Con xà yêu đó là một công tử mặt mũi trắng trẻ mày nhỏ mắt nhỏ, người mặc Yến Cư phục màu xanh lam (1), làm nổi bật lên vóc dáng càng gầy gò cao ráo.
Khi hắn đuổi đến phường nhuộm còn ra vẻ như hung thần ác sát, song khi vừa bước đến nơi thì lập tức dừng bước, ngẩn ngơ nhìn về phía Ngân Nhung.
Chẳng phải là do mị thuật của Ngân Nhung mạnh đến cỡ có thể một chiêu khống chế được đại yêu tầm cỡ này hay như thế nào, mà do xà tính dâm, rất dễ bị mị thuật đầu độc.
Ngân Nhung cũng có hơi căng thẳng, liếm môi một cái, thử dò xét nói: “Công, công tử, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”
Đôi mắt màu nâu dài mảnh của xà yêu chớp một cái, há miệng nhè đoạn lưỡi thật dài, khàn giọng nói: “Mỹ nhân, tất nhiên là có thể.”
Lòng dạ Ngân Nhung nhẹ đi một nửa, mị thuật thi triển ra cũng càng thuận lợi, trong giọng nói ngậm ý cười, càng đầu độc: “Một chuyện rất đơn giản…”
Bước đầu tiên của mị thuật, đó là kiểm tra mức độ phục tùng, bảo đối phương làm một chuyện đơn, một việc nhỏ nhưng cần phải đích thân động thủ.
Một là để xem xem đối phương có bị mắc câu hay không, hai là để gợi mở ra một khởi đầu tốt đẹp, cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, có một rồi sẽ có hai, mở đầu tốt rồi, nương thế đó rồi sau này nhờ vào lời ngon ý ngọt, khiến cho đối phương nghe lời mình răm rắp, sẽ càng đơn giản hơn.
Có điều là, “chuyện nhỏ” của Ngân Nhung còn chưa nói ra lời, đã bị cắt ngang.
Trần Hướng Vãn đột nhiên ra tay, lưỡi dao bên cạnh quạt giấy còn bén hơn cả kiếm, kéo đến một trận gió chém thẳng vào người xà yêu.
Yến Cư phục màu xanh lam bị cắt một vệt dài từ vai đến ngực, để lộ làn da tái nhợt, da thịt bị cắt, song không chảy máu ngay.
Miệng vết thương trên da dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được biến thành vảy rắn màu xanh, đồng thời con xà yêu đó cũng tỉnh tảo lại nhờ đau đớn.
Đồng tử màu nâu dựng thẳng lóe lên, sáng lên ánh sáng hung tợn, há mồm nhè ra răng nanh và lưỡi, nhào đến đánh với Trần Hướng Vãn vừa tập kích mình.
Ngân Nhung: “…”
Ngân Nhung sợ ngây người trước tình cảnh ngay trước mắt mình, vị lang quân bạch y cầm quạt giấy đó sao không chạy đi, mà lại ra tay ngay lúc này chứ? Chẳng phải hắn nói chưa từng có qua lại gì với con xà yêu kia sao? Cho dù hắn muốn dạy dỗ con xà yêu đó đi nữa, nhưng hễ là người từng có một chút kinh nghiệm giang hồ, thì đều có thể nhận ra là y sắp đắc thủ rồi mà? Hắn cứ việc chạy ra ngoài, ngồi mát ăn bát vàng là yên chuyện rồi, tại sao còn phải làm việc thừa như thế?”
Chính bản thân Trần Hướng Vãn cũng không nghĩ ra được, tại sao mình lại nhảy vào vũng nước đục này, chỉ cảm thấy bộ dạng tiểu hồ ly tinh làm bộ làm tịch với con xà yêu đó, có hơi chướng mắt.
Có lẽ là do bị mị thuật của y ảnh hưởng đến.
Trần Hướng Vãn vừa đánh, vừa tìm lý do cho mình: “Chỉ đối phó với một con rắn yêu, cần gì phiền phức như vậy? Đánh luôn cho nhanh!”
Ngân Nhung: …thôi, người ta là đại lão mà.
Cao thủ đối chiến, đặc biệt là cao thủ không chênh lệch quá nhiều, thường thì thắng bại chỉ trong vòng một chiêu.
Con xà yêu kia bị Ngân Nhung đầu độc, đột ngột bị Trần Hướng Vãn chiếm được tiên cơ, đã rơi vào thế hạ phong, sau đó chỉ trong một vài chiêu, đã liên tục bại lui, lại thật sự bị thương bỏ chạy.
Nhưng, một người một hồ ly còn chưa kịp thở ra một hơi, thì bất ngờ càng có nhiều đại yêu đuổi tới! Cẩn thận phỏng đoán, tu vi tất cả của những con yêu này đều từ kỳ Pháp Tướng trở lên, tương đương với tu sĩ kỳ Nguyên Anh, xé gió gió mà đến, đằng đằng sát khí.
Đám người làm trong phường nhuộm nghe tiếng chạy đến vừa mới lú mặt ra, đã sợ hãi nhanh chân lùi trở lại, Trần Hướng Vãn cũng không nhịn được cau mày: “Yêu tộc sớm đã xuống dốc, tại sao lại có nhiều đại yêu mạnh kéo đến nhanh như thế?”
Ngân Nhung cũng thấy khó tin nổi.
Bởi trong ấn tượng của y, yêu tộc của bọn họ sống dưới thôn quê, tu vi thấp, hầu bao lép kẹp, người này nghèo hơn người kia, người này vô dụng hơn người kia.
Giới tu chân lấy cường giả làm đầu, yêu cũng không ngoại lệ, nếu như là ngày thường được nhìn thấy nhiều đại yêu như thế, không chừng Ngân Nhung còn tò mò chạy ra hóng hớt, ngưỡng mộ quỳ bái một lúc.
Song hôm nay, mục tiêu của những con yêu này là y, hơn nữa ai nấy đều mang theo sát chiêu, cùng chạy đến để lấy mạng nhỏ của y, Ngân Nhung sắp sợ tới phát điên rồi.
Dưới một trời ánh đao bóng kiếm, mưa vuốt rừng răng, đỡ trái hở phải, miễn cưỡng ứng đối, ngay cả lông trên đuôi cũng bị tước mất một mảng!
Ngay khi Ngân Nhung tưởng là không chừng hôm nay mình phải bỏ mạng lại nơi này, không thể tiếp tục che giấu thực lực được nữa, bất chấp dù có bại lộ cũng liều một phen, thì chuyển biến tốt xuất hiện!
Lúc đó, lòng bàn tay Ngân Nhung đã ngưng tụ ra một lớp sương trắng thật mỏng, tùy thời chuẩn bị dồn hết linh lực toàn thân lụi tàn theo lửa, hóa thành hàn băng bão tuyết, trực diện “lấy trứng chọi đá” với những đại yêu đó một lúc.
Thì bất ngờ nhìn thấy một đám tu sĩ mặc áo bào màu trắng, giáng xuống như thiên thần, chiến đấu với đám đại yêu kia.
Nhân số của bọn họ không ít, lực lượng ngang hàng với yêu tộc, cuối cùng thì Ngân Nhung cũng có cơ hội lấy hơi, gắng nhịn đôi chân sắp nhũn ra lùi về sau, lại đụng ngay Trần Hướng Vãn.
“… sao ngươi còn chưa đi?” Ngân Nhung thở dốc hỏi.
Trần Hướng Vãn nhìn thoáng qua những tu sĩ đột nhiên xuất hiện đó, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta nhận ra bọn họ, là người Vô Lượng Tông.”
“?” Ngân Nhung, “Ngươi không nhìn lầm đó chứ?”
Không phải Vô Lượng Tông cùng Thái Vi Cảnh thế như nước với lửa sao, bọn họ sẽ có lòng tốt đến cứu mình? Ít nhiều gì thì mình cũng đã từng là hồ ly của Thái Vi Cảnh!
Cùng lúc đó, con xà yêu kia ban đầu đánh lén Ngân Nhung chẳng biết bò đến từ lúc nào, đúng là lộ ra nguyên hình, là một con mãng xà màu xanh to bằng cái bát.
Đuôi rắn hòng muốn quấn lấy Ngân Nhung, ngay trước khi quạt giấy của Trần Hướng Vãn chém tới nó, xà yêu đã dừng lại, há cái mồm to như chậu máu… thở ra một làn sương trắng.
Như là bị đóng băng từ trong ra vậy.
Song, dẫu sao thì nó cũng là đại yêu kỳ Pháp Tướng, tu vi so với đệ tử kỳ Kim Đan trong bí cảnh thì sâu hơn rất nhiều.
Chưa đến mức ọc máu tại chỗ hay là đóng băng ngay lập tức, thậm chí mắt thấy tu sĩ Vô Lượng Tông sắp đồng thời tấn công, thì vẫn không lùi bước mà tiếp tục tiến đến.
Kề sát qua người Ngân Nhung, rồi mới chặn đường cướp của, cảm giác trơn nhớt lạnh lẽo buồn nôn áp vào da thịt của Ngân Nhung, một giọng nói khàn khàn truyền âm nhập mật: “Mọi chuyện đừng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, chúng ta giết ngươi là vì muốn tốt cho ngươi, bọn chúng cứu ngươi là có mưu đồ riêng.
Khác máu tanh lòng, ngươi tự lo lấy.”
Lời nói này mơ hồ khó hiểu, kín đáo cẩn mật, nhưng lại hết sức thành khẩn, cứ như là trưởng bối trong tộc ân cần dạy dỗ trẻ nhỏ, Ngân Nhung suýt chút nữa đã tin… mới là lạ!
Quá là bất hợp lý! Cái gì mà “giết ngươi là vì muốn tốt cho ngươi”? Khi còn nhỏ Ngân Nhung chỉ từng được nghe thấy sư phụ nói “đánh con là muốn tốt cho con”, đánh mông hai cái thì còn có thể miễn cưỡng hiểu là nỗi khổ tâm của trưởng bối, giết ngươi là vì muốn tốt cho ngươi, nói vớ va vớ vẩn cái gì đấy?
Đến cùng thì dạo này phạm vào Thái Tuế hay gì vậy, sao cứ thường xuyên bị đuổi giết thế không biết, còn cùng là yêu tộc nữa… Ngân Nhung bỗng nhiên nhớ lại chuyện trong bí cảnh, con nhện tinh Cẩm Nương suýt chút nữa giết chết mình.
Không khỏi sờ lên lục lạc mang trên cổ, con nhện cái lần trước suýt lấy mạng của mình, khi lục lạc mặc ngọc rơi xuống, hình như Thanh Bản sắp đến nhặt?
Hồi ức và dòng suy tư nhanh chóng lướt qua trí óc của Ngân Nhung, thật ra thì lời nhắc nhở chẳng hiểu thế nào của đại xà, lời văng tục trong lòng y, chẳng qua chỉ trong chớp mắt.
Mà ngay trong một vài hơi ngắn ngủi đó, chiến cuộc đã bụi trần lắng đọng, theo đại xà lần thứ hai bại lui, đám yêu tộc kia cũng rút đi như thủy triều xuống, thoáng chốc đã biến mất không còn một bóng.
Trận đấu này kịch liệt đến nhanh kết thúc cũng nhanh, trong khoảnh khắc chỉ còn sót lại các tu sĩ của Vô Lượng Tông.
Vẻ mặt của bọn họ nghiêm túc, tiến thẳng đến chỗ Ngân Nhung, trông thế mà còn hung dữ hơn cả đại xà.
Ngân Nhung vô thức co về đàng sau, hòng muốn giấu mình trong đống vải nhuộm xoắn vào nhau do trận chiến vừa rồi, tiếc là không thể lui được nữa, phía sau đã là tường.
Chỉ là, y quên mất cùng dán vào tường còn có một người nữa.
Trần Hướng Vãn đẩy ra mớ vải tạp nham ra, phủi bộ bạch y, thong dong đi ra, chắp tay thi lễ dành cho những người cùng thế hệ: “Các vị đạo hữu, đa tạ vừa giúp đỡ, Hướng Vãn cảm kích khôn cùng.”
“Trần thiếu tông chủ?”
Trận đại chiến ban nãy đến quá nhanh, sự chú ý của bọn họ dồn hết lên Ngân Nhung và đại yêu, chỉ thấy rằng có một vị tu sĩ bạch y ở đây, nên không ai chú ý dung mạo của hắn, càng sẽ không liên tưởng đến thiếu tông chủ của Vạn Kiếm Tông.
Bây giờ Trần Hướng Vãn đứng ra tự giới thiệu, đám tu sĩ đều có phần luống cuống, Ngân Nhung càng là khiếp sợ.
Cái gì mà Trần thiếu tông chủ? Cái gì Hướng Vãn? Thiếu tông chủ họ Trần tên Hướng Vãn, cả giới tu chân này có bao nhiêu người? Vị đại lão anh tuấn trẻ tuổi này… không lẽ là, người tình từng có hôn ước với tổ tông đó chứ? Nghĩ như thế, mới chợt nhận ra hình như giọng nói của hắn hơi quen quen, nhưng nhưng đại thiếu gia như hắn, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Quạt của Trần Hướng Vãn đột nhiên xòe ra, hay lắm một công tử văn nhã ôn hòa như ngọc: “Hướng Vãn và bạn mình gặp nạn, nhờ có chư vị trượng nghĩa giúp đỡ, đại ân của Vô Lượng Tông hôm nay, Vạn Kiếm Tông đã ghi nhớ, ngày sau ổn thỏa sẽ báo đáp nhiều.”
Biểu cảm trên mặt người của Vô Lượng Tông càng khó xử, rõ ràng là vừa rồi bọn họ định làm gì với Ngân Nhung, có lẽ là bắt đi, hoặc là có mục đích gì khác.
Nhưng bây giờ thiếu tông chủ Vạn Kiếm Tông nói ra những lời này, còn vạch trần thân phận của bọn họ, các tu sĩ cũng không tiện làm gì với “bạn của thiếu tông chủ”.
Cuối cùng trao đổi ánh mắt với nhau, kẻ cầm đầu cười khan một tiếng, nói: “Bọn ta xuống núi lịch lãm, đúng lúc đi ngang qua nơi đây, chẳng qua là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, không ngờ thế mà cứu bạn của thiếu tông chủ, chút chuyện nhỏ mà thôi, không đáng gì, thiếu tông chủ khách khí.”
Mấy người lại ngươi tới ta đi khách sáo vài câu tượng trưng, các tu sĩ Vô Lượng Tông phẫn nộ rời đi.
Để lại hai người Ngân Nhung và Trần Hướng Vãn, đứng giữa sân phường nhuộm tàn tạ —— người làm và ông chủ, thậm cư dân của cả một sớm nhỏ, nghe thấy tiếng đánh đá đã sớm bỏ chạy chẳng còn bóng dáng tăm hơi đâu —— trừ hai người họ ra, nơi này chẳng có lấy một tiếng thở, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí có một chút xấu hổ.
“…”
“…”
Vẫn là Ngân Nhung phá vỡ im lặng trước tiên: “Cảm ơn ngài vừa rồi đã ra tay cứu giúp, không có ngài, chắc ta đã sớm bị đại xà nuốt vào bụng rồi.”
Trần Hướng Vãn: “Không cần khách sáo, chuyện trở bàn tay thôi.”
“…” Tán gẫu tới đây, không còn gì để nói nữa.
Ở một vài mặt nào đó thì Ngân Nhung không tính là ngốc, thậm chí có thể nói là nhạy cảm.
Khi nãy chỉ vừa mới ngĩ thôi đã hiểu được đại khái —— đôi chuyện vụn vặt của mình và tổ tông, đệ tử trong tông ít nhiều gì cũng có suy đoán, tuy rằng không ai dám bịa chuyện về mình và chưởng môn Tiên tôn.
Nhưng lời đồn mờ ám vô căn cứ, thì lan truyền dễ nhất, mà trong thi đấu sư môn tin “chỉ nhờ một lời của Trần thiếu chủ, Thành Dương Tiên tôn đã vì lam nhan giận đỏ mặt, cùng với hôm đó, Ngân Nhung từ ngoài cửa nghe được đoạn đối thoại của hai người họ…
Đây chẳng phải chuyện rõ rành rành sao? Tổ tông muốn quay lại với tình nhân cũ, kết quả bị người cũ hiểu nhầm mình có “tân hoan”.
Vị “hôn phu” này đặc biệt đến xem tiểu yêu tinh dám dụ dỗ đạo lữ của mình trông như thế nào!
Thật ra, dù trước giờ tổ tông lời lẽ vô tình với mình, luôn tỏ rõ thái độ căm ghét, không hề chút che giấu nào, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn đã giúp mình rất nhiều, Ngân Nhung cảm kích trong lòng.
Thôi, dùng đức báo đức, giúp hắn lời nói lời hay đi.
Ngân Nhung chậm rãi giật giật tai hồ ly trên đỉnh đầu, giải thích: “Ừm thì, ta rời Thái Vi Cảnh, không…”
Y suy nghĩ một chút, đến cùng nuốt lời “sẽ không tiếp tục có liên quan gì đến hắn nữa” xuống, không biết sao lại sửa lời: “Không làm linh sủng của Thành Dương lão tổ nữa.”
__
(1) Yến Cư phục màu xanh lam: 青色燕居服, search ra được hình này: