LOẠN THẾ KHUYNH QUỐC

Bên bờ Càn Thuỷ, gió sông thổi mạnh. Khói lửa mịt mù che cả bầu trời, thiên quân vạn mã dưới tiếng trống trận chiến đấu quên mình. Nước sông cuồn cuộn, dâng lên từng đợt từng đợt sóng màu máu.

Mộ Dung Cửu Châu ngồi trên lưng ngựa, đốc chiến bên bờ, nhìn tướng sĩ phe mình không ngừng vung tay hô lớn, lớp sau nối lớp trước men theo cầu nổi bằng trúc, nhắm thẳng vào doanh trại quân địch ở bờ bên kia, khoé miệng khẽ cong lên.

Đây gần như là thành luỹ cuối cùng của Hạ Lan Thính Tuyết. Phá được nơi hiểm yếu này, kinh thành rất nhanh sẽ nằm trong tay hắn.

Liên tục tiến công mãnh liệt ngày đêm, cũng đã tiêu hao không ít nhuệ khí cùng binh lực của quân địch, tướng sĩ bên mình ngược lại sĩ khí càng dâng cao. Trận chiến hôm nay, sẽ định thắng bại.

Đại quân đang hăng chiến đột nhiên náo động cả lên. Cờ soái của quân địch ở bên kia bị hoả tiễn bắn trúng, cháy trụi rồi rơi xuống, tướng sĩ sau lưng Mộ Dung Cửu Châu phấn khởi vô cùng, hoan hô ầm trời.

“Cửu Châu hoàng huynh, quân ta đánh hạ Càn Thuỷ rồi!” Cẩm y nam tử cưỡi ngựa bên cạnh Mộ Dung Cửu Châu cũng tinh thần đại chấn.

Thuấn An vương Mộ Dung Mi, đường nét diện mạo cũng kế thừa nét tuấn mị của hoàng tộc Mộ Dung, nhưng có phần giống thân mẫu hơn, khuôn mặt mang theo vẻ âm nhu.

Mộ Dung Cửu Châu mỉm cười, đột nhiên rút bội kiếm ở bên hông. Thân kiếm dài ba thước, hàn quang lẫm liệt, trực chỉ bờ đối diện ──

“Vượt sông!” Hắn hét lớn, thanh chấn đại quân. Trường kiếm giữa hư không vạch ra một đạo cầu vồng trắng như khắc, thúc bụng ngựa, dẫn đầu xông thẳng về phía trước.

Tất cả hô vang tuân lệnh, thả những chiếc bè nổi đã sớm chuẩn bị xuống sông, trải dài mấy dặm trên mặt sông, nhổ trại vượt qua Càn Thuỷ.

Vó ngựa ngàn cân, thế như thuỷ triều, san bằng tất cả tàn binh bại tướng của quân địch ven đường, bức thẳng đến trọng địa ba trăm dặm ngoài kinh.

Sau lưng, mặt trời xuống núi, tà dương thanh sơn tịch liêu, lòng sông đầy máu.

Hai ngày sau, đại quân của Mộ Dung Cửu Châu đã đến kinh thành, dựng trại giằng co cùng mấy vạn binh tướng thủ thành.

Trời đêm xuân trong vắt, trăng khuyết như ngân câu, rọi lên những doanh trại san sát nhau như dãy núi nhỏ, phơi sương phơi tuyết.

Từng tốp binh sĩ tuần tra ban đêm đang qua lại khắp doanh địa, không bỏ sót nhánh cây ngọn cỏ nào. Đột nhiên trong đám có người hét lớn, kéo theo sự chú ý của mọi người.

“Đó là gì vậy?!” Người nọ chỉ lên bầu trời đêm, vẻ mặt kinh hãi.

Một người mái tóc tung bay, y sam phiêu động, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dùng tư thế cực kỳ ưu nhã vút đi giữa không trung, hư đạp vài bước, đáp trên đỉnh cột cờ cao nhất quân doanh, thoả mãn nhìn đám người vây quanh cột cờ, trong mắt đều lộ vẻ sùng bái.

Công phu này, Mộ Dung vẫn chưa thấy qua! Hôm nào phải biểu diễn cho Mộ Dung xem mới được… Tô Khuynh Quốc đắc ý nghĩ, ho khan một tiếng, thành công áp xuống đám đông xôn xao bên dưới.

Nhớ đường và tìm người vốn là hai việc hắn dở nhất, cũng may mục tiêu là đại quân lớn như vậy, đi đến đâu thiên hạ đều biết. Sau khi hắn xuống Huyền Thiên nhai một đường nghe ngóng, nói chung cũng không đi nhiều đường vòng vô ích.

Bất quá, muốn từ trong nhiều doanh trại tìm được Mộ Dung Cửu Châu, cũng không dễ dàng. Cho nên Tô Khuynh Quốc quyết định dùng phương pháp đơn giản nhất ──

Hắn hít sâu một hơi, để thanh âm thanh lãnh truyền tới từng ngõ ngách của quân doanh: “Mộ Dung, là ta! Ta mang thuốc giải tới rồi!”

Vạn quân đều sực tỉnh khỏi mộng.

Đuốc hừng hực chiếu sáng khắp doanh địa. Từ xa trông thấy nam nhân bước ra khỏi gian lều trướng lớn nhất, đang được rất nhiều thị vệ vây quanh bảo hộ, Tô Khuynh Quốc vui mừng, phi thân nhảy xuống cột cờ, bay trên đầu mọi người hướng về phía nam nhân: “Mộ Dung ── “

“Kẻ nào?” Thị vệ lớn tiếng quát, đồng loạt rút binh khí, chắn đường.

Tô Khuynh Quốc thân hình sững lại, dừng bước. Không phải vì thị vệ cản lối, mà vì hắn phát hiện nam nhân kia tuy vóc người cao ráo, diện mạo tuấn mỹ, nhưng không phải Mộ Dung Cửu Châu.

Mộ Dung Mi quan sát Tô Khuynh Quốc, hắn là người từng trải phong ba, nghe mấy câu vừa rồi của Tô Khuynh Quốc, trực giác cảm thấy thanh niên này hơn phân nửa có liên quan tới Mộ Dung Cửu Châu, lại nghe hắn ầm ĩ nói thuốc giải gì đó, tâm niệm chợt động, phất tay ý bảo thị vệ tránh đường.

“Để hắn qua đây.”

Bên trong hoàng trướng xa hoa sơn son thếp vàng, Mộ Dung Mi một bên buồn cười nhìn Tô Khuynh Quốc hệt như ma đói đầu thai, tận dụng cả mười ngón tay, như cuồng phong vũ bão cuốn hết thức ăn trên bàn, một bên bóng gió thăm dò, rất nhanh đã nắm được chút nội tình của Tô Khuynh Quốc.

Hoàng huynh bao năm qua luôn lãnh tâm lãnh tình của hắn, từ lúc nào lại quen được một tên ngốc võ công cao cường như vậy? “Ha ha…” Hắn đợi Tô Khuynh Quốc nuốt xong miếng thịt cuối cùng, cười nói: “Thì ra ngươi là bằng hữu của hoàng huynh ta, vậy ở lại đây một đêm, đợi hoàng huynh ta về rồi định đoạt.”

“Mộ Dung đâu?” Tô Khuynh Quốc thoả mãn xoa bụng, ăn uống no say xong mới nhớ tới chính sự. Chuyện này cũng không thể trách hắn, xuống núi mới phát hiện trên người không có một xu, lại không muốn tìm thuộc hạ của đệ tử trong phủ mượn bạc, lỡ truyền đến tai Huyền Thiên phủ, mất mặt lắm a!

So với bị đám sư điệt đồ tôn chê cười sau lưng, hắn thà đi trộm thức ăn ở trù phòng phủ đệ nào đó còn hơn. Chỉ là chiến tranh loạn lạc, dọc đường quan phủ cũng thắt lưng buộc bụng, không có món ngon vừa mắt hắn, thua xa cao lương mỹ vị trước mặt.

“Hoàng huynh đêm nay đã dẫn thân vệ đột nhập vào cung, nếu không có biến cố, ngày mai có thể mang đầu Hạ Lan nghịch tặc trở về.” Mộ Dung Mi vừa dứt lời, Tô Khuynh Quốc liền nhảy dựng lên.

“Sao ngươi không nói sớm?”

Trước đó không phải chính ngươi vẫn bận rộn ăn uống sao? Mộ Dung Mi bất mãn nhíu mày, còn chưa phản bác, trước mắt hoa lên, Tô Khuynh Quốc đã biến mất dạng.

Thân thủ bậc này, giữa thiên quân vạn mã lấy thủ cấp của địch dễ như trở bàn tay. Mộ Dung Mi không khỏi phát lãnh, vô thức sờ sờ cổ mình, đột nhiên màn trướng bị vén lên, Tô Khuynh Quốc lại quay về, thật sự dọa Mộ Dung Mi kinh hãi.

“À thì… hoàng cung ở đâu vậy?” Tô Khuynh Quốc ngượng ngùng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc