LUẬT SƯ HỨA LƯU MANH: DỤ DỖ TIỂU KIỀU THÊ


Mới đầu không khí vô cùng hài hoà, chỉ vì câu nói vu vơ của cô vợ trẻ kia, đã khiến cho Hứa Hiên Trạch và Cung Ân Tố luôn tỏ ra ngượng nghịu, một chút hài hoà cũng không tồn tại.

Suốt một tiếng ngồi chờ đợi Cung Ngọc, cả hai người đều hết mực im lặng, ánh mắt cứ nhìn đông nhìn tây, chưa từng giao với nhau.
Tầng xấu hổ cứ tăng dần dần lớp lớp.

Hứa Hiên Trạch kể cả là người lớn tuổi nhất ở đây, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Dù sao anh tuy đã hơn 30 tuổi, nhưng thực chất chưa từng trải qua một mối tình nào.

Tuổi hiện tại cùng đã không còn là những chàng trai mới lớn biết yêu.

Tính cách lại khá nhu hoà, sự hiếu động của tuổi trẻ vốn chẳng hề tồn tại trên người anh.

Thế nên Hứa Hiên Trạch quyết định giữ im lặng.
Kể cả Cung Ân Tố cùng như vậy.

Tuổi thanh xuân vừa tròn đẹp, chỉ là cô cũng chưa từng có một mối tình nào cả, sự ngây ngô vẫn cứ phủ lấy tâm trí của cô.

Đến khi Cung Ngọc đã chơi xong, cậu thoăn thoắt chạy đến chỗ Cung Ân Tố.

Nhìn thấy chú nhỏ và chị đều im lặng, người cúi đầu, người lại quay mặt sang chỗ khác, dường như còn chưa phát hiện được sự xuất hiện của Cung Ngọc.

Cung Ngọc hơi dỗi, nhẹ chu môi nhỏ lên, đi tới cạnh Cung Ân Tố.


Lúc này Cung Ân Tố mới nhận ra sự hiện diện của cậu, cô vén nhẹ tóc mai ra sau mang tai, sau đó vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Cung Ngọc.

Ngón tay cái vuốt nhẹ mấy giọt mồ hôi còn đọng lại ở trên trán của cậu.

Hứa Hiên Trạch đứng dậy, nhanh chóng lên tiếng:
- Trễ rồi, chúng ta mau về thôi.

Cung Ngọc đã được thoả mãn sự vui sướng, lia lịa gật đầu muốn về nha, trên miệng vẫn như cũ, treo lên một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Chơi cũng đã mệt, vừa lên xe là Cung Ngọc nhắm mắt say sưa ngủ, đầu nhỏ gục lên bờ ngực mềm mại ấm áp của Cung Ân Tố.
Khi ngủ còn có tính xấu, miệng hay chu lên.

Cung Ân Tố nhìn thấy liền muốn chọc ghẹo, khẽ chọt nhẹ vào môi cậu, cậu bị nhột nên mím nhẹ, sau đó lại tiếp tục ngủ.

Một màn này lọt vào mắt của Hứa Hiên Trạch.

Anh vốn dĩ chuyên tâm lái xe, nhưng nghe vài tiếng hít thở khe khẽ của Cung Ngọc, ánh mắt mắt cũng nương theo kính chiếu hậu nhìn về dãy ghế phía sau.

Bắt gặp Cung Ân Tố đang trêu ghẹo Cung Ngọc, anh bên miệng khẽ vẽ đường cong.

Cảm thấy hai đứa cháu nhỏ này thật đáng yêu.

Chính Hứa Hiên Trạch trong lòng cũng mong rằng, thời khắc này hãy luôn dừng lại, sự hài hoà của một gia đình nhỏ đầy ấm áp và tình yêu thương.

Xe chạy đến nhà cũng đã là 11h đêm.

Cung Ân Tố nhẹ nhàng bế Cung Ngọc về phòng.

Còn Hứa Hiên Trạch thì về lại thư phòng của mình.

Đến sáng hôm sau, mọi thứ có vẻ đã trở về như cũ.

Hứa Hiên Trạch lẫn Cung Ân Tố dường như đều quên đi chuyện xấu hổ ngày hôm qua.

Tuy chỉ là lời nói đùa của một người phụ nữ, nhưng mà vô ý lại khiến cho hai con người chưa từng trải qua tình yêu gặp một cỗ lúng túng.

Sắp tới là đến ngày lễ Giáng Sinh, Cung Ân Tố vô cùng tích cực, hăng say làm việc ở tiệm hoa.

Đợt trước được nhận tháng lương đầu tiên trong đời, Cung Ân Tố chỉ có thể mua một bộ láp ráp nhỏ cho Cung Ngọc, còn Hứa Hiên Trạch thì cô chỉ mua cho anh một cái cà vạt.

Tuy giá hơi bèo, nhưng dù sao cũng là món quà ý nghĩa nhất mà cô dành cho họ.


Gần tới Giáng Sinh, số lượng người đặt hoa càng tăng nhiều, Cung Ân Tố làm không xuể việc, nhưng mà miệng chẳng hề than vãn, ngược lại cô càng rất thích.

Vì tiệm hoa của chị Ninh, vào mấy mùa dịp lễ thường có chương trình ăn theo tiền hoa hồng sản phẩm.

Khách càng đến đông thì tiền hoa hồng cho nhân viên càng được nhiều.

Đến lúc đó Cung Ân Tố chắc chắn sẽ kiếm thêm một khoản tiền nhỏ, đủ để mua tặng một món đồ đắc tiền cho Hứa Hiên Trạch.

Nghĩ vậy Cung Ân Tố lại nhìn xuống cái lắc nhỏ của mình, khoé môi hiện lên ý cười dịu dàng.

.......
Hôm nay có vị khách vô cùng đặc biệt đến tiệm.

Là một ông lão khoảng chừng tuổi 70.

Lưng còng còng, trên tay nắm chặt lấy cây gậy lão, khoé mắt đầy vết nhăn cùng chân chim, trên sóng mũi nhăn da là một gọng kính lão màu vàng.

Ông ấy vào tiệm hoa, Cung Ân Tố là người tiếp ông ấy.

Bề ngoài ông ấy vô cùng nho nhã, lúc nói chuyện với cô, ánh mắt của ông vô cùng hiền từ.

Nhưng sự hiền từ ấy càng sâu đậm hơn khi ông ấy nhắc đến người vợ già của mình.

Ông đến tiệm đặt một bó hoa hồng lớn, tầm 50 bông hồng.

Thường người ta sẽ tặng 99 bông, nhưng ông chỉ chọn đúng 50.

Như bắt được sự tò mò của Cung Ân Tố, ông lão cười cười rồi nói:
- Sắp đến là kỉ niệm 50 năm ngày cưới của vợ chồng tôi, tôi muốn tặng cho bà ấy 50 bông.


Nửa đời trẻ tuổi trước đó của tôi, tôi tuy đã cưới bà ấy nhưng mà tình yêu của tôi không thật sự sâu đậm, tôi ngày trẻ hung hăng lại phong lưu, thật sự đã làm khổ bà ấy rất nhiều.

Nhưng...bà ấy vẫn ở bên cạnh tôi, vẫn luôn yêu thương và tha thứ cho tôi.

Vì vậy nên tôi muốn dùng 50 năm cuộc đời còn lại ở bên cạnh bà ấy....
Câu chuyện nhỏ của ông lão ấy khiến Cung Ân Tố có chút chạnh lòng.

Nhìn ông ấy thật khác với dáng vẻ phong lưu như ông đã từng có.

Cung Ân Tố nghe xong, mỉm cười nhẹ nhàng, rồi miệng luôn tấm tắc khen người tình yêu của hai người.

Ai mà chẳng có quá khứ, chỉ là đến cuối cùng có nhận ra và hồi đáp lại được tình yêu của đối phương hay không.

Càng nghĩ tim của Cung Ân Tố càng thắt lại.

Nếu vẫn còn yêu, cớ gì tại sao trước đó cha của cô lại đi cưới thêm Ngọc Mỹ Liên.

Chẳng lẽ vì mẹ của cô đã qua đời, nên tình cảm cũng phai mờ đi hay sao?
Cô thật không hiểu được cảm xúc của người lớn, đúng vậy, dù sao cô cũng chỉ là một người non trẻ, còn chưa có trải sự đời, làm sao mà thấu hiểu được.

Cố gắng bình tĩnh, kiềm lại cảm xúc chính mình, Cung Ân Tố nhanh chóng chốt đơn của ông lão, và tiếp tục làm việc khác của mình.




Bình luận

Truyện đang đọc