LUI RA, ĐỂ TRẪM ĐẾN!

Editor: Đào Tử

____________________________

Sóng to gió lớn!

Sóng lớn đè sóng trước!

Sóng lật lại dâng lên!

Thời khắc này nội tâm Thẩm Đường có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể hình dung một phần, bởi vì quá chấn kinh mà dẫn đến CPU vận hành quá tải. Cô mờ mịt trừng mắt nhìn, phỉ nhổ muốn tuôn trào.

"Hả cái này. . . Đạo văn sĩ này rất khó cầm được offer."

"Ốp... Cái gì?"

Kỳ Thiện bị nội dung đáp lại không theo lý ra bài của cô mang lệch.

"Chính là tìm công việc, nhưng cái này không quan trọng." Thẩm Đường không để ý phất tay, vẻ mặt khó hiểu, "Tha thứ sức tưởng tượng của ta thiếu thốn, dù thế nào ta cũng không nghĩ ra đạo văn sĩ này của huynh có đất dụng võ gì. Ai sẽ nhàn rỗi không chuyện gì tìm môn khách phụ tá đến gϊếŧ mình?"

Kỳ Thiện không nói một câu.

Anh ta không nói lời nào, nhưng Thẩm Đường có miệng mà, miệng liền không có ý ngừng: "Để ta nghĩ xem —— Đúng rồi, làm gián điệp, chính là mật thám. Xếp vào dưới trướng người khác, phát động đạo văn sĩ của huynh, thủ lĩnh quân địch chẳng phải sẽ chết âm thầm không một tiếng động rồi?"

Kỳ Thiện đen mặt nói: "Loại phương thức này cũng nghĩ ra được, Thẩm tiểu lang quân, tại hạ có phải nên khen cậu một câu nhanh trí?"

Thẩm Đường nhìn thấy nét mặt của anh ta, dần dần tắt âm thanh.

Sau khi xấu hổ, cô cũng đoán được "Thí chủ" trong lời Kỳ Thiện và "Thí chủ" mình nghĩ không phải một chuyện, cách xếp vào quân địch làm mật thám không thể thực hiện được. Cô vô thức ngồi xuống, bày tư thế ngồi yên nghe kỹ, thấy Kỳ Thiện dở khóc dở cười.

Kỳ Thiện vốn không muốn nói tỉ mỉ, nhưng nhìn Thẩm tiểu lang quân nhu thuận như thế, tích tụ trong ngực giống như theo tiếng thở dài hoãn bảy tám phần. Anh ta nói: "Kỳ thật nói ra cũng không khó, chỉ cần hiệu trung chủ quân tín nhiệm thì cả hai cùng có lợi, nếu chủ quân nghi kỵ thì 'Thí chủ'."

Thẩm Đường: "... Cả hai cùng có lợi là cả hai cùng có lợi thế nào?"

Trong lòng thì âm thầm đoán.

Quân chủ tín nhiệm hạ thần, hạ thần hiệu trung quân chủ, giữa quân thần vốn nên như vậy. Chỉ là không biết đạo văn sĩ này là đơn phương ước thúc quân chủ, hay là ước thúc song phương. Nếu không, quân chủ đơn phương nỗ lực tín nhiệm mà hạ thần sinh lòng ác ý, đổi lại ai cũng không yên lòng.

Kỳ Thiện thấy lực chú ý của Thẩm Đường ở "Cả hai cùng có lợi" mà không phải cái sau "Thí chủ", tâm tình phức tạp từ đáy mắt hiện lên.

Anh ta xoay người ngồi xuống, tư thái càng thêm buông lỏng hơn bình thường.

"Đạo văn sĩ sẽ tinh tiến trưởng thành, về sau như thế nào vẫn chưa biết, nhưng 'Cả hai cùng có lợi' càng có lợi cho ta hơn. Nếu vị chư hầu ấy chinh ích ta, ta phụng làm chủ, liền có thể mượn dùng một ít văn tâm của hắn, thu hoạch được một phần 'Đạo chư hầu ' dung hợp cùng 'Đạo văn sĩ' thu hoạch được năng lực mới, cái giá là không thể phản chủ. Nếu quân chủ sinh nghi, hủy đi giao ước, sẽ phản phệ văn tâm quân chủ."

Thẩm Đường: "..."

Kỳ Thiện cười hỏi: "Thẩm tiểu lang quân không có gì muốn nói?"

Thẩm Đường nói từ đáy lòng: "Đạo văn sĩ này thật là bá đạo."

Cái giá phải trả bên Kỳ Thiện chính là trung tâm, trừ khi quân chủ ngờ vực vô căn cứ không thể đâm sau lưng, một khi sinh nghi kỵ liền sẽ bị phản phệ. Mặc dù không biết văn tâm phản phệ nghiêm trọng đến mức nào, nhưng nếu là "Thí chủ", chắc hẳn không chết cũng tàn phế. Khó trách sẽ bị kiêng kị ——

Công ty nhà ai dám thu nhận dạng người này chứ.

Một khi ông chủ nghi kỵ, công ty sẽ đóng cửa...

Kỳ Thiện lại hỏi: "Thẩm tiểu lang quân không cảm thấy rất khủng bố?"

Thẩm Đường nói: "Kinh khủng thì không có."

Đây đều là thứ chủ công tương lai của Kỳ Thiện nên đau đầu, cô có biết hay không đâu ảnh hưởng cái gì, đương nhiên sẽ không để ý.

Có điều ——

Thẩm Đường nháy mắt ra hiệu chế nhạo anh ta, tỏ vẻ "Ta phát hiện bí mật lớn của huynh": "Nguyên Lương rất khát vọng người khác tín nhiệm."

Cách nói này giống như là đứa trẻ khát vọng được công nhận.

Kỳ Thiện phút chốc trở mặt, nghiêm nghị nói: "Cậu nói bậy!"

"Ta có nói lung tung đâu! Lúc trước cũng đã nói, đạo văn sĩ và tính cách văn sĩ có một loại quan hệ nào đó đến phẩm chất, mà đạo văn sĩ của Nguyên Lương lại cứng nhắc yêu cầu tín nhiệm tuyệt đối của người được hiệu trung, cái này rất dễ lý giải. Nhưng mà trạng thái tốt nhất giữa quân thần cũng là tín nhiệm lẫn nhau, yêu cầu này của huynh không tính quá phận." Thẩm Đường vỗ vỗ bả vai anh ta, "Chỉ là uy lực bá đạo chút, ta thật không cảm thấy kinh khủng."

Kỳ Thiện thở dài: "Cậu xem việc không liên quan đến mình à."

Nếu phát sinh trên người mình thì không nhẹ nhàng như vậy.

Lòng người vốn phức tạp, anh ta lại hi vọng một chức nghiệp trời sinh đa nghi có thể tin tưởng tuyệt đối, trên căn bản cái yêu cầu này đã là mâu thuẫn.

Thẩm Đường cười đùa nói: "Vốn là vậy mà."

Kỳ Thiện khẽ hừ một cái.

Bầu không khí triệt để hoà hoãn lại.

Chủ đề đạo văn sĩ vốn nên đến đây là kết thúc.

Có điều ——

Thẩm Đường phút chốc nói: "Nguyên Lương khẳng định còn lưu lại một tay."

"Cái gì?"

Thẩm Đường nói: "Đạo văn sĩ là tư ẩn quan trọng như thế, huynh vô duyên vô cớ thẳng thắn với ta làm gì? Lấy tính cách của huynh, khẳng định còn ẩn giấu một bộ phận. Những nội dung này dĩ nhiên là gây bất lợi cho huynh, nhưng đối với người hiệu trung có lợi, nó tất nhiên cũng là tử huyệt của huynh."

Kỳ Thiện từ chối cho ý kiến.

Thẩm Đường vẫn suy đoán nói: "Để ta nói trúng thật à. Ta vẫn cảm thấy thứ đạo văn sĩ này, có chỗ lợi có chỗ hại, lỗ và lãi chắc hẳn cùng cấp. Như vị Cố tiên sinh đó, hắn có thể nghe được tiếng lòng, nhưng bản thân cũng chịu giày vò, hình tiêu mảnh dẻ, tuổi thọ không dài. Đạo văn sĩ Nguyên Lương lại bá đạo như vậy, cưỡng ép ước thúc quân chủ, lợi hại cũng bình đẳng..."

Ánh mắt Kỳ Thiện lấp lóe, giống như chờ mong cũng giống như uy hiếp, ngay cả chính anh ta cũng nói không rõ loại tâm tình phức tạp ấy: "Cho nên?"

Thẩm Đường nhún vai: "Ta chỉ nói mò, không cần để ý."

"Thí chủ" lấy tính mạng ước thúc quân chủ tín nhiệm tuyệt đối.

Đây là Kỳ Thiện "Đoạt được" .

Như vậy, "Hại" có phải cũng là mạng chính anh ta?

Nội tâm Thẩm Đường đoán, ngoài miệng lại không nói.

Trọng điểm cô chú ý luôn luôn khá lệch.

"Nguyên Lương, ta hiếu kì —— "

Kỳ Thiện mắt trợn trắng: "Thẩm tiểu lang quân cứ việc hỏi."

Thẩm Đường: "Đạo văn sĩ còn có thể có hai loại năng lực?"

Cô không có quên, Kỳ Thiện nói nếu anh ta hiệu trung ai, liền có thể thu hoạch được "Đạo chư hầu" cùng dung hợp cùng "Đạo văn sĩ" bản thân nhận được năng lực mới. Anh ta nói đến chắc chắn như vậy, có thể thấy từng có kinh nghiệm. Ngoại trừ "Thí chủ", còn loại năng lực thứ hai?

Kỳ Thiện trầm mặc một lát, nói: "Bình thường chỉ có một loại, nhưng tình huống đặc biệt có thể có hai loại, loại này thường thường không phải người lương thiện."

Thẩm Đường gật đầu như giã tỏi, chăm chú ghi lại.

Vừa bổ sung thêm kiến thức |・ω・')

Kỳ Thiện cầm lại một nửa giỏ trúc đan dở tiếp tục làm việc, vừa đan vừa nói: "Cố tiên sinh cậu nói, nếu ta đoán không lầm, hẳn là người kia. Không ngờ y cũng ở Hiếu thành..."

Thẩm Đường chấn kinh: "Huynh quen biết người kia thật?"

Kỳ Thiện hời hợt: "Không biết, nhiều nhất có duyên gặp mặt một lần, giao thủ thành giao tình. Trên đời này văn sĩ họ 'Cố' nhiều như vậy, văn sĩ họ Cố ta biết cũng không ít, nhưng phù hợp với điều kiện này cũng chỉ có hắn —— Hắn tên Cố Trì."

Thẩm Đường lại nghe sai.

"Cố Trì? Gucci? GUCCI? Cái tên này..."

Ít nhiều hơi ảo ma.

Kỳ Thiện coi là vấn đề khẩu âm của Thẩm Đường, không có uốn nắn, tiếp tục nói ra: "Cố Trì, chữ Vọng Triều, cũng là nhân vật hung ác. Ta chỉ biết là hắn am hiểu ngôn linh đọc tâm, lại không nghĩ rằng đó chính là đạo văn sĩ của hắn..."

Thẩm Đường còn đang xoắn xuýt cái tên: "Vọng Triều, bạch tuộc? ? ?"

Kỳ Thiện: "..."

Bảo anh ta sau này làm thế nào nhìn thẳng cái tên này đây.

_________________________

Nấm: Vọng triều là nhã xưng của bạch tuộc, nhưng khẳng định không liên quan đến tên chữ Cố Trì (đồng âm)

Bình luận

Truyện đang đọc