LỜI TỎ TÌNH KHÔNG THỂ CHỐI TỪ

Edited by Nát Viết Nhảm

Tại Hồng Loa Thất.

Trong tiết trời oi bức cuối tháng 8 đầu tháng 9, Từ Dữu Dữu mặc một chiếc áo khoác nhung cừu, đứng trầm ngâm trong văn phòng giáo viên.

"Tôi đã xem sơ yếu lý lịch. Học sinh Từ Dữu Dữu lớn lên ở nước ngoài. Trình độ tiếng Trung của cô bé thế nào và cô bé có biết tiếng Trung không?"

"Đúng vậy, Dữu Dữu đã được học song ngữ từ khi còn nhỏ, nói và viết không có vấn đề gì, nhưng trình độ tiếng Trung chắc sẽ không bằng trẻ em cùng tuổi trong nước đâu." Quý Lạc Dao nói.

"Vậy thì tốt rồi, nếu không cô bé sẽ không thể nhập học." Cô Tống thở phào nhẹ nhõm rồi dừng lại và nói: "Vậy thì điểm số của cô bé thế nào và có môn nào cô bé giỏi không."

"Cô Tống, tôi thực sự không có nhiều yêu cầu về điểm số của Dữu Dữu. Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, con bé sẽ được đưa thẳng ra nước ngoài du học." Điều này là do Quý Lạc Dao đã bàn bạc với chồng cũ trước khi trở về Trung Quốc.

Từ Dữu Dữu lớn lên ở nước Y và được tiếp thu nền giáo dục của quốc gia Y. Nếu con bé đột nhiên trở lại trường trung học, kỳ thi tuyển sinh đại học chắc chắn sẽ trở nên khó nhằn hơn. Vì vậy, trước khi trở về Trung Quốc, bà đã bàn với chồng cũ sẽ cho con gái đi du học thẳng sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.

"Thì ra là vậy." Cô Tống gật đầu tỏ ý đã hiểu, quay đầu nhìn cô bé từ nãy giờ im lặng đứng bên cạnh mẹ, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo khoác lông của cô bé, "Bạn học Từ Dữu Dữu."

"Dạ? "Từ Dữu Dữu nhìn lên, khuôn mặt thanh tú nhuốm một màu trắng bệch, trông rất xanh xao, ốm yếu.

"Em không khỏe à?" Mặc một chiếc áo khoác nhung cừu mùa đông trong thời tiết hai mươi độ, nhìn thế nào cũng thấy sức khỏe không ổn.

"Con nhỏ hơi khó chịu, bé bị sốt hai ngày nay." Quý Lạc Dao thay mặt con gái trả lời.

"Hôm nay em có chắc muốn đi học không? Không muốn nghỉ thêm vài ngày nữa sao?" Cô Tống nói với vẻ lo lắng khi nhìn thấy đôi môi bợt bạt của cô bé gần như biến mất.

Quý Lạc Dao không trả lời câu hỏi của giáo viên ngay lập tức mà quay sang con gái và nói: "Dữu Dữu, con ra ngoài xem trường đi, để mẹ và giáo viên nói chuyện một chút."

Từ Dữu Dữu gật đầu, đi ra khỏi văn phòng, nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một chiếc ghế dài dưới ánh mặt trời, liền đi tới.

Quý Lạc Dao thở dài khi thấy con gái lại ngồi sưởi nắng qua khung cửa sổ.

"Cô Tống, thực tế, bệnh của Dữu Dữu là do tâm bệnh." Quý Lạc Dao nói với giáo viên.

"Tâm bệnh?" Cô Tống giật mình.

"Một thời gian ngắn sau khi tôi và chồng cũ ly hôn, chồng cũ của tôi tái hôn. Dữu Dữu rất tức giận, nên sau đó con bé ngã bệnh và sau khi tỉnh dậy thì con bé trở nên lạnh nhạt, vô cảm." Quý Lạc Dao nói thêm một chút xấu hổ, "Chúng tôi ly dị trong tranh chấp và cãi vã."

Cô Tống bất ngờ, kết hôn ngay sau khi ly hôn, và 80% trong số đó ly hôn vì ngoại tình.

"Bác sĩ nói gì?"

"Bác sĩ nói rằng chỉ có bản thân con bé mới có thể tự gỡ những khúc mắc trong lòng mình và đề nghị chúng tôi thay đổi môi trường sống của con bé. Tôi cũng vì điều này mà đưa Dữu Dữu trở lại Trung Quốc. Tuy nhiên, con bé không có bạn bè ở Trung Quốc, nên nếu chỉ để con bé ở nhà thì cũng không tốt. Vì vậy tôi muốn con bé đến trường sớm hơn, để làm quen với nhiều bạn bè và tham gia các hoạt động tập thể. Có lẽ điều đó sẽ giúp ích cho việc hồi phục của cháu." Quý Lạc Dao nói.

"Chà, vậy tâm lý của cô bé có ổn định không? Tôi có cần để ý gì không? Chẳng hạn, điều gì sẽ kích thích cô bé?" Việc một đứa trẻ có tâm lý nhạy cảm, việc tiếp xúc là khó khăn nhất.

"Cô đừng lo lắng chuyện này, Dữu Dữu bị chứng hàn, nhưng thích phơi nắng. Còn đối với kích thích thì... sau khi về Trung Quốc thì nó cũng đã thuyên giảm, nếu không tôi đã không cho con bé đi học." Quý Lạc Dao nói.

=

Trên băng ghế, Từ Dữu Dữu nheo mắt một lúc dưới ánh nắng, khi cảm thấy cơ thể đã ấm hơn, cô mới ngẩng đầu nhìn về hướng phòng giáo viên.

Vừa lúc mẹ cô kêu cô ra ngoài, cô đã đoán được mẹ cô định nói gì với cô cô, chẳng qua là sẽ nói chuyện cô bị kích thích bởi việc cha mẹ ly hôn và bị bệnh tâm lý. Trước khi trở về Trung Quốc, cô đã gặp bác sĩ tâm lý ở nước ngoài nửa tháng, và họ chẩn đoán cô gần như bị trầm cảm.

Trời ơi, giải thích thực sự vô ích mà.

Từ Dữu Dữu không khỏi thở dài. Mặc dù cha cô, Từ Văn Quang, là một tên cặn bã tái hôn chỉ nửa năm sau khi ly hôn, và mang về một đứa con gái ngoài giá thú 13 tuổi. Thực tế thì ông ta đã gian dối hai mẹ con cô hơn mười năm, nhưng điều đó sẽ không làm cô sinh tâm bệnh. Sở dĩ cô bị lãnh cảm là do di chứng của việc trọng sinh.

Vâng, cô ấy đã được sống lại một lần nữa.

Khoảng một tháng trước, đó là ngày mà ông bố cặn bã của cô, Từ Văn Quang, đã đưa tình nhân cùng đứa con gái ngoài giá thú về nhà, ký ức mười năm trước bất chợt hiện lên trong tâm trí cô. Nhớ về những hồi ức của mười năm trước, đặc biệt là khi cái cô tiểu tam và đứa con gái ngoài giá thú về chung một nhà, Từ Dữu Dữu cảm thấy chán ghét vô cùng. Không nói tới, huống hồ ở kiếp trước, sau khi bị bị kích thích nên mấy năm sau trở nên nổi loạn, thế nên cô đã bị trượt kỳ thi tuyển sinh đại học, sống lại kiếp này cô làm sao có thể lại nổi loạn nữa.

Chỉ là cơ hội trọng sinh của cô ấy đến quá tình cờ, mẹ cô sẽ lầm tưởng rằng cô bị kích động, rồi sau đó trở nên vô cảm lạnh nhạt, điều này thực sự khoa học không thể giải thích được và chỉ có thể lý giải là do mắc vấn đề tâm lý.

Không phải Từ Dữu Dữu chưa bao giờ nghĩ đến việc giải thích điều đó, nhưng nếu cô ấy nói với mẹ rằng cô ấy trở nên như vậy là do trọng sinh, thì Quý Lạc Dao thậm chí sẽ càng cảm thấy rằng cô ấy có bệnh tâm lý dẫn đến ảo tưởng. Đến lúc đó không chừng họ còn gửi cô vô bệnh viện tâm thần thì sao?

Cuối cùng cô cũng sống lại, thế nên cô không muốn đến một nơi như vậy để trải nghiệm cuộc sống.

Sau khi một cơn gió thoảng qua, Từ Dữu Dữu vốn đã lạnh lại càng cảm thấy lạnh hơn, cô vô thức siết chặt chiếc áo khoác dày trên người, vẻ mặt buồn bã: "Mới giữa tháng chín, mà mình đã thấy lạnh như thế này thì đợi đến vài tháng nữa là vào đầu mùa đông, mình sẽ chết cóng mất."

Tại sao cô lại sợ lạnh như vậy?

Bởi vì cô ấy thực sự đã chết vì rét ở kiếp trước.

Từ Dữu Dữu, mười sáu tuổi, không thể hiểu được bản thân mình của mười năm sau, tại sao lại rảnh rỗi sinh nông nổi bày đặt đi leo đỉnh Everest để làm gì. Ngoài không khí loãng và bão tuyết thì còn gì trên đó nữa không?

Thôi mà đói quá, ăn gì trước đã.

Cô không biết có phải do lạnh không. Từ Dữu Dữu gần đây luôn cảm thấy đói. Cô phải ăn bốn hoặc năm bữa một ngày và phải ăn vặt khi ra ngoài. Cô đưa tay vào túi lấy ra một cái bánh nhỏ, định xé gói bánh ra cắn hai miếng thì đột nhiên có một cơn gió khác thổi tới, Từ Dữu Dữu rùng mình một cái, hai tay run rẩy. Chiếc bánh nhỏ rớt xuống đất phát ra một tiếng "bụp", sau đó nó đã lăn ra thật xa.

Từ Dữu Dữu nhìn chằm chằm vào chiếc bánh lăn ra xa một lúc, đột nhiên cô cũng không muốn ăn nữa.

Trời lạnh quá, cô ấy muốn ăn một tô mì nóng, hoặc chén súp nóng, chỉ cần món gì đun sôi là được.

"Bạn học, chiếc bánh của cậu."

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo như của một thiếu niên vang lên bên tai Từ Dữu Dữu, Từ Dữu Dữu định thần lại thì thấy một lòng bàn tay trắng muốt cầm chiếc bánh cô vừa đánh rơi đưa trước mặt cô. Không biết từ lúc nào trong không khí lại có mùi mực (1), một mùi hương thoang thoảng nhưng rất mạnh mẽ, nó tỏa ra từ cơ thể thiếu niên đó.

(1) 墨香 – Mùi mực: Đây là một từ để chỉ học giả (scholar) hoặc học bá.

"Bạn học?" Thấy Từ Dữu Dữu không đáp lại, cậu nhóc không khỏi kêu lên một lần nữa.

Từ Dữu Dữu ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào đôi mắt ôn nhu kia, sau đó trở nên sững sờ.

Làm sao mà đôi mắt này trông quen vậy?

Đôi mắt của cậu thiếu niên rất đẹp, với những đường vòng cung mượt mà bao bọc con ngươi đen như mực, bên trong con ngươi có một vầng hào quang mờ ảo, phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của cô gái.

Thấy Từ Dữu Dữu, cậu bé hơi sững sờ, và miễn cưỡng lặp đi lặp lại một lần nữa: "Bánh của cậu, vừa rồi mình thấy cậu làm rơi, đây này."

Cậu ấy đang đến phòng giáo viên để giao sách bài tập, khi bước tới, cậu vừa nhìn thấy cô gái làm rơi chiếc bánh xuống đất do không cầm chắc. Thấy cô gái đã lâu không nhặt, cậu giúp nhặt.  

"Ồ, cảm ơn." Từ Dữu Dữu đáp, không nhận bánh nhưng lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên.

Làm thế nào mình cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu đó?

Nhìn thấy cô gái đang nhìn mình chằm chằm, chàng thiếu niên chớp mắt bối rối, nhưng cô gái cũng chớp mắt, với vẻ mặt còn bối rối hơn cậu.

"Vậy trả lại cho cậu?" Thiếu niên chủ động đưa bánh đi về phía trước.

"Cậu mở ra cho mình được không? Mình không thể xé gói bánh được." Giọng Từ Dữu Dữu nhẹ nhàng, cô thực sự không thể xé nó ra được.

Cậu thiếu niên hơi giật mình nghi ngờ có phải cô gái đang cố tình trêu chọc mình hay không, nhưng khi nhận thấy chiếc áo khoác dày cộp và khuôn mặt tái nhợt gần như không còn chút máu của cô gái, cậu thiếu niên dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Có phải vì bạn ấy bị ốm nên bạn ấy không có sức mở gói bánh không ta?

Cậu thiếu niên đặt quyển vở bài tập đang cầm sang băng ghế phía bên kia, rồi lấy tay giúp cô gái xé bao bì bên ngoài của chiếc bánh rồi đưa lại: "Đây."  

"Cảm ơn."

Từ Dữu Dữu đưa tay nhận, những ngón tay vô tình chạm lên mu bàn tay chàng thiếu niên, cái chạm lạnh lẽo khiến cậu thiếu niên ngạc nhiên. Đây là tiết trời Thu Lão Hổ (2), tay cô ấy sao có thể lạnh như vậy, còn mặc quần áo rất dày nữa.

(2) 秋老虎: tiết trời vào những tháng mùa thu từ tháng 8 đến tháng 9, có nhiệt độ cao, nắng gắt, oi bức.

Nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là mới vừa chạm mặt nhau, chàng thiếu niên cũng không muốn hỏi quá nhiều, cầm vở bài tập lên định bỏ đi, chỉ khi cậu quay đi thì cánh tay của cậu bất ngờ bị kéo ra, cậu thiếu niên bất ngờ đến nỗi làm rớt cả quyển vở bài tập cậu đang cầm trên tay. Ngay sau đó, lòng bàn tay cậu ta bị thứ gì đó lạnh lẽo nắm lấy.

Cậu thiếu niên nhìn lại và ngạc nhiên nhìn lòng bàn tay của cả hai đang nắm chặt vào nhau, gần như theo bản năng, cậu thiếu niên hất tay cô gái ra và nắm chặt tay mình.

"Cậu làm gì vậy?"

Cậu thiếu niên ngồi xổm xuống nhặt từng quyển vở bài tập vừa đánh rơi, thời gian giữa các tiết học chỉ có mười lăm phút, nếu không đưa vở bài tập đến phòng giáo viên, cậu sẽ bị trễ giờ học.

Từ Dữu Dữu nhìn xuống bàn tay vừa bị ném đi của mình, vẻ mặt không thể tin được.

Bàn tay đó rất ấm áp, không lạnh chút nào.

Đó không phải là ảo tưởng của riêng mình!

Vừa rồi khi cô nhận lấy bánh từ tay thiếu niên, đầu ngón tay của cô vô tình chạm vào mu bàn tay của thiếu niên, sau đó dọc theo đầu ngón tay như có một luồng nhiệt ấm áp truyền vào cơ thể. Cảm giác quá ấm áp, cho nên khi cậu thiếu niên muốn mới rời đi, cô nắm lấy tay của cậu mà không cần suy nghĩ. Và khoảnh khắc cô nắm lấy lòng bàn tay của cậu thiếu niên đó, cảm giác ấm áp lại xuất hiện, mãnh liệt và độc đoán, xua tan cảm giác ớn lạnh trong người cô.

"Cậu tên gì?" Từ Dữu Dữu ngồi xổm xuống, cao hứng hỏi.

Cậu thiếu niên liếc cô một cái, mặc kệ, cúi đầu tiếp tục cầm sách bài tập lên.

"Mình nhặt cho cậu." Từ Dữu Dữu giúp nhặt một vài quyển vở, khi đưa cho cậu thiếu niên, cô không nhịn được, nhân cơ hội chạm vào mu bàn tay của cậu thiếu niên đó một lần nữa.

Thật ấm áp (# ^. ^ #)!

Cậu thiếu niên nhìn cô gái một cách ngờ vực.

Từ Dữu Dữu mặc kệ, vui vẻ tuyên bố: "Bạn học, tay cậu ấm áp quá."

Ấm? Mềm?

Bản thân mình... Đây có phải là đang được tán tỉnh không?

"Mình tên là Từ Dữu Dữu, Dữu trong trái bưởi (3). Mình là học sinh chuyển trường đến hôm nay đến ghi danh. Mình đã từng sống ở nước ngoài. Cậu tên gì? Cậu học lớp nào? Cậu có phải cũng học năm nhất trung học không? " Từ Dữu Dữu nhìn lướt qua sách bài tập, nó ghi là Lớp Mười Tám (4) cao trung (trường cấp 3).

(3) Tên của Từ Dữu Dữu là 徐柚柚, ngoài ra Dữu còn có nghĩa là trái bưởi.

(4) Bản gốc là 十八, mình cũng không biết đây là lớp 18 hay 10(8). Nên mình cứ tạm thời để Mười Tám đi.

Trong lớp Mười Tám của cao trung, cậu ta được phân công vào lớp nào? Từ Dữu Dữu có chút khó chịu, cô đang ngẩn người ngoài phòng giáo viên, cẩn thận chờ câu trả lời của cậu bạn kia.

"Dữu Dữu." Lúc này, Quý Lạc Dao đi ra khỏi văn phòng và gọi con gái của mình lại.

Cô Tống đứng bên cạnh Quý Lạc Dao, nhìn thấy cậu học sinh đứng trước phòng giáo viên và kêu lên: "Kiều Mộc, lại đây."

"Kiều Mộc? Tên cậu là Kiều Mộc?" Từ Dữu Dữu giật mình khi nghe tên cậu thiếu niên, ngay lập tức biểu cảm của cô y như nhìn thấy ma. Cô đột nhiên nắm lấy cánh tay của cậu thiếu niên thật chặt, "Kiều nào, Mộc nào?"

Kiều Mộc cau mày, rút ​​cánh tay ra và bước nhanh về phía cô Tống.

Từ Dữu Dữu không đi theo, cô đứng thất thần, trái tim cô trở nên loạn nhịp như từng đợt sóng ngoài biển khơi.

Dường như cô biết cảm giác lạnh buốt không thể giải thích của mình đến từ đâu.+

Đây là vì món nợ mà cô đã mắc trong kiếp trước.

Bình luận

Truyện đang đọc