LỤC TỔNG THÁNG NGÀY SAU XIN ĐƯỢC CHỈ GIÁO


...
-Nói đi, anh muốn kết thúc thế nào?
-Tôi muốn một mạng đổi một mạng? Thế nào?
-Nếu tôi nói không thì sao?
Tử Sâm đưa họng súng lên bên trên, bắn một phát súng chỉ thiên, tiếng súng đoàng khiến cô đứng cạnh muốn điếc luôn, sau đó anh ta đưa họng súng đến thái dương Đồng Oanh Lạc, khiến cô có thể cảm nhận được hơi nóng vẫn còn vương lại trên súng.
-Anh có thể thử xem.

Anh tự ra tay hay để tôi giúp anh?
-Tại sao anh phải làm vậy.

Vì KOW có chỗ đứng chắc hơn sao? Anh nghĩ tôi chết rồi anh đứng vào vị trí của tôi được sao?
-Đó không phải việc anh cần suy nghĩ nữa.

Mau lên.
-Được.
Cô toàn thân run lẩy bẩy, ánh mắt đầy bi thương nhìn về phía Lục Thiên Hạo.
-Lục tổng, đừng mà, đừng mà.
Đây chính là ánh mắt mà cô nhìn hắn trong giấc mơ, ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng và bi thương.

Nhưng bây giờ không phải cô cầu xin hắn cứu cô mà là cầu xin hắn đừng cứu cô.
-Lạc Lạc, đừng sợ, đừng khóc.

Được không?
-Lục Thiên Hạo, đừng mà.

-Ngoan.
Tử Sâm nở nụ cười nham hiểm.
-Lạc Lạc, nói tạm biệt với người em thích đi.
Lục Thiên Hạo đưa súng lên thái dương mình.
-Lão đại/ Lão đại!
Khung cảnh này đúng là đúng là mấy cảnh trong phim truyền hình hạng xoàng mà.

Mọi ánh mắt đều dồn về Lục Thiên Hạo, thời gian như ngưng đọng nơi này, tất cả chỉ có thể nghe được hơi thở của người bên cạnh mình.
Nhưng vào thời điểm ngón tay trỏ của hắn sắp bóp cò súng thì súng được đổi hướng sang phía cô và Tử Sâm.
Tử Sâm ánh mắt có chút thay đổi nhưng lại trở về vẻ ban đầu.

Hắn lấy tay vòng qua cổ Đồng Oanh Lạc,ép cô dính sát vào người mình như bia đỡ đạn.
-Anh bắn đi.
Đồng Oanh Lạc lúc này mới bật khóc, cô nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình:
-Lạc Lạc, mở mắt ra.
-...
-Nhìn anh.
Cô mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt cách đó không xa.

Bốn mắt lại nhìn nhau, ánh mắt anh lúc này mang vẻ kiên định, như muốn thuyết phục cô rằng hãy tin anh.
-Em tin anh không?
Cô không trả lời mà chỉ nhìn lại anh.
Tử Sâm bật cười:
-Lục Thiên Hạo, anh nghĩ anh là ai? Anh nên biết rõ mình đang làm gì, cẩn thận hỏng mất bông hoa đẹp.
-Tôi biết rõ mình làm gì.
Anh nhìn Đồng Oanh Lạc lần nữa, mắt ngắm chuẩn vào một vị trí.
Đoàng.
Tay Lục Thiên Hạo nổ súng, giật lên một cái, không khí ngập trong khói thuốc súng, dưới súng có làn khói trắng nhạt.

Cả không gian lại chìm vào trầm lặng, đứng hình mất vài giây.

Đồng Oanh Lạc nhắm chặt mắt, không dám mở mắt ra, cô cảm thấy sau lưng mình ướt ướt, nóng nóng, cảm giác có nước chảy qua, sau đó là mùi tanh sực lên mũi.

Cô nhìn xuống đất, dòng máu đỏ chảy dưới.

Phát đạn bay đến ghim vào thẳng vai của Tử Sâm.

Tử Sâm vì đau cũng buông lỏng tay đang giữ cổ cô.

Đầu óc cô lúc này nảy số với tần suất cực nhanh, cô gỡ tay Tử Sâm ra chạy về phía Lục Thiên Hạo.

Hắn dang tay ra chạy về phía cô, hắn chờ khoảng khắc này hai hôm nay rồi, chỉ hận không thể chạy nhanh thêm một nữa.

Tử Sâm thấy Đồng Oanh Lạc chạy đi, liền giương súng về phía cô, chính bản thân anh ta cũng không có chủ định như thế.


Hắn đang trong tâm trạng vui vẻ để đón cô về tầm tay liền thay đổi thành vẻ mặt hoảng hốt, lo sợ.

Hắn như tăng sức chạy lên gấp đôi, dùng hết sức bình sinh chạy về hướng cô.

Khoảng khắc hai tay chạm nhau, hắn dùng sức giật cô về phía mình,rồi quay lưng mình về phía Tử Sâm.

Hắn ôm cô vào lồng ngực mình.
Đoàng.
Phát súng thứ ba vang lên, lần này đạn ghim vào bả vai trái Lục Thiên Hạo, rõ ràng là đang ngắm đến tim hắn.
Tử Sâm định nổ súng lần nữa thì có viên đạn từ đâu bay đến.

Là Thẩm Tiếu nổ súng.
“ -Ai? Sacphi?
-Ừm.
-Mẹ kiếp.
-Ngày mai ở bãi đất hoang phía Nam thành phố, anh đến đó chuẩn bị chút.

Toà nhà ở cách đó 300m được đó, rất tốt để bắn tỉa.

Cho tôi thấy tài năng của anh đi.
-Được, không để anh thất vọng đâu.


Thẩm Tiếu rút súng về, nhét tất cả vào một ba lô như dạng để đàn rồi ra về, thần không biết quỷ không hay.
-Aiza, vẫn là để anh nếm một viên đạn rồi.

Tiểu tử này cũng không tồi, haha.
Bên toà nhà này thì bình yên rồi, bên kia thì khác.
Đồng Oanh Lạc ôm Lục Thiên Hạo, cô chỉ thấy hắn kêu nhẹ một tiếng, vẫn ôm chặt lấy cô.


Lúc này cô mới thấy Tử Sâm cầm súng chĩa về phía hai người, rồi ngã phịch xuống đất.

Lại lần nữa cô cảm thấy bàn tay ướt ướt và nóng, máu Lục Thiên Hạo chảy xuống tay cô, người hắn dần mềm nhũn rồi nằm xuống người cô.

Thân hình hắn to lớn như vậy mà đang dựa vào cô để đứng, sức nặng khiến cả hai người đều ngồi xuống.

Lúc này hai người mới có cơ hội nhìn cận cảnh mặt nhau.
-Lạc Lạc...
-Lục tổng, huhu, không sao đâu, Mạc Phi lái xe qua đây rồi, chúng ta đến bệnh viện được không? Anh cố gắng lên.
-Lạc Lạc, anh bảo vệ được em rồi.
-Ừm, em đây, em ở đây.

Cố gắng lên.
Két.
Mạc Phi lái xe đến sát chỗ hai người, hai người được giúp đưa lên xe.

Mạc Phi quay một vòng xe mới nói vòng lại.
-Chỗ này giao cho cậu, không để tên nào sống sót.
Vũ Kỳ cười nhẹ:
-Yên tâm, mau đi cứu lão đại đi.
Xe chở hai người mau chóng đi về hướng bệnh viện.
Vũ Kỳ sau nụ cười dịu nhẹ với Mạc Phi liền thay đổi thành nụ cười sắc lạnh mang sát khí.
Xe hai người đi không xa thì đằng sau là tiếng súng nổ liên hoàn, tiếng quát tháo, tiếng kêu la, tất cả tạo nên một âm thanh hỗn độn..


Bình luận

Truyện đang đọc