LỤC ĐỊA BỊ MẤT


Có một đoạn có vẻ bị tấn giang quét mất nên chị nhà xóa rồi=) t phải đi kiếm đủ nguồn để mò lại ấy, đoạn trong ngoặc sẽ là phần bị xóa nhe.

- -------------
Đi đến một nơi tương đối khuất, ẩn giữa một rừng thông nâu, Lâm Nhất buông cục đá và cốt chủy xuống, lại ném sọt trên lưng lên mặt đất, thả tay mò mẫm vào trong đũng quần.

Sau khi tới nơi này cậu liên tiếp gặp chuyện, vội vàng làm sao để thích ứng làm sao để sinh tồn, lại ngó lơ bầy con cháu.

Những thanh âm đó vừa lọt vào tai, như một đốm lửa ném vào đống củi khô, lạch tạch vang lên, bốc cháy.

[Tốc độ trên tay cậu tăng dần, nhanh dần, Lâm Nhất khép nửa mắt thoải mái thở dốc.

Đã kiềm mấy tháng rồi, rất cứng, sau mấy lần tuốt, cậu bắn ra một cách thoải mái.

Đặc hơn trước nhiều, có vẻ là ăn nhiều thịt, mùi có hơi tanh.

Lâm Nhất lấy vài chiếc lá lau bầy con cháu, sau đó nhìn lại, nên đi tắm rồi.]
Đá đá lá nát trên mặt đất, che lấp hết dấu vết lưu lại trên đó.

Sau khi giải quyết xong, bước chân Lâm Nhất nhẹ đi nhiều, cậu đổi hướng tiếp tục tìm kiếm thức ăn.

Trời quá lạnh, thú lẫn chim đều di cư hoặc ngủ đông cả, trong rừng lộ ra sự im lặng hoang vắng và chết chóc làm người ta tuyệt vọng.

Vừa đi vừa vung cốt chủy chém cỏ khô xung quanh, Lâm Nhất bị lạnh đỏ cả mũi, trên mặt còn bị trầy vài vệt máu, đầy chật vật.

Cậu ngừng trên một sườn dốc cao, chỗ trũng xuống có một đám cây nhỏ mọc thành cụm.

Vỏ màu vàng, cao đến eo, có các đốt thưa, phiến lá có đường vân dày màu trắng.

Cắt một cây cắn một miếng vỏ, nước bên trong ngọt lành, mắt Lâm Nhất sáng lên, lập tức dùng cốt chủy cắt một ít cột lại ném vào sọt.

Mỏng hơn cây mía, lại dày hơn móng tay, có lớp vỏ dày, thứ này có thể giữ rất lâu, đói bụng thì gặm một cây, hơn nữa nhai nát vỏ còn có thể làm củi đốt.

Lại đi một đoạn, Lâm Nhất đột nhiên dừng chân, không biết có phải là cậu ảo giác hay không, hình như lạnh hơn, âm lãnh.

Cánh rừng này rất lớn, Hùng thị canh giữ vad sinh sống, bọn Cáp Lôi cũng chỉ dám săn thú trong phạm vi giới hạn, trong rừng sâu quá âm u, không ai dám bước chân vào.

Lâm Nhất đứng tại chỗ nhìn lùm cây đan xen sâu thẳm, loại cảm giác quỷ dị ngay sau đó quái vật khổng lồ sẽ chạy ra nảy lên.

Tin sẽ có, không tin không có, cậu vẫn nên tạm thời tin một chút thì tốt hơn.

Tốc độ trở về còn nhanh hơn lúc đi, Lâm Nhất chạy tới hướng ra.

Chân dẫm lên dây leo héo, Lâm Nhất suýt thì ngã nhào.

Cậu khom lưng vừa muốn kéo dây leo ra, lại vào lúc này, qua giữa hai chân nhìn thấy trên mặt đất phía sau có một cái bóng thật lớn, bao phủ lấy hết cỏ cây.

Lông tơ trên lưng dựng thẳng lên, một giọt mồ hôi trượt xuống thái dương, chỉ có hơi thở và tim của bản thân là im lặng.

Cổ họng khô khốc, cậu quay đầu lại nhìn, cái gì cũng không có, tự mình dọa mình ra cả người mồ hôi.

Sau khi chạy ra, Lâm Nhất ngồi xổm ven đường bắt đầu nôn mửa, trong bụng không có bao nhiêu đồ ăn, thốc thốc cũng chỉ có thể nôn khan.


Mồ hơi trên mặt thấm vào vết trong miệng vết thương, đau đớn, Lâm Nhất trực tiếp nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.

“Chết rồi?”
Giọng nói trên đỉnh đầu lạnh nhạt, Lâm Nhất nheo mắt, Bối Bối vẫn đeo cung, ánh mắt nhìn xuống cậu tràn ngập khinh thường.

“Kéo tôi một cái.”
Bối Bối nhíu mày, đưa bàn tay qua.

Lâm Nhất cười cười, nắm lấy tay cô, “Cảm ơn.”
Quét mắt nhìn cái sọt trên mặt đất, Bối Bối lại đi.

“Vu là Vu của chúng tôi.” Ngụ ý là chúng tôi sẽ cho ngài ấy thứ tốt nhất.

Cái lời này sao mà nghe khó chịu vậy? Lâm Nhất vỗ vỗ bụi trên người, ngẩng đầu nhìn Bối Bối, “Tôi thích chăm ảnh.”
Đối phương nói nghiêm túc, hoàn toàn không phải đùa.

Vẻ mặt Bối Bối có chút kỳ quái, còn có hơi hoảng sợ.

Lấy hai cây thảo dược trong sọt đưa qua, Lâm Nhất nói: “Tôi không nợ nhân tình.”
Nói xong liền khiêng sọt đi lướt qua cô.

Môi đầy đặn khẽ nhúc nhích vẽ lên một đường cong, câu lên thành một độ cong, Bối Bối nhét hai cây thảo dược vào người.

Cô đã đi theo người nọ một đoạn thời gian, mỗi lần ra khỏi thôn đều sẽ lén bảo vệ, lần này chỉ là trên đường rời đi một chốc, đến bụi cỏ để tránh xa bọn Ly và A Do.

Trở về đã thấy người nọ không còn nữa, lúc mất chút sức tìm được thì đối phương đang chạy trốn, hơn nữa còn chạy thục mạng, cứ như sau lưng có cái gì đuổi theo.

Vu nói không thể làm người nọ bị thương, không biết mấy cái vết nhỏ trên mặt đối phương có tính không?
Lâm Nhất phát hiện Bối Bối không theo kịp, thở ra một hơi.

Lần trước suýt nữa bị rắn cắn, là cô xuất hiện đúng lúc giết con rắn đi, tuy rằng cái thời điểm đúng lúc kia có hơi ảo diệu.

Trong thôn rất yên ắng, người đi ra ngoài săn thú và hái lượm đồ ăn cũng chưa trở về.

Lúc Lâm Nhất trở lại chỗ ở, đợi bên trong rào tre có mười mấy đứa nhỏ, Bố Cốc và Cáp Y cũng ở đó, ai cũng ngửa đầu.

Phục Phong ngồi trên da dê đang nói cái gì đó, giọng nói từ tính mà hơi thấp làm lòng Lâm Nhất kiên định.

Thấy Phục Phong nhìn mặt cậu, Lâm Nhất thản nhiên nói: “Không cẩn thận bị trầy.”
“Nhánh cây?” Bố Cốc tò mò nhìn chằm chằm Lâm Nhất, trong mắt viết hai chữ, ngu xuẩn.

Lâm Nhất trợn trắng mắt, oắt con láo toét.

“Cáp Y, lại đây.”
“Lâm.” Cáp Y tung ta tung tăng chạy tới, một giây đã bán đứng bạn bè.

Mẹ nói Lâm là người tốt, nhóc cảm thấy Lâm cực kỳ lợi hại.

Lâm Nhất lấy trong sọt ra một cây mía dại, “Cái này cho nhóc, vỏ cứng đấy, chậm một chút.”
Cáp Y chậm rãi cắn một miếng vỏ, đầu lưỡi liếm liếm, “Ngọt quá.”
Vừa nói thế, mấy đứa nhỏ khác đều nhao nhao lên, trong nháy mắt Lâm Nhất đã thành mặt trời chân lí chiếu qua tim, “Mọi người đều có.”
Lâm Nhất chà chà cây trong tay lên người rồi đưa cho Phục Phong, không dám nhìn thẳng ánh mắt thâm trầm của đối phương.


Có vẻ là giận rồi, tuy rằng không biết nguyên nhân nằm ở đâu.

Phát từng cái xong, chỉ có độc một người hai tay trống trơn.

Xem cái vẻ của bọn họ, có vẻ như thật sự ăn rất ngon.

Bố Cốc nuốt nước miếng một cái, cậu nhóc cứng cổ trừng Lâm Nhất, "Không phải nói mọi người đều có sao?”
Lâm Nhất cười nói: "Trừ nhóc ra.”
Bố Cốc vừa nghe liền la hét kêu to, tâm tính thiếu niên, da mặt cũng mỏng.

Bạn bè đều có, chỉ có cậu nhóc không có, quả thật mất mặt, cậu nhóc tủi thân cúi đầu, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi.

Đám nhóc đều cười vang, giọng Cáp Y cười lớn nhất, da mặt ngăm đen sắp cười ra cả một đóa hoa.

Vừa thấy chính là bị Bố Cốc ức hiếp lâu rồi, nông dân nhỏ nổi dậy.

Lâm Nhất vừa thấy dáng vẻ đó, cạn lời mím môi, cho cậu nhóc một cây khá dài.

Nghĩ nghĩ, cậu giữ chặt khuôn mặt đỏ như đít khỉ của Bố Cốc.

Bố Cốc rụt cổ, “Ngứa.”
“Nhịn đi.” Lâm Nhất nói vài câu vào tai Bố Cốc, ở giữa còn vô ý thức xen kẽ ngôn ngữ của mình, sau đó phản ứng lại mới thử dùng từ ngắn gọn thay thế.

Phục Phong nghe được cậu nói cụ thể vị trí đồ ăn ra, để Bố Cốc nói cho Đức Lỗi, hơi nhướng mày.

Tống mấy đứa nhỏ về, Lâm Nhất về phòng, đổ nước vào nồi đá.

Cậu có hơi sốt nhẹ, muốn uống chút nước ấm.

Phục Phong lấy đá quẹt lửa nhóm củi, nhìn cậu, “Đau?”
Mặt trắng bệch, vài miệng vết thương đỏ hồng cực kỳ dễ thấy.

“Không đau.” Một bàn tay đặt lên mặt, ấn lên miệng vết thương, miệng Lâm Nhất giật giật, “Shh, đau, anh nhẹ chút.”
Vừa nãy nói không đau, bây giờ lại nói đau, Phục Phong thu tay, “Nói dối không tốt.”
Lâm Nhất im lặng nuốt xuống một búng máu, im lặng đi mò thuốc đắp lên.

Định ngủ một giấc, nhìn thấy trên mặt đất có một trái mọng to tròn, cậu ngồi xổm xuống làm mặt quỷ, “Ở đâu ra thế?”
Phục Phong lấy cốt chủy cắt ra một miếng, “Ăn.”
Cắn một miếng, giòn giòn như củ cải, răng Lâm Nhất cực kỳ tốt, nghe tiếng và tốc độ cũng đủ biết, “Ngon quá.”
Phục Phong lại cắt một miếng, hắn quen bị người ta kính sợ như thần linh, nhưng người này đối với hắn chỉ có tò mò.

Liên tục ăn ba miếng, uống một chén nước ấm, Lâm Nhất cất hết phần còn lại đi, cậu không hỏi lại Phục Phong thứ đồ kia lấy ở đâu ra.

Trời tối nhanh, cảm giác như ăn bữa cơm rồi nằm một chút đã tối, Lâm Nhất có hơi mệt, nhưng nhiệm vụ hôm nay của cậu vẫn chưa hoàn thành.

Lâm Nhất lấy nhánh cây trên mặt đất vẽ một vòng tròn, “Ánh trăng nên là như vậy.”
Sau đó lại lau một nửa vòng tròn, “Có đôi khi cũng sẽ như vậy.”
Nhưng lại không thể nào vỡ ra được, nếu là ở thế kỷ 21, tuyệt đối là tận thế tới.


Phục Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại cúi đầu nhìn thứ Lâm Nhất vẽ, không biết nghĩ gì.

Từng nét bút bằng nhánh cây đều là chữ Khải chính quy*, Lâm Nhất nói: “Đây là tên của anh.”
(*)Là phong cách viết chữ Hán hiện nay.

Tên, Phục Phong âm thầm nhớ kỹ.

Mong mỏi nhất là nhìn thấy người đàn ông có sức mạnh bí ẩn lộ ra vẻ mặt ngây thơ, Lâm Nhất câu môi, “Hôm nay học hai chữ này, chờ khi nào anh viết được sẽ dạy cái khác.”
Phục Phong ừ một tiếng, cầm lấy nhánh cây từ từ nghiên cứu.

Vào nhà mặc một cái quần lót phơi khô duy nhất lên người, hôm nay dưới đũng quần trống trơn, một chút cảm giác an toàn cũng không có, không biết Phục Phong có lạnh hay không?
Hẳn là không lạnh, rừng cây rậm rạp, chắn gió.

Lâm Nhất mang theo nụ cười đáng khinh chui vào trong ổ, qua một lúc khuôn mặt đau khổ của cậu từ trong ổ chui ra.

“Phục Phong, ngủ.”
Thiếu mất bếp lò, trong ổ không có bao nhiêu hơi ấm.

Tay chân cậu vẫn lạnh, đặc biệt là chân, lạnh cứng đờ, muốn dùng nước ấm ngâm một chút cũng chẳng có điều kiện.

Xem ra nếu muốn phải tìm cách làm một cái thùng lớn.

Xốc mành lên, Phục Phong tiến vào, thấy người trên giường cuốn da thú rúc vào sâu bên trong, cuộn mình thành một quả đoàn, sâu trong đôi mắt xẹt qua một chút dao động.

Phục Phong vừa lên giường, Lâm Nhất liền chủ động lăn qua, xốc da thú lên cho hắn đắp.

Chân lạnh như băng lén dịch qua một chút, không phản ứng, lại dịch qua một chút, vẫn không phản ứng.

Cậu vui vẻ, cong khóe miệng nhắm mắt lại.

Ngày trận tuyết đầu buông xuống đó, Lâm Nhất đang ở trong phòng vụng về đan chiếc kim bằng xương trên mặt da thú, muốn khâu một miếng lông, như vậy buổi tối đắp lên người sẽ ấm áp hơn chút.

Có tiếng kèn trầm lượn lờ trong thôn, cậu buông việc trên tay chạy ra ngoài.

Tuyết vẫn rơi, rất nhiều người đều tụ tập ở bãi đất trống.

Đức Lỗi đang đứng trên một chiếc cột gỗ, y lớn tiếng nói gì đó, nhịp nói rất mau, cũng rất cao.

Lâm Nhất nghiêm túc bắt giữ tin tức, phụ nữ bắt đầu vỗ tay, đàn ông đều giơ hai tay ngửa mặt lên trời tru lên.

Phục Phong đứng ở bên kia khép mắt, tóc dài không được cột lại, xõa trên vai, bay theo gió.

Hắn cứ như vậy lẳng lặng sừng sững ở đó, trên người nhanh chóng rơi đầy tuyết, thánh khiết mờ ảo.

Các tộc nhân đều nhìn về phía hắn, trong mắt bọn họ trong mắt mang theo nét sùng kính.

Lâm Nhất muốn tiến lên chạm vào Phục Phong, cậu cảm thấy mình và đối phương cách nhau quá xa, non nửa năm ở chung này như là không chân thật.

Việc này làm cho cậu bất an, nhưng mẹ Cáp Y và mẹ Bố Cốc vẫn luôn níu cậu lại.

Có ánh mắt dừng trên người cậu, Lâm Nhất đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt trầm tĩnh kia cách mấy hàng người.

Cậu ngoan ngoãn trở lại, Phục Phong vẫn còn ở đó.

Ở bên chân Phục Phong có một con nai bị trói sống, đối diện có ấm đồng, chậu gốm, hộc*, chén gốm.

Đều lớn hơn nhiều so với trước đó cậu từng thấy, bên trong đựng đầy gạo kê màu vàng và một ít quả dại.

(*)ly nhỏ có chân.


Ngoài ra còn có một cái bình gốm rất lớn, lớn đến mức Lâm Nhất cảm thấy có thể lấy làm thùng nước luôn.

Kết hợp cảnh tượng nhìn thấy trước mắt và ghi chép trong sách, Lâm Nhất hiểu ra, bọn họ là đang khẩn cầu thần linh có thể phù hộ cho mùa đông này.

Cây gậy gỗ chỉ lên trời, chuông gốm trên đỉnh phát ra âm thanh nặng nề, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.

Môi Phục Phong khẽ nhúc nhích, âm điệu kỳ lạ phát ra, trong mắt hắn như giếng cổ không dậy nổi chút gợn sóng nào.

Tất cả mọi người quỳ xuống, ngu thành quỳ rạp trên mặt đất, mặt dán lên tuyết đọng.

Lâm Nhất theo bản năng ngừng thở, cậu cũng nhập gia tùy tục.

Phục Phong giơ một cây dao, lưỡi dao sắc mỏng đón bông tuyết, trong nháy mắt kia, Lâm Nhất tưởng rằng đó chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.

“Cáp Lôi!” Đức Lỗ hét lớn.

Cáp Lôi bước nhanh đến nhận lấy, dao đá đâm vào cổ con nai.

Tiếng than khóc của con nai bị tiếng kèn nổi lên át đi.

Máu chảy ròng ròng bị đựng đầy trong một bình gốm, trong tay Phục Phong cầm một đoạn nhánh cây, quấy vài cái bên trong bình gốm, môi khẽ nhúc nhích, nói vài câu gì đó.

Đầu tiên là Đức Lỗi, sau đó là Cáp Lôi, mỗi người đều thận trọng uống một ngụm máu chảy xuôi trong cơ thể con nai, sau đó bọn họ sẽ phát ra thanh âm sung sướng.

Máu nai nóng ấm, mang theo một mùi tanh nồng.

Lâm Nhất cũng uống một ngụm, trong miệng tràn ngập cái hương vị kia, hơi mặn.

Cậu có chút thèm thuồng liếm liếm môi, nếu bây giờ có nhúm muối, chắc là mình sẽ nổi điên nhào bổ lên.*
(*)Cho bạn nào không hiểu đoạn này, đại loại là ở đây người ta chưa biết cách làm ra muối, đã dăm ba tháng em nó không được nếm vị mặn là như thế nào rồi, bây giờ máu nai nó mằn mặn thì thấy thèm.

Cảnh tượng kế tiếp làm cả người Lâm Nhất hơi rùng lên.

Cáp Lôi lấy dao đá cắt thịt nai thành từng mảnh, mỗi miếng đều đều, mọi người cầm một miếng chôn xuống đất rồi quỳ lạy.

Chỉ có chết đi mới có sinh ra.

Lúc lần hiến tế này kết thúc, trên mặt đất đã trắng xóa, cỏ tranh trên lều cũng bị tuyết phủ một lớp, còn đang không ngừng tăng lên.

Lâm Nhất đi theo Phục Phong, cậu càng nhìn da đầu càng tê dại, sẽ không sụp đấy chứ?
Tiếng hoan hô bên tai vừa dứt, Lâm Nhất mở to hai mắt nhìn bọn họ tranh nhau ăn ngụm tuyết đầu tiên, ngon như vậy sao?
Đỗ quyên và Cáp Y sắp đánh nhau tới nơi, hai đứa ôm nhau la to.

Bên cạnh còn có một thiếu niên nhỏ, hình như gọi là Bổng gì đó, là một người con khác của Đức Lỗ.

Nghe nói sẽ là Vu thứ hai, cơ bản là không ra khỏi cửa.

Ngay cả Bối Bối luôn lạnh lùng cũng đang ăn tuyết, còn ăn vài ngụm.

Thấy Lâm Nhất đứng trân ra, lại lộ ra vẻ khinh thường, nhưng lúc nhìn sang hướng Phục Phong lại ngay lập tức thu lại.

“Ăn.”
Giọng nói trên đỉnh đầu ôn hòa, ngẩng đầu liền thấy Phục Phong trong tay cầm tuyết, trên mặt bình thản, thái độ lại cường ngạnh.

Lâm Nhất giật khóe miệng ăn một miếng, vị lạnh căm căm làm hàm răng run lên.

Phục Phong ăn hết tuyết Lâm Nhất ăn còn dư lại, thấy đối phương nhìn mình, hơi ngẩn ra, “Không lạnh?”
“Lạnh, lạnh muốn chết.” Lâm Nhất cười ha hả dụi dụi lên người hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc