bất khả tư nghị của nam nhân, Tô Khuynh Quốc ngượng ngùng cười một tiếng, thân hình lập tức vọt đến sau tảng đá kia.

Đúng là ngu ngốc! Khoé miệng không hề có ý cười khẽ nhếch lên, Mộ Dung Cửu Châu sải bước đi về phía trước, đã đứng sát vực.

Vốn định đẩy Tô Khuynh Quốc đi càng xa càng tốt, trước mắt chỉ có thể mạo hiểm một phen.

Mộ Dung Cửu Châu hắn, tuyệt không để cho bất cứ kẻ nào giam cầm.

Bình luận

Truyện đang đọc