LOẠN THẾ THỊNH SỦNG

Nơi ở của tri Phủ Lỗ Cam Thành_ Vương Tuấn Quang phần lớn giống chỗ các quan gia, phòng ốc đình viện được thiết kế theo phong cách cổ xưa, cỏ cây xanh tươi non sông tươi đẹp, các dãy hành lang nối liền đình đài lầu gấp khúc quanh co, vô luận bố cục hay bài biện đều tỏ rỏ phong cách trang nhã. Song lúc này, Vương Tuấn Quang thân là Tri Phủ cũng là chủ nơi này lại như tôi tớ hèn mọn đứng bên cạnh một vị công tử trẻ tuổi.

Vị công tử kia mặt mũi tuấn mỹ, đôi môi đỏ sẫm, sống mũi cao thẳng, tròng mắt đen như mực lóng lánh ánh sáng, một thân y bào thoải mái phía trên thêu đồ án hình rồng, bề ngoài vạt áo họa tường vân thẩm sắc, mỏi mệt nằm trên giường êm, mái tóc mềm đen nhánh tùy ý cHSu lưng được một sợi tơ buộc lại,tay cầm thư quyển không yên lòng lật xem.

“Cửu hoàng tử, không biết hai ngày nay ngài ở tại bỉ phủ có hài lòng hay không? Nếu cảm thấy buồn chán không bằng để hạ quan gọi gánh hát tới quý phủ biểu diễn?” Vương tri phủ cẩn trọng nói, đôi mắt tha thiết nhìn trên giường người, lời thốt ra mang theo chờ đợi.

“Không cần.” Kỳ Mạch đầu cũng không ngẩn lên, giọng nói không không buồn không vui.

Nhưng Vương tri phủ cố ý lấy lòng nào chịu bỏ qua cơ hội lần này, kiên quyết tiếp tục đưa ra đề nghị: “Nếu ngài không thích nghe hí khúc, vậy để tiểu nhân mời mấy vị giai nhân nổi bật đến nhảy một điệu, ngài thấy thế nào?”

Kỳ Mạch khẽ cau mày, giản lược lời nói gằng lên: “Không cần.”

Không khí nhất thời chìm vào căng thẳng tẻ nhạt, thế mà trên mặt Vương tri phủ vẫn treo nụ cười nịnh hót: “Hoàng thượng biết ngài đến Lỗ Cam Thành là để tạm thời nghỉ ngơi nên cố ý truyền đến khẩu dụ bảo hạ quan nhất định phải chiêu đãi ngài. Vì hoàng thượng rất quan tâm đến Cửu hoàng tử, tiểu nhân mới không dám qua loa.” Nói đến đây lại đưa ra đề nghị: “Đúng rồi, ở nơi này có một nơi gọi là Hồng Nhan Các nổi tiếng nhất nhì Đại Kỳ, có rất nhiều lạc quan quý nhân từng cố ý đến đây là vì nơi đó. Khó khăn lắm ngài mới đại giá quang lâm Lỗ Cam thành,không bằng tối nay để tiểu nhân đưa ngài đi một chuyến? Hết thảy người biểu diễn tại Hồng Nhan Các đều là người tài giỏi tại Đại Kỳ, phàm người nào đến đó cũng ở lại ba ngày vẫn không nỡ rời đi, ở đó nhất định không tệ......”

“Tốt lắm.” Cứ mãi dây dưa không dứt, Kỳ Mạch không kiên nhẫn cắt đứt lời hắn, khoát tay trả lời có lệ: “Làm theo lời ngươi nói đi, hiện tại ta mệt mỏi, kính xin Vương tri phủ lui xuống trước.”

“Vâng ạ, hạ quan lập tức đi an bài!” Thấy mục đích đạt thành Vương tri phủ rốt cục chịu ngậm miệng, chắp tay cười thối lui ra khỏi cửa phòng.

Kỳ Mạch để xuống tư quyển, ánh mắt cô đơn bình tĩnh nhìn về phía trước như đang nghĩ đến việc gì, một lúc sau mới từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn tay, ngón tay thon dài sạch sẻ nhẹ nhàng vuốt ve họa đồ quái dị ba phần giống mẫu đơn bảy phần như đào mừng thọ, thế nhưng hắn lại đưa mắt nhìn thật lâu.

……….

Trong phòng mùi thơm nồng nặc, Diệp Hòa cả người bủn rủn nằm liệt trên giường lẳng lặng quan sát bố cục gian phòng, cách chỗ này không xa có một chiếc tủ treo áo làm từ cây đàn hương cao khoảng hai thước, cách xà nhà đỏ thẩm chỉ có một thước,chính diện lại là mái ngói nâu tầng tầng lớp lớp. Nếu trực tiếp từ cửa phòng đi ra ngoài, tất nhiên có không ít hộ viện đứng sẵn đó chờ nàng, hiện tại trên người nàng lại có vết thương,nếu xung đột chính diện e rằng khó thoát nổi, biện pháp tốt nhất chỉ có theo nóc nhà chạy trốn.

Âm thầm quyết định chủ ý, Diệp Hòa buông lỏng cả người lẳng lặng nằm nhắm mắt dưỡng thần đợi chờ màn đêm buông xuống.

Không biết do tác dụng của Phệ Lực Tán hay thật quá mức mỏi mệt. Trong lúc vô tình Diệp Hòa đã ngủ cho đến sắc trời dần dần chuyển đen, mơ hồ truyền đến thanh âm vui đùa của các cô nương cùng tiếng đàn tấu ca vũ phi thường náo nhiệt. Đang chìm trong giấc ngủ, Diệp Hòa bị tiếng động làm tỉnh dậy mới phát hiện ngoài phòng bầu trời đã đen nhánh.

Có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, tiếp theo một nha hoàn đẩy ra cửa phòng ra tiến vào. Diệp Hòa nhìn chăm chú người đi vào trong bụng cười thầm.Ngô mụ mụ kia thật không có gạt nàng cho Tiểu Hồng đem đến giải dược.

Sau khi Tiểu Hồng vào phòng liền xoay người đóng cửa, ngồi xuống chiếc ghế tròn cạnh giường,mím môi ngại ngùng nhìn Diệp Hòa một chút, vừa dùng cái muỗng uy nàng uống vừa nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cô nương, ta biết cô không muốn, đa phần người mới vừa bị bán vào trong các đều không nguyện ý. Nhưng Trương mụ mụ chúng ta có rất nhiều thủ đoạn chỉnh người lại có Vương tri phủ Lỗ Cam thành làm chỗ dựa vững chắc cho dù có bị hành hạ đến chết cũng không ai quản, cuối cùng không phải vẫn là nghe lời, biết điều để bớt đau khổ sao. Hiện tại chúng ta đã treo bài tử của cô nương để đấu giá, nếu tối nay thu được số ngân lượng như ý, cuộc sống sau này của cô nương hẳn sẽ khá giả hơn.”

Nguyên lai Hồng Nhan Các làm ăn phát đạt là nhờ có quan phủ làm chỗ dựa. Diệp hòa biết nha hoàn trước mắt nói như vậy vì muốn tốt cho nàng,để tránh khỏi đả thảo kinh xà Diệp Hòa cố gắng làm cho sắc mặt hòa hoãn, không nói một lời lẳng lặng nghe, đợi đến người nọ nói xong lời liền gật đầu lễ phép nói: “Cám ơn ngươi.”

“Không cần cám ơn ta, cô nương hiểu là tốt rồi.” Tiểu Hồng dường như còn bận làm việc, nhanh chóng thu dọn chén thuốc rồi nện bước ra khỏi phòng.

May mắn hiệu lực giải dược nhanh chóng khuếch tán, Diệp Hòa chỉ chờ không tới một nén nhang người dần dần có lại khí lực, hiện tại màn đêm buông xuống là thời điểm Hồng Nhan Các hết sức bận rộn cũng là thời cơ tốt nhất để chạy trốn. Diệp Hòa không muốn chậm trễ tận dụng thời cơ tung mình xuống giường mặc xong giầy, đạp trên ghế tròn leo lên mặt bàn mặt hướng tủ treo quần áo, hai chân dùng lực đồng thời hai tay nhấc lên thành công trèo lên nóc tủ y phục, cắn răng mượn lực cánh tay lại dùng đồng dạng phương pháp mượn thế leo lên xà nhà,động tác thoăn thoắt làm liền một mạch,cuối cùng chỉ cần leo được sang nóc nhà là thành công. Diệp Hòa như mèo lui lại động tác cẩn thận leo qua mái ngói.

Nhanh chóng thân thể nhỏ nhắn của nàng theo lỗ nhỏ chui ra ngoài, một trận gió mát lướt qua mặt, Diệp Hòa cúi người trên nóc phòng ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy mái hiên tầng tầng lớp lớp, tối nay lại không trăng không sao bầu trời bao la như bị màm đêm bao phủ,đập vào mắt một mảnh mờ mờ ảo ảo,dưới mái hiên tuy có đèn lồng nhưng ánh sáng hết sức yếu ớt, mái ngói nóc phòng vì trải qua gió sương mà mụt nát nghiêng lệch. Diệp Hòa không dám khinh thường, mỗi lần di động một bước đều thật cẩn thận.

Bên dưới bỗng truyền đến tiếng bức chân dồn dập hơn nửa số lượng còn không ít, Diệp Hòa cả kinh lập tức dừng bước cúi người đứng im tại nóc nhà, ngay sau đó liền nghe thanh âm nũng nịu của nữ nhân vang lên.

“Công tử, mời ngài đi bên này,bên này ạ......”

“Công tử ngài thân trường ngọc lập, phong thần tuấn mỹ, khí chất tôn quý, ta kinh doanh Hồng Nhan Các hơn mười năm lần đầu tiên mới thấy được nhân vật như vậy a.”

“Trong Các đã phân phó hạ nhân chuẩn bị cho ngài một bình Nữ Nhi Hồng cực phẩm, Tri phủ đại nhân dặn dò ta chiêu đãi ngài thật tốt, ngài có bất kỳ yêu cầu gì cứ sai ta đi làm, tối nay chắc chắn sẽ để ngài tận hứng trở về.”

Từ đầu đến cuối chỉ một giọng nữ nhân huyên thuyên lấy lòng, nếu không phải Diệp Hòa nghe ra tiếng chân tuyệt không dưới mười người, sợ rằng có thể cho rằng nàng tự nói tự nghe. Người nói chuyện dường như là bà chủ Hồng Nhan Các _Trương mụ mụ, không biết vị công tử phía dưới là vị quan gia nào mà khiến nàng tự mình tiếp đãi còn tìm mọi cách nịnh nọt đến thế nhỉ?

Diệp Hòa ngưng thở, không nhúc nhích đứng trên nóc nhà bóng loáng xiêu vẹo, âm thầm hi vọng đám người này mau chóng đi qua, chỉ cần bọn họ đi nàng có thể theo mái hiên chạy thoát. Trong lòng âm thầm tính toán,tiếng bước chân bọn họ ngày càng tiến gần, song có rất nhỏ tiếng động từ dưới chân truyền đến,Diệp Hòa trong bụng kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, mái ngói dưới chân có lẽ vì chịu không nổi sức nặng trọng lượng mà nứt một đường.

Dưới mái hiên Diệp Hòa ẩn núp, tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên ngưng lại, Trương mụ mụ đi đến giọng nũng nĩu mang theo nghi ngờ hỏi: “Công tử, có chuyện gì? Ngài sao lại ngừng vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc