LUẬT SƯ HỨA LƯU MANH: DỤ DỖ TIỂU KIỀU THÊ


Cung Ân Tố sau khi trở về phòng của mình, cô nhanh chóng bật chế độ học sinh chăm ngoan, lôi đề Tiếng Anh ra bắt đầu giải.

Ngày mai sẽ có một cuộc thi thử môn Tiếng Anh, Cung Ân Tố rất lo lắng, không thể không dành nhiều thời gian để chú tâm vào nó được.

E là đêm nay cô phải thâu đêm suốt sáng mới có thể ôn được Tiếng Anh.

Nghĩ đến điều đó, Cung Ân Tố thở dài một tiếng, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh mọi thường.

Hứa Hiên Trạch đêm nay cũng không nhiều việc cho lắm, kể từ lúc Cung Ân Tố trở về phòng của mình, anh cũng chỉ nén lại thư phòng tầm 10 phút.

Lúc đi về phòng ngủ, thư phòng của Hứa Hiên Trạch thuận đường đi ngang qua phòng của Cung Ân Tố.

Khi đi ngang qua, nhìn thấy khe cửa mở hờ, bên trong còn len lỏi một chút ánh sáng nhỏ.

Nhìn đến đồng hồ đeo tay, cũng không trễ lắm, tầm 10h hơn, nhưng mà đáng lý giờ này Cung Ân Tố nên đi ngủ, học sinh cuối cấp nhiều bài thì anh không nói, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải biết giữ sức khoẻ.

Hứa Hiên Trạch đi đến cửa phòng Cung Ân Tố, nhẹ gõ cửa lên một cái.

Cung Ân Tố đang vò đầu bức tóc với môn Anh ở bên trong, nghe thấy có tiếng gõ cửa, giật mình quay đầu nhìn về phía sau.

Thấy bóng in cao lớn của Hứa Hiên Trạch ở mặt sàn nhà ngoài cửa, Cung Ân Tố nhanh chân đi ra mở cửa cho anh.

Nhìn thấy anh, khoé môi bất tri bất giác vẽ lên một đường cong nhỏ.
- Chú nhỏ!

Âm thanh ngọt ngào cất lên giữa đêm khuya, chẳng hiểu tại sao Hứa Hiên Trạch cảm thấy có chút vui vẻ, rất thoả mãn.

- Cháu còn chưa ngủ nữa sao?
- Dạ chưa ạ, còn vài đề tiếng Anh...Cháu không hiểu cho lắm, nên muốn dành nhiều thời gian để làm.

Ngày mai còn có kiểm tra tiếng Anh.

Cung Ân Tố xấu hổ, cúi đầu nói.

Tiếng Anh...?
Hứa Hiên Trạch nhìn đồng hồ trên tay lần nữa, rồi nhìn cháu gái nhỏ trước mặt mình, nhỏ giọng nói:
- Có cần chú ôn giúp cháu không?
- Dạ...?
Sợ bản thân nghe lầm, cô nhẹ giọng nhắc lại:
- Chú nói là chú muốn giúp cháu ôn bài sao?
- Đúng vậy.

Dứt lời, Hứa Hiên Trạch vô cùng tự nhiên mà tiến vào trong phòng.

Thân người cao thẳng tiến đến góc bàn học nhỏ của cô.

Cung Ân Tố không khống chế được cảm xúc, bất giác bài xích lòng tốt của Hứa Hiên Trạch.
Hai người một trai một gái ngồi cạnh xát nhau, đều là trai đơn gái chiếc, ngồi cùng một chỗ giữa khung trời đêm tối, cùng ánh đèn mờ mịt của góc bàn học, lại hoà thêm âm thanh hít thở đều đều của hai người.

Nhìn có vẻ ái muội, nhưng thật ra Hứa Hiên Trạch lẫn Cung Ân Tố đều không mang suy nghĩ lệch lạc nào cả, dù sao họ vẫn tự nhận thấy, họ chính là chú cháu của nhau.

Mặc kệ là danh nghĩa hay là không.

Hứa Hiên Trạch nhìn đề ôn tập của Cung Ân Tố, sau vài phút xác định được phần kiến thức hiện tại của cô, anh nhanh chóng lấy ra một cây bút, viết viết vào một quyển vở trắng.

Đa phần là công thức cơ bản, tiếp đến là tô bút dạ quang vào mấy câu hỏi cho cô.

Bên cạnh còn ghi ghi chép chép, chú thích ngữ nghĩa cũng như ngữ pháp của câu hỏi.
Cung Ân Tố ngồi cạnh bên trố mắt nhìn, thật khộng ngờ có mấy câu thì "Hiện tại hoàn thành" cô chưa hiểu lắm, chỉ cần mấy nét bút của Hứa Hiên Trạch, cô liền nắm ngay trọng tâm cơ bản của bài.

Anh rất kiên nhẫn, ngồi cạnh bên chăm chú nhìn cô làm bài.

Nếu thấy sai liền lên tiếng sửa ngay.

Thoáng cái đã gần một tiếng hơn.

Giải quyết xong mấy đề Tiếng Anh, Cung Ân Tố cũng thẩm thấu được mấy kiến thức mà trên trường chưa kịp hiểu.

Sau khi chấm bút cho câu trả lời cuối cùng, Cung Ân Tố vô thức đưa tay lên che miệng mà ngáp.


Ngáo xong mới chợt nhớ còn có người bên cạnh, bẽn lẽn liếc nhẹ sang nhìn, bắt gặp ngay nụ cười đầy sự yêu thương của Hứa Hiên Trạch.

Cô bất ngờ xoay mặt sang hướng khác.

Hứa Hiên Trạch nhìn thấy cô gái nhỏ đã thấm mệt, vội vàng đứng dậy, sau đó nói:
- Hôm nay đến đây thôi, cháu mau đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học.

- Vâng ạ, chú nhỏ ngủ ngon.

- Ngủ ngon.
Cạch.

Âm thanh đóng cửa vang vọng bên tai.

Cung Ân Tố hít một ngụm khí lạnh, ngón tay trỏ phải đưa lên day day giữa trán.

Cô cảm thấy dạo này tim không được ổn cho lắm, chắc phải dành một ngày nghỉ để đi khám tổng hợp xem sao.

Sáng trước khi ra khỏi của nhà, Hứa Hiên Trạch hôm nay không đi làm, nhưng vẫn cho người lái xe chở Cung Ân Tố đi học.

Trước khi đi, Hứa Hiên Trạch cũng không quên chúc Cung Ân Tố thi được điểm tốt môn Anh.

Cung Ân Tố không đáo lời, miệng chỉ cười ngầm cảm ơn chú nhỏ.
Cô hôn tạm biệt Cung Ngọc xong cũng lên xe nhanh.

Đến lúc phát bài kiểm tra, Cung Ân Tố đọc đề, xong lại thầm cười.

Không nghĩ rằng mấy câu hỏi ngoài mà đêm qua Hứa Hiên Trạch giảng cho cô, trùng khớp với đề kiểm tra này.

Tuy không phải giống hoàn toàn, nhưng ít ra cũng trúng tủ khoảng 70-80%.

Xem ra hôm nay Cung Ân Tố rất thoải mái giải đề.

Lúc làm bài xong, theo thói quen kỹ càng tỉ mỉ của mình, cô dò xét lại thêm mấy lần nữa mới có thể an tâm đem bài lên nộp.

Ra khỏi lớp học, cũng vừa hay là giờ nghỉ trưa, học sinh nhốn nhào đi ra ngoài, cùng một lượt tiến đến căn tin của trường.

Cung Ân Tố đứng ngoài cửa lớp chờ Tổ Nhi, cô nàng nhỏ kia vẫn còn đang đứng xếp hàng, đợi lượt tiến lên nộp bài ở bàn giáo viên.

Lúc này Diệp Nhi từ lớp học đi ra, ánh mắt chạm ngay với Cung Ân Tố.

Cung Ân Tố ngoảnh mặt làm ngơ, xem như chưa có chạm mặt.
Diệp Nhi tức giận từ vụ lần trước, nghiến nhẹ răng rồi đi ngang qua người Cung Ân Tố, lúc đi còn cố tình sấn vào người Cung Ân Tố, vai huých nhẹ một cái.

Bản thân nhanh nhẹn, lách nhẹ người sang một bên.

Diệp Nhi bị hụt, khuôn mặt đỏ bừng bừng, tức giận đi nhanh sang hướng khác.

Hồi sau Tổ Nhi mới từ trong lớp đi ra ngoài hành lang, bắt gặp dáng vẻ khí thế bức người của Diệp Nhi, mặt cô khó hiểu nên hỏi Cung Ân Tố.
- Không gì cả, chắc là bị táo bón.
Tổ Nhi gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Sau đó hai người cùng nhau đi xuống căn tin, tìm bữa trưa.




Bình luận

Truyện đang đọc