LỤC ĐỊA BỊ MẤT

Lâm Nhất xoa chút nước miếng lên mí mắt trái, duỗi tay đỡ tường, chậm rì rì kéo đùi phải đi ra ngoài. Vốn đang tính tiếp tục làm phông nền, Bổng mang bộ lọc “Anh không nhìn thấy tôi” thấy cậu như vậy, sắc mặt kỳ quái, nghe tiếng chửi mát của cậu, lập tức chà xong đứng lên, sải bước theo sau.

Tiếng bước chân vững vàng phía sau làm mặt Lâm Nhất tối sầm. Tới sớm hơn cả cậu, chắc chắn ngồi xổm lâu hơn, lại đi vững như vậy, không khoa học.

Bổng cách độ hai bước chân theo sau Lâm Nhất, Lâm Nhất dừng lại cậu ta cũng dừng lại.

Lâm Nhất không am hiểu đối phó thiếu niên hướng nội, cho nên dứt khoát không nói lời nào. Đang đi, cậu quay đầu lại nhìn một cái, liền nhìn thấy vẻ mặt có chút ngơ ngác của thiếu niên.

“Em không về nhà sao?”

Bổng mím môi, dùng ánh mắt chấp nhất Lâm Nhất không cách nào đọc hiểu nhìn cậu.

Sau khi Lâm Nhất chân hết tê đi đường đã nhẹ nhàng hơn, “Vu rất lợi hại, em phải học cùng anh ấy cho tốt đấy.”

Người nói đầy tùy ý, người nghe lại dụng tâm, Bổng thấp thấp đáp lại, “Ừm, em sẽ.”

Thật đúng là có điểm giống Phục Phong, cùng mang kỹ năng xua người vạn dặm giống nhau. Lâm Nhất lại nói với cậu ta vài câu, nhưng vẫn như cũ không thể giống như đùa giỡn với Cáp Y và Bố Cốc.

Bổng rất nghiêm túc lắng nghe, cứ như là mỗi chữ của Lâm Nhất đều được nhai nát nuốt vào trong bụng.

“Anh tới rồi.”

Đứng ở cửa nhà, trong lòng Lâm Nhất có chút kỳ lạ, người này không phải là chỉ để đưa cậu về đấy chứ?

Bổng nhìn Lâm Nhất, “Ừ.”

Híp híp mắt, Lâm Nhất chỉ cười cười, duỗi tay đẩy cửa hàng rào.

Bổng nhìn theo bóng dáng kia đi vào mới xoay người trở về. Khi quẹo vào cậu ta nhìn thấy người đứng ở đối diện, biểu cảm trên mặt nháy mắt thu về, "Cha."

Cha con hai người ôm tâm tư một đường về nhà, Đức Lỗ đóng cánh cửa ván gỗ, nhìn con trai nhỏ của mình, vươn tay với nó.

“Đưa nó cho cha.”

Người Bổng chấn động, từ trong miệng phát ra một âm thanh nghe không ra bao nhiêu cảm xúc: “Cha, con không hiểu ý cha.”

“Không hiểu?” Đức Lỗ đột nhiên ra tay, cú đánh vung thẳng đến phía Bổng, lại ở một khắc trước khi chạm vào bị một cánh tay nhìn như nhu nhược vô lực chặn lại.

Bổng khẽ than thở, hơi nhướng mắt, “Cha, cha già rồi.”

Con trai còn xuất sắc hơn so với mình nghĩ, nên vui mừng, nhưng đồng thời cũng rất vô lực, còn có chút sợ hãi xuất phát từ bản năng. Tâm cơ thâm sâu đến cả y cũng nhìn không thấu, không bao giờ có thể bị vây khốn dễ dàng, có lẽ trước nay chưa từng bị vây khốn...

Đau đớn truyền đến từ cánh tay nhắc nhở y cảnh tượng vừa rồi, Đức Lỗ dường như già nua rất nhiều, “Ném cây cốt chủy kia của con đi, cha sẽ chế tác cho con một cây mới.”

Bổng buông tay, “Là Vu?”

“Không phải.” Sắc mặt Đức Lỗ nghiêm túc, “Chỉ có chặt đứt cái suy nghĩ không nên có kia đi, con mới có thể càng…”

“Sẽ không làm cha thất vọng.” Bổng ra tiếng cắt ngang lời Đức Lỗ, sau khi cho một lời hứa, khóe miệng câu lên một độ cong lạnh lòng, "Con không phải Bố Cốc."

Bố Cốc đang cùng Cáp Y dẫn đám bạn leo cây hái quả thì hắt xì một cái.

Hai ngày sau trong thôn cử hành một nghi thức long trọng. Đức Lỗ gỡ mào trên đầu xuống, rút chiếc lông chim dài nhất kia cho Cáp Lôi.

Cáp Lôi cắm lông chim lên một chiếc mào mới, Phục Phong đội lên đầu cho y.

Chỉ một thoáng, tếng hô to đồng loạt rung trời: “Cáp Lôi!” “Cáp Lôi!”

Lâm Nhất bị không khí cao vút này ảnh hưởng, cũng giơ tay lên theo gọi tên Cáp Lôi.

Xa xa, mấy tên đàn ông đứng chung một chỗ, bọn họ nhìn mấy người già đang cười nói chuyện phiếm mà thấy đầy sợ hãi. Đã không còn giá trị lao động, lại không bị đuổi khỏi thôn, cho thấy đồ ăn của Hùng thị đủ nhiều, thật là khó có thể tin.

Trong đó một tên đàn ông đầu bù tóc rối nhìn nhà ở bốn phía, lại nhìn tường đá đổ bên kia, cảm thán nói: “Hùng thị trở nên thật hùng mạnh.”

Những người khác gật đầu, “Đúng vậy.” Khi Thiên tẩy vẫn chưa như vậy.

Có người đưa tay chỉ chỉ, “Nghe nói đều là do chàng trai kia.”

Tầm mắt bọn họ lướt qua đám người ngừng trên người tươi cười trong sáng kia, lúc này trong lòng nổi lên suy nghĩ giống nhau, nếu người nọ ở trong tộc bọn họ thì tốt rồi.

Có lẽ là tầm mắt tìm tòi nghiên cứu quá mức rõ ràng, Lâm Nhất có hơi phát giác, cậu nhìn trái nhìn phải, hoang mang nhướng mày.

Lâm Nhất không phát hiện, Bối Bối trong một góc đã thấy được từ lâu. Cô khoanh cánh tay, cười như không cười nhìn qua, mấy người kia đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời.

Qua một lúc lại có người mở miệng: “Nếu Hùng thị là vua của chúng ta…”

Tên đàn ông vóc người thấp vẫn luôn im lặng không lên tiếng căng mặt, “Hùng thị tuy rằng hùng mạnh, nhưng lại quá mức an nhàn, thiếu đi dã tâm chiến đấu và lòng tin mạnh mẽ, không thích hợp.”

Tên đàn ông vừa mới nói trầm mặt xuống, “Anh có ý gì?”

Tên đàn ông vóc dáng thấp mở miệng nói thẳng: “Không phải trong lòng các người đã có đáp án sao?”

Trên mặt những người khác thay đổi liên tục, “Đừng quên có bao nhiêu tộc nhân đã chết trong tay Xà thị!”

“Nếu hy sinh tất yếu có thể đổi lấy người toàn tộc trở về thì càng tốt…”

Tên đàn ông vóc dáng thấp phun ra một ngụm nước miếng có máu, “Anh làm cái gì thế?”

Trả lời gã lại là một quyền, vì thế những tộc nhân từ bộ lạc khác nhau trong ngày long trọng nhất của Hùng thị đánh nhau như động vật man rợ.

Xung quanh im lặng trong nháy mắt, tiếp theo là tiếng kinh hô nổi lên bốn phía. Sắc mặt Cáp Lôi không quá đẹp, y đi nhanh qua, mỗi tay một người xách lên ném văng ra ngoài, thô giọng quát: “Còn đánh nữa thì cút hết khỏi thôn cho tôi!”

Trên mặt mấy người kia vẫn là vẻ hung ác, bị phẫn nộ che kín, bất cứ lúc cũng sẽ lại ra tay, một cảm giác áp bách hít thở không thông làm cho bọn họ theo bản năng sinh ra sợ hãi.

Nhìn thấy bóng dáng đi tới trong đám người, đối diện với cặp mắt đen nhánh không có cảm xúc dao động kia mà cả kinh trong lòng. Lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan lên trên, bọn họ ngay lập tức tỉnh ra, vô thố đứng đực tại chỗ.

“Đại Vu.”

Phục Phong nhàn nhạt quét mắt, vẻ mặt hờ hững làm trán những người đó đều đổ mồ hôi, hắn thu mắt dẫn Lâm Nhất rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng Phục Phong biến mất không thấy, mấy người kia mới ngồi liệt dưới đất, sợ hãi không nhẹ.

Bộ lạc Ưng thị.

Lựa chọn địa hình và thói quen sống, bọn họ ở trong những sơn động lớn bé không đồng đều, xung quanh đều là cây cối cao ngất tầng mây.

Một người bị nhiều người vây quanh ngồi trong một cái sơn động. Trường bào rộng rãi không sạch sẽ, bím tóc dài sau lưng cũng có chút rối, trên khuôn mặt mang theo ý cười dịu dàng kia có vài vết bẩn, chật vật chưa từng có.

“Không ngờ tộc trưởng Ưng thị lại đê tiện như vậy.”

Diễm ở đối diện ngồi xếp bằng cười lạnh, “Tôi cũng không ngờ tân tộc trưởng Ngư thị lại ngu ngốc như vậy.”

Một cây sáo xương là có thể làm người luôn thong dong bình tĩnh giảm sức phán đoán, thậm chí biết rõ là bẫy, có nguy hiểm cũng không quay đầu lại, dũng khí không tồi.

Trong hang rơi vào tĩnh mịch im ắng, chỉ có hai tiếng thở tần suất khác nhau.

Diễm thưởng thức cây sáo xương trong tay, giọng nói lạnh lẽo, “Cái này còn quan trọng hơn cả mạng cậu?"

Đa Cát nhắm mắt, rất quan trọng, là thứ duy nhất người kia đưa cho y.

Diễm nâng tay, ngón tay mềm nhẹ vén sợi tóc rối của Đa Cát ra, “Tóc đều rối cả, không giống cậu.”

“Tộc nhân của anh thật nhiệt tình.” Đa Cát đang cười, trong mắt lại không hề có một tia ý cười.

Diễm dùng lược gỗ chải đầu cho Đa Cát, Đa Cát kinh tởm giãy giụa, đột nhiên có một lực mạnh kéo tóc y xuống, y đau đớn thở hổn hển, bên tai là giọng nói âm trầm, “Đừng ép tôi động thủ được không? Hửm?”

Thấy y nhìn tóc trên mặt đất, giọng điệu Diễm nhẹ đi, “Đa Cát, cậu hồ đồ rồi.”

Khóe mặt Đa Cát hiện lên tia sáng, môi bất giác mím chặt thành một đường thẳng.

Diễm tết xong tóc dài của Đa Cát, vừa lòng buông xuống, “Tôi biết cậu và Tháp Mộc đạt được giao dịch gì, chắc chắn cậu ta cũng biết.”

“Cậu ta là Phục Phong, không ai có thể uy hiếp cậu ta.”

Đa Cát nghiêng đầu, Diễm dùng sức nắm lấy cằm y. Giọng nói phát ra từ yết hầu và lực trên tay hoàn toàn tương phản, dịu dàng như là đang đối đãi với một đứa nhỏ không nghe lời, “Bởi vì sự ngu xuẩn của cậu mà hại chết anh em của tôi.”

Lại là hồi lặng im, Đa Cát bị bắt ngửa đầu, cằm đã xuất hiện dấu tay đỏ thẫm, y bình tĩnh đối diện với Diễm.

Bên ngoài hang có tiếng truyền đến, Diễm buông tay nắm cằm Đa Cát ra, lau vết bẩn trên mặt y đi, “Tháp Mộc là người điên, tôi không thể điên với tên đó, cậu cũng không thể.”

Đa Cát thấy gã sắp đi, đột nhiên duỗi tay giữ chặt. Diễm cứng đờ quay đầu lại, lại nghe thấy giọng nói xa cách của đối phương: "Đưa cây sáo cho tôi.”

Diễm ném mạnh ra, cười lạnh lên tiếng: “Không vội.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Thời kỳ này không có giao thông thuận tiện, giao tiếp giữa bộ lạc đều dựa vào hai chân Ưng thị và Hùng thị mỗi bên ở một đông một tây, ở giữa cách rất nhiều bộ lạc nhỏ, còn có một Xà thị, Ngư thị ở phía nam.

Tin tức đến đây chậm, một năm sẽ có hai lần gặp nhau, một lần là Thiên tẩy, còn có một lần là cùng một kiểu như chợ. Cố định một chỗ, mang theo vật phẩm trong tộc lặn lội đường xa chạy đến trao đổi với vật phẩm cần của tộc khác, những khi khác cơ bản không trao đổi gì.

Vì để giữ liêc lạc với Ưng thị, Lâm Nhất nghĩ ra một cách. Khói đốt phân sói không dễ bị gió thổi tan, có thể dùng để truyền tín hiệu.

Khi bầu trời phía xa có một sợi khói đặc dâng lên, sau khi Cáp Lôi nhận được thông báo liền kích động đi tìm Phục Phong.

“Vu, khói xuất hiện! Chúng ta có phải nên…” Câu nói kế tiếp bị một ánh mắt áp xuống, Cáp Lôi suýt chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi mình.

Phục Phong bế người không biết đã ngủ mất từ khi nào đặt lên giường, kéo kín da thú, cất bước ra ngoài.

Cáp Lôi sờ sờ ót, nhanh chân đuổi kịp. Dường như mỗi lần y nhìn thấy Lâm, đối phương đều đang ngủ, có điểm giống với mẹ Cáp Y.

Một chàng trai trẻ tuổi giống với phụ nữ mang thai, quá kỳ quái.

Trên thực tế Lâm Nhất rất buồn ngủ, cực kỳ buồn ngủ, trước khi ăn cơm buồn ngủ, sau khi ăn cơm buồn ngủ, cũng càng lười, rúc trên giường không ra khỏi cửa. Đôi khi Cáp Y và Bố Cốc đến tìm cậu, nhưng đa số lần tinh thần cậu sẽ uể oải.

Ngáp một cái, Lâm Nhất lau sạch nước mắt chảy ra ở khóe mắt, lười biếng nói: "Hai đứa đi đi, anh ngủ một lát.”

“Lại ngủ? Bố Cốc đứng ở mép giường, nhìn chằm chằm người có gương mặt sạch đẹp trên giường kia, đầy đặn hơn nhiều, "Lâm, anh sẽ không bị bệnh chứ?”

“Rất tốt.” Lâm Nhất khép nửa mắt, cậu là bác sĩ, bản thân bệnh hay không mà không biết sao? Nhưng mà hình như là rất khác thường.

Cáp Y bò trên giường xoa bóp mặt Lâm Nhất, xúc cảm thật tốt, mềm mại, nhóc nhịn không được nhéo nhiều vài cái, “Lâm, anh sắp thành heo con rồi.”

Lâm Nhất đẩy tay Cáp Y, thay đổi tư thế nằm, ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, có thể không mập sao?

Cái cảnh này bắt đầu từ khi nào…

Giữa trưa khi ăn cơm Lâm Nhất đặc biệt dùng nước lạnh rửa mặt, hung hăng vỗ vỗ làm bản thân tỉnh táo lại.

“Phục Phong, anh có phát hiện em béo hay không?” Lâm Nhất cúi đầu nhanh chóng gạt gạt đồ ăn dưới đáy bát.

Phục Phong lấy bát cậu đi lại chất đầy một bát cơm, gắp một đống đồ ăn lên trên chóp cơm, dùng chiếc đũa đè xuống, lại gắp một chút đồ ăn nữa để lên, lúc này mới đưa tới trước mặt cậu.

Lâm Nhất nhìn đống đồ ăn quá cao: “…”

Tay sờ sờ cằm đầy đặn hơn nhiều của Lâm Nhất, Phục Phong cười khẽ, “Béo chút mới tốt, bế lên rất thoải mái.”

Lâm Nhất liếc hắn một cái, không buông tha chén cơm kia.

Cơm nước xong theo gót Phục Phong đi qua đi lại trong sân tiêu hóa đồ ăn, Lâm Nhất lại có chút mệt, cậu véo đùi thật mạnh, vào phòng lấy cái quần hưu nhàn kia ra. Kết quả lại kéo không lên, nín thở kéo mạnh khóa kéo cũng không được.

Phục Phong dựa trên cửa, thấy thịt mềm trên eo Lâm Nhất bị siết đỏ cả lên, hắn than nhẹ một tiếng, đi qua đè lại tay đối phương, đau lòng sờ sờ.

“Ngứa…” Lâm Nhất giật giật người, ngẩng cổ đáp lại nụ hôn của Phục Phong.

Eo đã béo đến mức này rồi sao? Lòng cậu rơi thẳng xuống, lọt tỏm vào đáy cốc, gặp đả kích nặng nề xưa nay chưa từng có.

Hai chữ giảm béo to tựa con ngựa hoang thoát cương mà chạy như bay qua.

- -----------

Bình luận

Truyện đang đọc