LUI RA, ĐỂ TRẪM ĐẾN!

Editor: Đào Tử

___________________________

 "Mây khe vừa nổi, trời sau gác, Mưa núi sắp qua, gió ngập lầu*.... Cố tiên sinh muốn nhắc nhở ta cái gì?" Thẩm Đường cười nhạt nhìn Cố Trì, mở một vò rượu đưa cho anh ta, nói, "Nhắc nhở của Cố tiên sinh, ta sẽ giúp huynh truyền đạt cho Nguyên Lương."

_(*) Trích Lầu đông thành Hàm Dương - Hứa Hồn

"Không tính là nhắc nhở, trong lòng Kỳ Nguyên Lương cũng rõ ràng."

Cố Trì tiếp nhận vò rượu Thẩm Đường đưa tới.

Lớn cỡ bàn tay, lượng vừa miệng.

Người tửu lượng không quá tốt cũng có thể uống một vò.

Anh ta nói: "Với hiểu biết của tại hạ với Kỳ Nguyên Lương, y trước giờ không thích làm chuyện vô nghĩa, nếu không có lợi, tội gì chạy tới thành Hiếu một chuyến? Vị trí địa lý thành Hiếu đã định địa phương này không sống yên ổn được, y tội gì đi mạo hiểm?"


Gần như tại thời khắc mấu chốt anh ta không hề có động tĩnh.

Cái này cực kỳ bất hợp lý!

Lời Cố Trì tựa như chuyện phiếm.

Thẩm Đường chỉ làm người nghe, không tham dự thảo luận.

Có người cung cấp rượu miễn phí, Cố Trì cũng không khách khí, liên tiếp uống ba bốn vò rượu, uống đến say choáng làm gương mặt tái nhợt trông thêm mấy phần hồng nhuận. Thẩm Đường nói chuyện phiếm với anh ta vài câu, chỗ ngoặt gần đó có gã gia đinh nhìn quanh trái phải.

Khi ánh mắt khóa chặt Cố Trì, đôi mắt bỗng dưng sáng lên.

Hắn bước nhanh chạy lên trước một hơi đến không kịp thở, nhân tiện nói: "Cố tiên sinh, sao ngài ở đây? Chủ nhà của tiểu nhân đang tìm ngài khắp nơi, phiền ngài đi cùng tiểu nhân một chuyến."

Thẩm Đường cảm thấy trang phục gã sai vặt khá quen mắt.

Chậm một nhịp mới nhớ đây chẳng phải gia đinh quận phủ? Lần trước có gia đinh quận phủ mua thật nhiều rượu ở chỗ cô, thật sự là một khoản "Đơn đặt hàng lớn". Chủ nhà của gia đinh quận phủ, còn ai ngoài quận thủ? Cố Trì có liên hệ với quận thủ quận Tứ Bảo từ bao giờ?


Trên mặt Thẩm Đường không đổi sắc.

Cố Trì niết lông mày, hai mắt mang theo men say, áy náy cười một tiếng với gia đinh, tốt tính nói: "Trên đường nghe mùi rượu, con sâu rượu trong bụng bị đánh thức. Còn chưa báo cho quận thủ đã chạy đến, là lỗi của tại hạ. Phiền ngươi dẫn đường rồi, qua ngay đây."

Gia đinh thụ sủng nhược kinh nói: "Không dám không dám."

Còn vô cùng thức thời giúp Cố Trì trả tiền rượu.

Thẩm Đường cười híp mắt nhận bạc vụn.

Há, tiền tài ngoài ý muốn.

Vốn là miễn phí mời Cố Trì uống rượu, đã có người nguyện ý giúp anh ta tính tiền, tiền này ngu sao không thu. Thẩm Đường cười tựa kẻ hám tài, ước lượng trọng lượng bạc vụn, cảm thấy rất hài lòng.

Cố Trì tìm cớ để gia đinh tránh mặt.

Anh ta nói: "Thẩm lang có biết chuyện bên Lăng châu?"

Thẩm Đường kinh ngạc ngẩng đầu: "Lăng châu?"


Cố Trì nói: "Ngụy Nữ Kiều tác loạn Bắc Thần, hai mươi tia khói lửa xông phá Đáy huyệŧ... Không lâu sau đó, có lẽ thật có hai mươi nhánh thế lực loạn đấu không ngớt... Chậc, Lăng châu cách nơi đây không gần nhưng cũng không coi là xa xôi. Chẳng bao lâu, tin tức dầu gì cũng sẽ truyền đến..."

Thẩm Đường ngây thơ không hiểu chớp mắt mấy cái.

"Cái này, cái này. . . Có ý gì?"

Cố Trì đứng dậy phủi tro bụi trên y phục, trên mặt nào còn nửa phần men say: "Không có gì, Thẩm lang bảo trọng."

Thẩm Đường đưa mắt nhìn bóng lưng Cố Trì rời đi, đến khi hình bóng anh ta biến mất tại ngã rẽ, triệt để không thấy đâu nữa, nụ cười treo trên mặt theo thói quen mới dần dần giảm đi, thay vào đó là sắc mặt sương lạnh —— Lăng châu xảy ra chuyện gì, đương nhiên cô biết.

Nguyên quán cả nhà Lâm Phong ngay tại Lăng châu, bởi vì bên kia nổi chiến loạn, nhà họ Lâm từ trên xuống dưới buộc lòng xuôi nam nương nhờ thân quyến, những chuyện này chỉ phát sinh mới đây. Thư tín cấp báo các nơi có biến cũng bị thổ phỉ vớ bậy vớ bạ chặn mất...
Với tốc độ truyền tin của thời đại này... Theo lý thuyết, hẳn vẫn chưa truyền đến thành Hiếu mới đúng, thế làm sao Cố Trì lại biết được?

Một là anh ta có con đường bí ẩn tiếp cận tin tức.

Hai là anh ta căn bản chính là người trong cuộc.

Lại suy nghĩ tới lời cuối cùng của anh ta, cơ bản kết luận là vế sau.

Lúc trước Kỳ bất thiện từng phân tích, có thế lực dị tộc quấy nước đục ở Tây Bắc, không phải Bắc Mạc thì là Thập Ô. Trùng hợp, quận thủ quận Tứ Bảo chính là cỏ lau lệch gió bên Thập Ô, Cố Trì lại dính dấp với hắn —— Mà thế lực phía sau Cố Trì là Bắc Mạc.

Cho nên ——

Bắc Mạc và Thập Ô liên thủ rồi?

Cho dù không phải liên thủ, khẳng định cũng có hợp tác.

Gia đinh mời Cố Trì trở về, quận thủ nhiệt tình nghênh đón, nhạy cảm ngửi được trên người anh ta thoang thoảng mùi rượu, nụ cười càng sâu: "Cố tiên sinh thích rượu ngon chứ? Bản phủ vừa vặn có vài hũ rượu quý lâu năm, chốc nữa bảo người đưa sang cho tiên sinh."
Nội tâm lại âm thầm đảo mắt trắng.

Mặt Cố Trì trông ốm yếu không còn sống lâu, không dưỡng sinh cho tốt ngược lại thích rượu, không biết thân thể còn có thể chà đạp mấy năm. Nếu không do Cố Trì hữu ích, hắn cũng không muốn liên hệ với người này lắm. Thật sự là bởi vì Cố Trì rất giống một người hắn quen biết trước đây.

Cặp mắt kia luôn khiến toàn thân hắn thấy khó chịu.

Cố Trì tựa như không nghe thấy tiếng lòng trong ngoài bất đồng của quận thủ, thản nhiên chắp tay, không có thành ý gì nói cảm ơn.

Quận thủ cũng không đem sự thất lễ của anh ta đặt trong lòng.

Lần này hắn tìm Cố Trì là có chuyện thương lượng.

Liên quan tới nhóm thuế ngân ấy.

Hắn vốn định kéo dài, nhưng bên triều đình thúc giục gấp, mặc dù Trịnh Kiều mất lòng dân, nhưng người ta cách rơi đài còn một đoạn đường thật ra đấy. Quận thủ còn muốn giữ hơi thở, dĩ nhiên không dám kéo dài quá, thậm chí còn chuẩn bị kỳ trân dị bảo ngoài định mức định hiếu kính.
Muốn đưa đi, vậy thì phải đưa đi an toàn.

Để hắn phát sầu là hiện tại hắn thiếu người nghiêm trọng.

Nguyên nhân có hai điều quan trọng.

Một thì vì cam đoan thuế ngân an toàn, chia thành nhiều đội ngũ đánh lừa tai mắt, mặc dù đồ đội ngũ giả vận chuyển là giả, nhưng binh lực hộ tống là thật. Thứ hai, vì bắt được Cung Văn không biết trốn đi đâu, trú quân quận Tứ Bảo nhận lệnh bắt giữ, nhưng ngoại trừ lần trước Cung Văn xuất hiện ngoài thâm sơn thành Hiếu một lần, về sau lại không có tin tức.

Không bắt được Cung Văn, binh lực phái ra không thu lại được.

Quận thủ mấy nay ăn ngủ không ngon.

Vì giải quyết những vấn đề này, hắn vốn định mượn một ít bộ khúc tư thuộc của thế gia quận Tứ Bảo, kết quả nghĩ cũng biết —— Một đám đó toàn là lão hồ ly có âm mưu, trên miệng nói ba hoa chích chòe êm tai, thực tế chứng thực, kẻ sau rút lui nhanh hơn kẻ trước.
Thái độ quận thủ hơi cường thế lên, bọn họ cũng không sợ hãi, còn có nhiều biện pháp buồn nôn hắn —— Không khóc than thì là kể khổ, nói những tư binh này không có vũ lực mạnh đến vậy, cùng lắm là tốt hơn nha dịch trực ban một chút, bọn họ phải trông nhà hộ viện.

Nếu không có bộ khúc tư thuộc, lo lắng có điêu dân làm loạn.

Tóm lại, kể một ngàn nói một vạn, chính là không cho mượn.

Bên quận thủ bị bức không có cách nào, chỉ có thể nghĩ những biện pháp khác —— Ví như, đánh chủ ý tới huynh đệ Địch Hoan.

Một văn một võ, hai cái phối hợp ăn ý.

Bản thân lại là Đông Nam đến du lịch, căn cơ không ở Tây Bắc, không liên quan đến thế lực các nơi ở Tây Bắc, khả năng biển thủ cực nhỏ, dùng khá yên tâm. Chủ ý này của quận thủ còn nhận được sự tán thành của Cố Trì.
Tiếp Cố Trì không bao lâu, quận thủ đã cải trang vi hành tìm Địch Hoan, kết quả trò chuyện coi như làm hắn hài lòng, chỉ thiếu một bước cuối cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc