LOẠN THẾ THỊNH SỦNG

Ở tại nơi khác, nam tử trẻ tuổi khí chất ôn nhuận tóc được trâm ghim cố định, đại bào màu xanh nhạt, ánh mắt không gợn sóng lẳng lặng nhìn dưới mặt đất, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng giọng bình tĩnh xen lẫn hoảng hốt,không biết tự hỏi mình hay hỏi người khác:”Ngươi nói nàng nếu biết chân tướng có trách ta không?”

“Gia, ngài đã động tình?” Lão giả trung niên mái tóc phiếm bạc cỡi ngựa nhích tới gần, cung kính hỏi, biểu tình ánh vẻ lo lắng.

“Động tình?” Đôi mắt tang thương của nam tử trầm xuống như có điều suy nghĩ, nhớ tới thiếu nữ kia cặp mắt trong suốt sáng ngời, kiên nghị lại có vài phần ương ngạnh, trong lòng thoáng có rung động xẹt qua, song cuối cùng lại khẽ lắc đầu. Kể từ ngày bị người thân nhất phản bội lại trả qua nhiều đau khổ, giờ đây y đã không dám thật lòng với ai.

Hạ Niên Đức hơi thả lỏng, nói: “Nếu đã không có ý với nàng, nàng có trách hay không ngài quan tâm làm gì?”

“Ngươi nói rất đúng.” Nam tử như thoát khỏi ảo mộng, ánh mắt trở nên rõ ràng, cường điệu nói: “Thế gian tình cảm đều là hư ảo, sinh tử cùng vận mệnh mới là quan trọng nhất, vô luận người đó yêu ngươi thế nào cũng sẽ phản bội ngươi.”

“Báo!” Bỗng nhiên có một gã hắc y nhân giục ngựa phóng tới còn chưa xuống ngựa gọng đã truyền đến: “Khiêm Vương gia đã đến quân doanh, hạ lệnh cả đêm dời hai vạn đại quân tới cửa khẩu Trung Nam Sơn, nửa canh giờ trước liền xuất phát, cửa thành cũng đã mở.”

“Gia, đã đến lúc.”Nhìn một chút sắc trời, Hạ Niên Đức thanh âm khó nén kích động nói: “Hoàng cung đại loạn, chiến sự tương khởi, cấm quân cũng đã dời đi, cửa thành mở rộng đây quả thật là thời cơ tốt của chúng ta. Dưới mắt hết thảy sự vụ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đám người tiếp ứng chúng ta cũng đã chờ sẵn ngoài thành, chúng ta cần phải đi.”

Bát gia giương mắt nhìn về phía cửa thành, giọng bùi ngùi:”Tiên sinh, những năm gần đây ngươi cùng không ít đồng bào Hác Khấu đổi tên đổi lại họ xa xứ tiềm phục tại Đại Kỳ, cực khổ cho ngươi rồi.”

“Thuộc hạ không coi là đâu.” Hạ Niên Đức lắc đầu, tôn kính nói: “Ngài là hậu nhân duy nhất của Vân Na công chúa cũng là hi vọng của Hác Khấu Vương. Đại vương vẫn tin chắc ngài có thể dẫn dắt Hác Khấu chúng ta thâu tóm Đại kỳ.”

“Đại Kỳ là nơi ta sinh ra và lớn lên.” Bát gia nhàn nhạt nói, giọng có chút lưu luyến.

“Gia, ngài đừng quên Vân Na công chúa vì tiên hoàng Đại Kỳ không tiếc cùng trở mặt Đại vương, bỏ đi thân phận công chúa rời khỏi tổ quốc đi đến Kỳ quốc xa xôi, nhưng tiên hoàng Đại Kỳ lại bởi vì nàng là người của Hác Khấu không những không cho nàng danh phận, còn an trí nàng ngụ ngoài viện chẳng quan tâm, cho đến công chúa mắc bệnh buồn bực mà chết mới đón ngài vào hoàng cung, bởi vì ngài không có mẫu phi nên người trong cung còn bí mật truyền tin ngài từ cô gái thanh lâu sinh hạ, đây là chuyện sĩ nhục cỡ nào a?” Hạ Niên Đức phận nộ kích động hống to “Đại kỳ đều là người bạc tình bạc nghĩa không đáng giá đế ngài nhớ thương. Gia, chúng ta đi thôi, đại vương rất nhớ ngài.”

“Tốt, chúng ta đi gặp ngoại công.” Bát gia thoải mái nói, vung lên roi ngựa hét to: “Đi.”

Theo một tiếng ra lệnh tiếng vó ngựa bỗng nhiên dồn dập đổ dồn vào hướng phía trước, theo sau là một nhóm mấy trăm người hướng cửa thành chạy đi.

Bên trong hoàng cung đại điện, cung tỳ từ tốn đề ra nghi vấn dọc theo đầu mối từng bước điều tra, không muốn gây bất hòa đôi bên, trong điện hỗn loạn người của Bắc gia vương tử nổi giận thì một gã cấm vệ vội vàng chạy vào đại điện, kêu lớn: “Khởi bẩm hoàng thượng! Bát vương gia tạo phản! Bọn thuộc hạ phụng mệnh đến vương phủ triệu y vào cung nhưng không biết từ đâu một lượng lớn cao thủ từ trên trời giáng xuống. Bát vương gia mang theo mấy trăm người thoát khỏi đám cấm vệ......”

Đại điện lập tức xôn xao nghị luận, Kỳ đế cả người mỏi mệt nghe tin suýt nữa té xỉu tuy được thái giám tin ý chạy đến đỡ, song trong khoảng thời gian ngắn lại như già đi mười tuổi.

Tin tức bát gia tạo phản nhanh chóng lan truyền, hoàng cung vệ binh rối rít xuất động còn có binh lính hô lớn cảnh cáo dân chúng cần phải đóng cửa, không cho bất cứ ai xuất hiện trên đường cái, nếu không sẽ xem như mang tội đồng mưu tạo phản. Trong lúc nhất thời dân chúng toàn thành người người cảm thấy bất an, sớm bị động tĩnh bên ngoài dọa nhưng không người nào can đảm dám ra khỏi nhà nửa bước.

Hoàng cung vệ binh nhanh chóng điều binh,mở rộng cửa thành, Khiêm vương cùng đoàn người đã sớm tại đến, một thân tươi hồng bào tiễn diễm ngồi trên lưng ngựa, gió lạnh phật tới khiến bờ môi hắn bị đông cứng xanh tím, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, tròng mắt đen như đêm tối.

Một gã hộ vệ ở bên tai A Lỗ nói cái mà A Lỗ liền biến sắc, vội vàng giục ngựa tiến tới do dự một lát mới mở miệng: “Vương gia, mới vừa rồi trong phủ truyền đến tin tức, vệ binh hộ tống loan xe vương Phi đã gặp nạn, khi người trong phủ tìm được bọn họ chỉ còn một người chưa tắt thở, hắn nói......”

“Nói gì?” Kỳ Mạch giọng nói nhàn nhạt nhưng mang theo vài phần lo lắng.

Giọng A Lỗ hạ thấp cực điểm: “Nói vương Phi không phải bị ép buộc mà là chủ động rời đi, còn nói...... nói nàng quen biết mấy người kia.”

Kỳ Mạch khẽ cau mày, ánh mắt liếc sang hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

“Thuộc hạ cho rằng hắn nói cũng rất hợp lý.” A Lỗ lấy hết can đảm nói ra lời trong lòng: “Lấy thân thủ vương Phi tuyệt đối không dễ bị người ta khống chế đưa đi......”

Ánh mắt Kỳ Mạch lập tức tối sầm, ngữ điệu lạnh như băng: “Ý ngươi Hòa Nhi cùng chung phe loạn đảng?”

“Thuộc hạ không dám chẳng qua suy đoán mà thôi.” A Lỗ giọng vẫn cung kính mà hèn mọn tận trung khuyên nhủ: “Vương gia, ngài có biết ngài hiện tại đang làm cái gì không? Trong cung đã truyền đến tin tức bát gia mưu phản chúng ta vốn nên phong tỏa cửa thành ra lệnh cấm quân đuổi bắt loạn đảng nhưng ngài lại mở rộng cửa thành, dời đi cấm quân thủ thành, như vậy đồng với tội phản quốc a......”

Bình luận

Truyện đang đọc