LONG THẦN KHÍ



Bề ngoài đai lưng này không bắt mắt lắm, thiết kế có phần đơn giản. Trước đây thứ này là do một phàm nhân đào được đem đi bán. Chủ nhân Dạ Thiên Các tưởng rằng đó là môt món cổ bảo liền tìm cách thu vào tay, nhưng đem nghiên cứu mấy năm ròng hóa ra cũng chỉ là một đai lưng không gian thông thường, liền quăng cho đệ tử bỏ lên quầy. Đáng tiếc, do không gian đai lưng này súc tích quá nhỏ, những người có tiền đến mua hàng đều không nguyện ý rước nó về, thành ra vẫn nằm ế suốt. Không ngờ hôm nay lại có người để ý tới.



Đại Hùng nhìn kỹ lại lần nữa rồi gật đầu:



- Chính nó.



- Khách quan, ta phải nói trước. Đai đồng này không gian chứa đựng chỉ có ba mét khối, là loại hạ phẩm không gian chứa vật.



- Ba mét khối. Ừm, hình như hơi nhỏ. Nếu vậy giá cả hẳn có châm chước?



Câu hỏi này chợt đánh động vị đệ tử đứng quầy rằng nhiệm vụ của gã là phải tìm cách bán hàng đi, chứ không phải ngồi khuyên bảo khách hàng cân nhắc lợi hại, trong chớp mắt gã liền đổi giọng liến thoắng.



- Đương nhiên, đương nhiên. Giá của đai này là hai trăm linh thạch cấp thấp. Đai đồng này tuy không gian hơi bé, nhưng cũng là một không gian vật phẩm. Nếu huynh đài đây đã có một vật phẩm không gian khác mà chỉ cần thêm một chút nữa thôi là đủ dùng, vậy mua đai đồng này là cực kỳ thích hợp. Dù sao Lục Nha Đái mười mét khối giá cũng gấp đôi Nguyệt Minh Đái sáu mét khối. Còn huynh đài mua Xích Đồng Đái này ba mét khối, giá chỉ bằng một nửa Nguyệt Minh Đái. Nếu có thêm một Nguyệt Minh Đái nữa , vậy cũng gần bằng có Lục Nha Đái rồi còn gì.




Đại Hùng liếc mắt nhìn gã đầy coi thường. Tên này mải câu khách tới mức lú lẫn rồi.



- Ngươi nghĩ người ta có thể cùng lúc đeo hai cái thắt lưng, lại còn khác kiểu hay sao?



Vị đệ tử bán hàng biết mình bị hớ liền nhe răng cười hì hì. Nhưng Đại Hùng không thèm để ý tên này tiếp. Hắn đang tìm cách đè giá món hàng xuống. Hắn chẳng dại gì sốt ruột mua ngay. Càng vồ vập càng dễ lộ tâm trạng háo hức của hắn lúc này.



- Loại đai không gian nhỏ như vậy, ta nghĩ cũng chả mấy ai quan tâm. Nếu là một trăm rưỡi linh thạch cấp thấp, ta có thể xem xét.



- Huynh đài, trả giá sát ván như vậy không phải làm khó ta quá sao. Ngươi biết ta chỉ là đệ tử bán hàng thôi mà. Thấp quá làm sao mà ăn nói với sư phụ chứ.



Gã bán hàng nhăn nhó. Tuy chỉ là thứ đồ hạ phẩm nhưng nó cũng là vật phẩm không gian. Trước giờ hàng loại này hiếm khi hắn chịu hạ giá. Trong lịch sử Dạ Thiên Các đây là trường hợp đầu tiên bất đắc dĩ rơi vào tình huống này.



- Bán cho ta còn không hơn vứt xó ở đây sao. Hàng kém như vậy, cả bản thân ngươi còn không muốn dùng, đem đổi thành linh thạch vẫn tốt hơn nhiều. Sư phụ ngươi chắc cũng hiểu điều này.



Đại Hùng ra vẻ thản nhiên. Mua bán bên nào cũng vậy, luôn tìm cách moi ra điều dường như có lợi cho đối phương, thực ra là để có lợi cho mình. Chỉ cần một bên thấy xuôi xuôi, tất sẽ bị bên kia dắt mũi. Gã đệ tử cũng không phải tay mơ, liền giả bộ nhăn trán nhíu mày, ra vẻ suy nghĩ mông lung lắm. Có điều Đại Hùng cũng là kẻ lọc lõi trong nghề, liền ra chiêu trót ép cho tên này khẩn trương một chút.



- Nếu ngươi không muốn bán giá đó, vậy thì quên đi. Dù sao ta mua một thứ hạ phẩm về, sau này muốn đổi cũng không có cách nào bán lại cho ai khác.



Nói xong Đại Hùng chép miệng, lắc đầu, làm như anh đây hết hứng rồi, xoay người thong thả đi ra ngoài quán. Vị đệ tử kia chợt như bừng tỉnh, nhanh như sóc kéo vội tay hắn lại:



- Huynh đài, đừng sốt ruột. Trăm rưỡi thì trăm rưỡi. Xích Đồng Đái này là của huynh.



Gã nhanh chóng lấy đai lưng kia đặt vào tay Đại Hùng, chờ Đại Hùng trả linh thạch xong liền cảm ơn rối rít.



Đại Hùng cầm đai đồng trên tay, nhìn qua lần nữa cho chắc rồi mới đeo lên người. Dựa theo hướng dẫn của vị đệ tử bán hàng nọ, Đại Hùng nhanh chóng nắm vững cách sử dụng đai không gian này. Một tia linh lực bắn vào, hắn cảm nhận rõ mình vừa mở ra một không gian tách biệt. Quẳng vào đó tất cả linh thạch và vật phẩm thừa trên người, Đại Hùng nhảy lên Quỷ Diện Kỳ Đà đủng đỉnh bỏ đi.



Hàng hóa mang theo đã bán hết, Đại Hùng cũng không cần trở về Linh Môn Chi Bảo. Ngược lại, hắn cảm thấy muốn gấp gáp trở về nghiên cứu cái đai lưng này một phen. Vừa ra khỏi Hợp Tương Cốc, Đại Hùng tức thời thúc dục cự đà tăng tốc, trên đường không nghỉ, một mạch chạy về Lạc Viên Sơn.




Tiên thị cách Long Tinh Thành còn xa hơn cả thành Hương Bình. Mãi đến tối mịt, Đại Hùng mới trở lại phòng của mình. Lấy hết đồ vật trong đai lưng ra, hắn đặt Xích Đồng Đái lên bàn rồi đi lục quyển Thiên Cổ Bách Trận từ hòm gỗ chứa đồ. Sở dĩ hắn đổi ý mua cái đai lưng hạ phẩm này vì dòng ký hiệu khắc trên nó rất giống như đám ký hiệu mà hắn từng vẽ để giải trận đồ trong cổ miểu núi Đa. Cũng không chắc đây có phải cổ bảo hay không nhưng cũng tồn tại một tỉ lệ nhất định. Dù sao đám đồ vật có khắc loại ký hiệu này ở thời đại ngày nay đã không còn gặp nữa. Tồn tại được từ thời xa xưa mà không bị hủy hoại cho thấy đai đồng hẳn có đặc tính bất phàm.



Tri thức để hiểu loại ký hiệu này không còn nhiều, nếu không chủ của Dạ Thiên Các đã chẳng dễ dàng chịu bỏ qua. Đại Hùng cũng không có tài liệu gì ngoài cuốn Thiên Cổ Pháp Trận nọ, chỉ hy vọng dựa vào đó hiểu sơ qua công dụng của đai đồng này. Vị tiền bối viết nên cuốn sách cổ phỏng chừng đã nghiên cứu không ít về cổ ngữ thời xưa, sau đó tái tạo các pháp trận theo một tài liệu nào đấy. May mắn cho Đại Hùng, các cổ trận đều kèm theo chú giải bằng ngôn ngữ hiện tại. Nếu dựa theo chú giải để tìm nghĩa một từ ngữ cổ, sau đó giải thích dòng ký hiệu trên đai đồng là điều hòan toàn có thể.



Việc tra nghĩa của dòng ký hiệu trên đai đồng không ngờ tốn rất nhiều thời gian. Khi mặt trời lần thứ hai mọc lên, Đại Hùng mới tìm ra đầy đủ ý nghĩa của đoạn ký tự đó: ”Đai lưng Nhật Uyên, luyện từ Nhật Đồng, khóa bởi Phù Vân, Hàn Tinh chế tạo”.



Nhật Đồng – vật liệu này không nghe nói tới. Phù Vân là loại khóa gì? Hàn Tinh - càng chẳng biết là vị đại sư nào.



Mấy thứ này dịch ra xong, Đại Hùng càng cảm thấy mù mờ. Hắn lật tới lật lui Xích Đồng Đái trong tay, tìm mãi không thấy điểm kì lạ. Săm soi cả giờ liền, hắn chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo. “Không lẽ, là bên trong không gian chứa vật?”



Linh lực lần nữa mở ra không gian hàm súc. Khối không gian này diện tích trước mặt độ một mét vuông, kéo dài ba mét. Đại Hùng dùng linh lực tra xét hồi lâu phát hiện ra trên vách không gian mờ mờ khắc họa hình đám mây, xếp từ ngoài vào trong. Mỗi mét vào sâu, số lượng đám mây lại tăng thêm một cái nữa. Sáu đám mây hình dáng khác nhau sắp hình tam giác, tất cả đều có vẻ mềm mại tự nhiên, giống như được vẽ nên từ tay một họa sư nổi tiếng.



Quả nhiên là phù vân theo nghĩa đen. Nhưng “khóa” Phù Vân này dùng cách nào để mở?



Đại Hùng suy nghĩ kỹ, dùng hình vẽ để vây khốn, giam giữ, che giấu, trên đời này, duy chỉ có trận pháp là làm được. Trống ngực hắn lập tức nổi lên thình thình. Một loại cổ trận, không chừng trong cuốn Thiên Cổ Pháp Trận có ghi chép.



Lật tới trang thứ sáu mươi ba, Đại Hùng tìm được đồ hình của trận đồ Phù Vân. Một đám mây nhìn đơn giản, không ngờ mỗi nét vẽ đều là một bố cục tinh mỹ, cuối mỗi nét vẽ đều là một loại pháp ấn đặc thù. Đám mây gồm nhiều cụm mây nhỏ hợp thành, mỗi cụm mây biểu thị cho một cấm chế gọi là Thạch Không Tỏa (1). Số lượng cụm mây trong một đám mây càng lớn, độ phức tạp để giải trận càng tăng. Mà kết hợp các đám mây lớn với nhau, lại tăng độ khó lên một tầng cao hơn nữa.



Thiên Cổ Pháp Trận ghi có tổng cộng 720 kiểu kết hợp pháp trận Phù Vân, đáng tiếc, dưới chú thích lại chỉ liệt kê mười kiểu kết hợp thông dụng cùng cách giải. Đại Hùng đem so sánh đồ hình với từng đám mây trong không gian chứa vật, cuối cùng khớp được mỗi cấm chế đơn giản nhất là đám mây đầu tiên.



“Có méo mó còn hơn không.” Hắn chặc lưỡi rồi bắt đầu thí luyện lập trận, giải trận ở bên ngoài.



Không thể không nói, Long Khí Môn bắt các đệ tử biểu diễn Họa Long Chỉ Pháp khi thi vào nội môn là hoàn toàn xác đáng. Đại Hùng khổ sở mất nửa ngày tô tô vẽ vẽ, mới tạm khắc họa ra đúng với chỉ dẫn trong quyển Thiên Cổ Pháp Trận. Nếu trước đó không thông thạo chút chỉ pháp, không biết hắn còn phải lăn lê tới tận ngày tháng nào.



Đưa một tiểu đao vào trong không gian chứa vật, Đại Hùng cẩn thận dùng linh lực của mình khống chế mũi nhọn chạm lên mặt Phù Vân. Hai ngón tay điều khiển đao nhẹ nhàng vung lên trên không như chim bay bướm lượn, mũi đao trong không gian kia cũng đồng thời bị hắn điều động vạch nhanh lên vách. Dựa theo hình vẽ tập luyện nhiều lần, từng nét, từng nét khắc nhanh chóng hiện ra. Chỉ hết thời gian một tuần trà, bề mặt trận Phù Vân đã được thay đổi. Đại Hùng buông tiểu đao, đưa linh lực truyền thẳng vào đồ hình Phù Vân mới hình thành.



Rắc rắc mấy tiếng như then cửa bị bẻ gẫy, pháp trận Phù Vân toàn bộ lóe sáng. Linh lực vừa truyền vào cấp tốc theo lộ tuyến do mũi đao tạo ra, chạy tới chui vào các pháp ấn. Lại một tiếng “bang” thanh thúy như cửa sắt bị người ta đẩy mạnh, không gian chật hẹp tại mét đầu tiên của Xích Đồng Đái – có lẽ bây giờ phải gọi là Nhật Uyên Đái – chợt biến ảo, bùng giãn thành một căn phòng lớn.




Ngang mười mét, dài mười mét, cao năm mét.



Cha mẹ ơi, năm trăm mét khối!



Đại Hùng líu cả lưỡi lại. Dung tích này không nghi ngờ, phải ở lọai vật phẩm không gian cấp cao mới có thể xuất hiện. Tại giới tu tiên tỉnh Hương Bình, cấp độ bậc này đủ để ngay cả các Long Cấp cường giả cũng xông vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán giành giật. Vậy mà còn hai tầng pháp trận Phù Vân nữa chưa mở. Nếu mở hết, không hiểu là không gian chứa vật của nó còn khủng bố đến mức nào.



Sự vui mừng ngòai mức tưởng tựơng gần như đánh cho Đại Hùng chết đứng. Sau khi tia linh lực thứ hai do thám xong dung tích của đai Nhật Uyên, hắn cứ như thế mà thẳng người cứng đơ giữa phòng.



Cũng không biết mất bao nhiêu thời gian, Đại Hùng mới bắt đầu hồi tỉnh lại. Việc đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là ngụy trang cho Nhật Uyên Đái. Với một thứ hữu dụng như thế, không có khả năng hắn giấu đi không dùng. Nhưng nếu chẳng may ngày nào đó để người ta phát hiện ra đó là món đai không gian cao cấp, cái mạng của hắn không chừng cũng bị tuyên bố hết hạn sử dụng. Chuyện giết người đoạt bảo trong tu tiên giới không phải không có. Trái lại, không ít tin đồn về các vụ tương tự đã được người ta lưu truyền rầm rĩ khắp nơi.



Ngụy trang Nhật Uyên Đái không hề khó khăn. Do vấn đề thẩm mỹ, nhiều người vẫn có thói quen may vỏ lụa cho đai lưng để nó hài hòa hơn với quần áo đang mặc. Dù sao mặc một bộ quần áo màu đen mà đeo cái đai lưng màu hồng, cũng không khỏi lắm phần chối mắt.



Đại Hùng lựa một mảnh vải màu nâu, cẩn thận vẽ lên ở mặt trong một pháp trận che mắt cỡ nhỏ mới sưu tầm, rồi bọc lấy Nhật Uyên Đái, may kín lại. Nhật Uyên Đái vốn dĩ không nổi bật, lúc này nhìn qua càng có vẻ tầm thường, không chừng còn dễ lầm lẫn với loại đai vải thông dụng là đằng khác.



Hai pháp trận Phù Vân kia Đại Hùng chưa tìm ra biện pháp giải, tạm thời gác qua một bên. Trước hết hắn cứ dọn dẹp đồ đạc tư trang vào đai Nhật Uyên cái đã. Rất nhiều thứ để bên ngoài luôn làm hắn lo ngay ngáy, ví dụ như đống kinh sách và viên long châu tìm được nơi cổ miếu, bình ngọc chứa tám tiên liên hạt. Còn có một đống đan dược, linh thạch, dược phương, tiên pháp càng ngày càng nhiều lên của bản thân. Nếu xem xét kỹ, cả mớ lò luyện đan, Hỏa Hồng Thạch, dụng cụ “nướng thuốc đại trà” cũng nên cất đi cho gọn. Ờ nên cho vào ít thực phẩm, vài dụng cụ nấu ăn, đồ vệ sinh cá nhân. Xem nào, cái này cần, cái kia cũng cần, không gian dư dả quá mà, quăng vào tất...



Đại Hùng say mê nhồi nhét, đến khi hắn ngừng tay, căn phòng hắn ở đã thông thống từ ngoài vào trong, chổi cùn, rế rách cũng không sót. “Bố khỉ, đến giường ngủ cũng quăng vào mất, chả lẽ tối nay ngủ trên nền đất? Mình đúng là sướng quá hóa điên rồi”. Đại Hùng chợt ngớ ra, vỗ trán cười to, vài thứ cần dùng hàng ngày lại phải lôi ra bày lại.



Trong lúc hắn còn chưa dứt niềm sung sướng của mình, từ cửa sổ bỗng nhiên bay vào một vỏ ốc màu trắng. Vỏ ốc dừng lại trước mặt hắn rồi giọng nói uy nghiêm của sư phụ Tấn Quang vang lên:



- Đệ tử Đại Hùng mau khẩn trương tới Lạc Long Đường lĩnh mệnh.


Bình luận

Truyện đang đọc