LONG THẦN KHÍ



Đại Hùng vốn không hiểu lắm những điều này, thấy Tiểu Bảo biến thân thành Kỳ Lân, hắn vừa mừng vừa lạ lẫm. Hắn cũng không thắc mắc nhiều với hình thái hiện tại của nó. Có điều Tiểu Bảo biến đổi xong chắc cần thời gian hoặc trợ lực để luyện hóa hoàn toàn tiên tinh hạch.



“Muốn kiếm trợ lực hóa giải xung đột trong cơ thể - còn gì tốt hơn tiên quả chứ. “



Đại Hùng liền lấy tiên quả vẫn mang theo, đút cho Tiểu Bảo. Tiểu mã ăn xong tiên quả, ánh sáng ngoài thân từ từ giảm xuống, cơ bắp nổi dần lên, giống như Tiểu Phong rất có tương lai thành một tên phong lưu mã tử trong mã giới.



Đại Hùng chờ thân thể Tiểu Bảo ổn định, tưởng nó đã luyện hóa tiên tinh hạch xong, theo lời Linh Giác Hỏa Lộc liền cho nó nuốt tiếp ma tinh hạch của Song Đầu Ma Lang. Lần này không ngờ có vẻ không thuận lợi. Tiểu Bảo vừa nuốt xong tiên tinh hạch tức thì nhảy lồng lên, toàn thân tỏa nhiệt, bích hỏa diễm bùng lên dữ dội khiến Tiểu Phong và Đại Hùng phải dạt sang một bên né tránh.



Đại Hùng nhớ tới bình ngọc lộ ban nãy biết đâu có thể khắc chế nhục hỏa, vội dốc ra thì thấy một nửa tiên thủy còn lại đã hoàn toàn bốc hơi mất. Đúng là Ngọc Lộ Băng Tinh – Nhất Đắc Hoàn Tiên, dùng xong một lần thì tiên lộ trả về cho thần tiên hết. Trong lúc đó, Tiểu Bảo nhảy nhót một hồi chợt hướng ra ngoài động cắm đầu chạy, có lẽ đi tìm tiên quả.



Thực ra lần này do Đại Hùng không hiểu ý của Linh Giác Hỏa Lộc. Cho dù Tiểu Bảo đã luyện hóa được tiên tinh hạch thì cũng phải cần một thời gian dài để điều khiển được luồng tiên khí mới trong cơ thể. Đại Hùng không biết nhiều về nội công, linh lực, tưởng rằng có thể cho Tiểu Bảo ăn tiếp Yêu Lang tinh hạch ngay, báo hại Tiểu Bảo bị phản lực một phen cuồng động .



Tiểu Bảo đi rồi, trong dao trì chỉ còn le lói ánh minh châu, còn ngoài cửa băng tinh thì đen thui như mực. Đại Hùng bất đắc dĩ liền lấy tiên liên đài ra làm đuốc, vừa cầm vừa ngắm nghía.



Tiên hạt của liên đài không biết rốt cuộc có … ngon không nhỉ ? Nghe nói những thứ thực phẩm của thần tiên đều có mĩ vị phi thường, còn có thể có tác dụng kì diệu gì đó nữa. Dù sao thì cũng chưa thấy ai khoe với hắn được ăn tiên thực để miêu tả lại bao giờ, thật là đáng tò mò.



“Chắc là không có độc. Thử một hạt xem”.



Cuối cùng nhịn không nổi, Đại Hùng bóc hạt tiên hạt ban nãy, cho vào miệng thưởng thức. Đối với tên háu ăn như hắn thì nhịn thèm quả thật là một điều xa xỉ. Tuy trong lòng đau đớn vì chuyện của Linh Giác Hỏa Lộc nhưng cũng khó ngăn hắn nếm thử tiên phẩm lúc này.




Woa….. Mùi vị rất tuyệt, còn hơn cả tiên quả trong tiên viên nữa ! Hai mắt mơ màng lim dim, lưỡi hắn dựng hết cả gai vị giác lên để thấm vào cảm giác mềm ngọt, giòn giòn, bùi bùi. Đã vậy, trong tâm liên hạt còn có một dung dịch quánh như chè lam, trong như sương sớm, thơm thơm, dính dính, béo béo. Tất cả những mĩ vị ấy xâm chiếm linh hồn hắn.



“Phải chi trồng được một ao sen loại này thì quá hay.” Đại Hùng bất giác nghĩ thầm.



Trong trạng thái bay bổng giữa một thế giới đầy thực phẩm, với thiên địa đều kết bằng tiên liên hạt, hắn thấy trước mắt mình hiện ra một tiên nữ đẹp tuyệt trần. Tiên nữ dung mạo xinh đẹp không một tì vết: mắt phượng, mày liễu, mũi cao dọc dừa, làn da bạch tuyết, cổ ba ngấn, eo thon như ong… Tiên nữ từng nét từng nét đều vạn phần thanh tú, bạch y lay động, dáng vẻ thánh khiết, một búi tóc cao cao, thả xuống một lọn dài, ôm ấp khuôn ngực đầy như sóng trào. Đôi gót hài sen màu hồng lấp ló dưới mép tiên y.



“Ồ, nàng tiên hạt sen này thật xinh đẹp ! ‘’. Đại Hùng ngây người ngắm nghía.



Tiên tử khóe miệng lộ tiếu ý :



- Không ngờ truyền nhân của ta và Long Quân lại là một kẻ ham ăn, phàm tục như ngươi.



Đại Hùng nghe tiên tử nói, âm thanh như khánh ngọc, trong vắt như nước suối, tâm hồn cũng như thư thái dễ chịu thêm mấy phần. Tuy nhiên tiên tử xưng là Thánh Mẫu khiến hắn đần mặt ra.



- Thánh Mẫu? Thực sự là còn tồn tại?



Tiên tử mỉm cười:



- Tại sao ta không thể tồn tại? Thần tiên là trường sinh bất tử mà.



Ừ nhỉ, đối với thần tiên thì vạn năm cũng có khác gì một năm. Chẳng qua họ lâu không xuất hiện nên mọi người đã quên mất sự tồn tại của họ mà thôi. Thực ra, nhìn thấy tiên tử thánh khiết như vậy, lại xuất hiện khi mình ăn tiên liên hạt, hắn đã sớm tin nàng đúng là Thánh Mẫu. Đại Hùng chỉ là một bách tính tầm thường, niềm kính trọng tiên thần đã theo tín ngưỡng dân gian in sâu vào tâm trí, vội chắp tay cung kính:



- Xin ra mắt Thánh Mẫu. Ban nãy, tiểu nhân quá ngạc nhiên nên thất lễ. Mong người đừng để tâm.



Âu Cơ Thánh Mẫu nhìn hắn phất tay nhẹ nhàng:



- Ngươi tuổi còn nhỏ, lần đầu thấy thần tiên tất nhiên phải kinh ngạc không tin. Ta không nhỏ nhen đi trách ngươi. Đây cũng chỉ là một ảo thân của ta lưu trong Hoàng Liên Tiên Hoa, ngươi không cần quá đa lễ.



Đại Hùng nghe xong lòng càng thêm kính phục. Âu Cơ Thánh Mẫu không chỉ cốt cách phi phàm mà tiên đức còn muôn phần rộng lượng, hòa nhã, cũng không ép người khác quỵ lụy tế bái. Nhớ lại mỗi lần đến dịp giỗ tổ Hùng Vương và các tiên đế, mẹ hắn đều bắt hắn phải lạy các tượng thần thánh như chim gõ kiến tìm sâu, bây giờ thấy như thế có phần không phải với tấm lòng của các bậc tiên đế cho lắm (hê hê…). Lại nghĩ đến những tay phú hộ giàu có lần nào cúng kiến cũng vài mâm, trăm bát, thực là khoa trương thanh thế, không hiểu có được thiên giới châm chước gì không.



Ảo thân Âu Cơ dịu dàng nhìn Đại Hùng:



- Hơn ba vạn năm, bây giờ mới thấy được truyền nhân của chúng ta xuất hiện. Sao? Cảm giác làm truyền nhân của thần tiên như thế nào?



Đại Hùng thoáng qua một chút suy nghĩ, rồi dè dặt trả lời :




- Thưa Thánh Mẫu nương nương, tiểu nhân hôm nay hái được tiên hoa, ăn tiên liên hạt, nhưng tiểu nhân quả thực chỉ là một bách tính tầm thường ở Long Tinh thành. Truyền nhân gì đó của Thánh Mẫu ... tiểu nhân nghĩ rằng ở đây có hiểu lầm chăng.



Làm truyền nhân của thần tiên ắt sẽ được hưởng không ít lợi ích, nhưng bù lại nhiệm vụ cũng sẽ ghê gớm bội phần, chắc phải đi hàng yêu trừ ma không chừng. Mà yêu ma chắc cũng không phải loại bèo bèo như ma thú cao cấp, tệ cũng là siêu cấp yêu thú trở lên. Cái gì mà hàng yêu, trừ ma – hừ, căn bản hắn chưa có hứng thú. Hôm nay bị Bạch Ma Phong Sư cùng đàn Dị Điểu Lang Đầu dọa muốn té đái ra quần rồi. Hắn tuy có chí vẫy vùng, nhưng lúc này còn chưa đủ sức tung hoành thiên hạ. Cấp Sơ Ngộ mà đòi vung vẩy kiếm đi săn yêu ma – trực tiếp đào cái lỗ nằm xuống trước đi cho xong.



Ảo thân Âu Cơ thú vị nhìn hắn, lập lờ hỏi:



- Ngươi cho rằng ta nhầm lẫn thật chăng ? Chứ theo ý ngươi thì truyền nhân của chúng ta phải là người như thế nào ?



- Tiểu nhân không dám đoán bừa, nhưng truyền nhân của hai vị tổ tiên dân tộc Bách Việt chúng ta chắc chắn phải là người mạnh mẽ tài giỏi, võ công cái thế, pháp thuật phi phàm, thành tích hàng ma phục yêu vô số. Nhân vật đó phải là người thiên hạ đều ngưỡng mộ, kính trọng, đỉnh đỉnh đại danh, không những thế lại còn thông kinh sử sách, hiểu biết vạn vật. Ngoài ra…ngoài ra còn ….đẹp trai, hào hoa phong nhã nữa.



Đại Hùng liếm môi làm luôn một tràng như nước chảy mây trôi, vừa tán dương hết sức truyền nhân Thánh Tổ, vừa cố gắng vẽ ra một nhân vật cái thế thiên hạ, thập phần toàn mĩ, khác xa mình càng tốt. Lúc cuối cạn ý, liền chế thêm cái khoản “hào hoa phong nhã’’ vào.



- Như vậy ngươi thấy mình vẫn còn chưa đủ ... đẹp trai và hào hoa phong nhã ?



Âu Cơ Thánh Mẫu nghe hắn huyên thuyên, có nén cười hỏi lại. Đại Hùng gãi gãi đầu.



- Tiểu nhân nhìn kĩ thì cũng có chút đẹp trai, nhưng hào hoa phong nhã thì quả thực là chưa đủ. Nếu xét thêm các điểm khác thì quả thật chưa xứng đáng.



Nói câu này ra, hắn cho rằng đó là hắn thành thật. Sinh ra làm người ai mà chả muốn mình hay mình tốt. Hắn không thể tự tâng bốc cho mình nhưng cũng không cần phải dìm mình xuống. Hắn đang lúc dậy thì, thân thể phát triển nhanh chóng, lại thêm được ăn tiên quả, sức lực vượt trội so với chúng bạn. Hắn không phải mĩ mạo nam tử tuyệt đỉnh gì, nhưng quả thật dáng vóc lúc này trông cũng rất vừa mắt. Mấy nữ tử trong Long Tinh thành gặp hắn nhiều khi cũng trộm mắt liếc nhìn. Thậm chí như con bé Xuân Thủy chơi thân với nhóm huynh đệ bọn hắn, có lần còn khẳng định sau này hắn lớn lên sẽ khiến nhiều thiếu nữ phải thầm thương trộm nhớ.



- Hi hi, nhà ngươi quả là một người rất thú vị. Người ta gặp được tiên thần thì khoa trương đủ điều, chỉ mong được để ý chiếu cố. Còn ngươi được nhận là truyền nhân thần tiên thì lại tìm cách tránh né. Nhưng ta khẳng định rằng ta không nhầm lẫn.



- Nương nương có thể điểm chỉ cho tiểu nhân được chăng ?



Đại Hùng cố vớt vát.



- Ta sinh ra tổ tông của dân Bách Việt. Mỗi cá nhân mang dòng máu Bách Việt ít nhiều đều ra truyền nhân của ta và Long Quân.



- A… tiểu nhân quên mất điểm này. – Đại Hùng ngẩn người ra.



- Đã là con dân của ta tất nhiên đều xứng đáng được hưởng một sự công bằng. Kì thực nếu là một người khác mang dòng máu Bách Việt hái được tiên hoa, thì người đó cũng sẽ trở thành “truyền nhân’’ mà thôi.



Ảo thân Âu Cơ lắc đầu nhìn Đại Hùng:



- Ta thấy ngươi đúng là chưa từng trải được bao nhiêu. Có nhiều điều trong cuộc sống, khi qua rồi sẽ nảy sinh nhận thức mới mẻ. Những niềm tin của ngươi từ trước đến nay vốn là do cha mẹ cùng với dư luận trong xã hội đương thời truyền đạt. Ví dụ như : bậc đế vương thì phải có son điểm ở trên người, bậc anh hùng thì khi sinh ra phải có ngũ sắc vân vụ, đại loại là như thế …Suy cho cùng, đó vẫn là suy nghĩ của người khác. Nếu ngươi biết đặt ngươi vào vị trí khởi đầu , không không an tịnh trong mỗi sự việc mà suy ngẫm, tất sau này sẽ mở mang ra nhiều kiến thức. Điều này rất có lợi, có thể giúp ngươi vươn tới những cảnh giới không ngờ.



- Liệu có quả thực được như vậy chăng ? Chẳng lẽ những điều trước đây tiểu nhân học hỏi đều là sai hay sao ?




- Ta không nói chúng sai, nhưng ngươi nên biết những kinh nghiệm đó đúc kết từ thực tế kinh nghiệm của những bậc tiền nhân, chưa chắc đã đúng đối với hậu bối. Nói cho dễ hiểu : tiền nhân cho rằng ăn nem công chả phượng là cực phẩm, nhưng ngươi lại cho rằng những thứ đó không thể sánh được với món canh tam vĩ kê của mẫu thân ngươi, hoặc giả là so với món tiên quả trong vườn của ta. Đó chính là nhờ thực tiễn của mỗi người mà tìm ra lý tưởng riêng.



Đại Hùng quả thật đã phục Âu Cơ Thánh Mẫu sát đất. Nếu mà đem một mớ lý thuyết giảng cho hắn để phân tích đúng sai, hòng đạp đổ những gì hắn đã khắc in trong trí não lâu nay, có lẽ hắn sẽ cần một khoảng thời gian dài để suy nghĩ mà ngộ ra. Nhưng chỉ cần liên hệ đến thức ăn, tự nhiên tất cả đều trở nên nhẹ nhàng dễ hiểu. Chả phượng hắn chưa từng ăn qua, nhưng thịt công hắn không phải chưa từng thưởng thức, đúng là so với bát canh tam vĩ kê của mẫu thân hắn và tiên quả trong Âu Cơ Tiên Viên thì không thể so bì. Nếu đem so với Hoàng Liên Tiên Hạt thì càng không thể nói hết sự chênh lệch giữa hai món. Nghĩ đến đây, nước miếng hắn đã bắt đầu ứa ra đầy mồm.



Thánh Mẫu lại nhẹ nhàng:



- Ngươi đừng để ý việc chọn lựa truyền nhân quá nhiều. Ngươi đã hái được Hoàng Liên Tiên Hoa, vậy cứ yên tâm mà nhận lấy tư cách này. Dù sao, ngươi là một “truyền nhân hữu duyên’’, hay nói cách khác, ngươi là người có thiên mệnh. Những điều này không thể cưỡng cầu mà có, không thể cố gắng mà đạt, cho dù người khác có hơn ngươi bao nhiêu đi nữa.



Ra là như vậy. Đây chắc chắn là một đả kích to lớn trong suy nghĩ của Đại Hùng. Truyền nhân của Âu Cơ Thánh Mẫu và Long Quân Thánh Tổ - chỉ cần là một người dân bình thường như hắn cũng đủ tư cách, đâu phải cần tới bậc cửu ngũ chí tôn gì. Đó quả là một sự công bằng ghê gớm nhất trong cái xã hội chẳng mấy khi công bằng này. Hằng ngày hắn vẫn thấy những người mạnh được nắm quyền, những người giàu được thao túng, những người giỏi được ưu ái. Những điều này vốn đã thành tự nhiên như hơi thở, ngay cả trẻ con cũng biết. Đại Hùng không mạnh, không giàu, không giỏi, nhưng lại vượt qua tất cả bọn họ để thành truyền nhân hữu duyên, lãnh lấy thiên mệnh.



Như vậy có phải bất công cho họ không ???



Như Thánh Mẫu đã nói, chắc chắn là không. Con người sinh ra rồi gặp kỳ duyên, đó là do những điều họ làm trong cuộc sống đã dẫn dắt họ đến tao ngộ đó. Đại Hùng chẳng cần áy náy, chẳng cần nợ ai, cũng chẳng cần quan tâm đến thứ chết tiệt là anh hùng cái thế, thiên hạ vang danh gì cả khi nhận lấy tư cách truyền nhân của Tiên Thần này. Tuy nhiên, mọi chuyện đã xảy ra với hắn nhanh một cách quá hoang đường khiến hắn nhất thời chưa thể tiêu hóa được. Lại nói làm truyền nhân tiên thần có thể có cái trách nhiệm nguy hiểm tính mạng kia không vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng.



Âu Cơ Thánh Mẫu thấy mặt Đại Hùng biến đổi không ngừng, biết hắn đang có xáo động lớn về suy nghĩ, nhẹ nhàng hỏi:



- Ngươi vẫn còn khúc mắc gì chăng?



Đại Hùng ngần ngừ:



- Tiểu nhân đang thắc mắc làm truyền nhân thì phải làm những gì? Có phải … trừ ma diệt quái gì không?



- Trừ ma diệt quái thì đã hẳn.



Ảo thân Âu Cơ nhìn khuôn mặt xanh như tàu lá của Đại Hùng rốt cuộc không nhịn được cười:



- Ngươi lo cái gì chứ. Bao giờ đủ mạnh ngươi mới phải làm. Có ai sai ngươi ngay ngày mai đi truy ma diệt yêu đâu. Chuyện bất trí như vậy ta sao có thể làm ra.



Đại Hùng lén thở dài. Xem ra chuyện hành hiệp trượng nghĩa là không tránh được rồi. Ai da, ta sẽ là đại anh hùng bất đắc dĩ a.


Bình luận

Truyện đang đọc