Truyền thuyết về thế hệ cuồng thú đầu tiên nói rằng, gần như mọi cuồng thú nhân đều có đủ khả năng sử dụng vực.
Theo cách nói của Diệp Đại Nguyên soái, khi vượt qua tiến hóa gen cấp 10, lên đến đỉnh cao là có thể khống chế không gian.
Tên đầy đủ của vực: miền không gian.
Trong miền không gian, người có quyền thống trị có thể giết chết kẻ ngoại lai xâm nhập vào miền chỉ cần người đó muốn.
Đồng thời cũng có thể tùy ý điều khiển các cơ thể sống nằm trong vực của mình.
Trong lần gặp gỡ ở bệnh viện cao cấp hành tinh thủ đô, Sở Tranh từng tạo một miền không gian nhưng không trấn áp bất kỳ người nào trong phòng bệnh, nên nhóm Vương Thịnh mới không nhận ra điểm khác thường.
Ngay cả Diệp Hoan Hỉ cũng chỉ nhận ra miền không gian của Sở Tranh vì đã từng trông thấy Diệp Đại Nguyên soái tạo vực để đánh anh cả Diệp.
Còn anh Hoan, cậu dùng trực giác nhạy bén nhận biết sự tồn tại của vực, cũng cảm nhận được sự uy hiếp rõ ràng.
Nhưng lúc này, cậu lại một lần nữa ý thức được miền không gian tồn tại.
Mắt thường không thể nhìn thấy, gợn sóng trong suốt khuếch tán ra bốn phía như sóng biển. Các cơ thể sống bị miền không gian từ chối dung nạp đều bị chặn lại bởi một lực cản nhẹ nhàng nhưng bá đạo, không thể không lùi về sau.
Một số người thằn lằn hôn mê dường như bị một bàn tay to vô hình đẩy ra, lăn vòng vòng ra xa.
Arthur ra lệnh: "Toàn quân lui về sau 50 mét."
Các chiếc máy bay vận chuyển lui về sau 50 mét, 59 học viên quân sự cũng nhảy ra khỏi phi thuyền, chạy thật xa.
Ngược lại, Vua người cá và người thằn lằn vẫn trụ lại trên phi thuyền, cũng may phi thuyền đủ lớn, không hoàn toàn bị miền không gian của Sở Tranh bao phủ.
Đôi con ngươi màu lưu ly của Sở Tranh nhìn về phía anh Hoan đang tỏ ra cảnh giác, nở nụ cười nhợt nhạt.
"Tôi đoán là em biết cảm giác này, em có muốn khống chế vực của riêng em không?"
Anh Hoan mất kiên nhẫn lắc lư đầu, nhảy về phía trước, giơ nắm đấm tính đập bẹp đầu Sở Tranh. Nhưng khi còn cách Sở Tranh khoảng 3 mét thì chợt ngã xuống.
Lúc sắp ngã xuống boong tàu lại được một luồng không khí êm dịu đón lấy, tay chân đều bị giữ chặt.
Anh Hoan nghiêng đầu, cảm thấy kỳ lạ.
Sở Tranh bế anh Hoan lên, cười tủm tỉm: "Giờ em không giết được tôi đâu, chi bằng xem xét làm sao để xin tôi ——" dạy em cách khống chế miền không gian.
Lời còn chưa nói xong, tay phải của anh Hoan đã thoát khỏi vòng kiểm soát, dùng sức đập vào mặt Sở Tranh.
Khóe miệng Sở Tranh rách ra, hắn thè lưỡi liếm liếm, có mùi gỉ sắt.
Tay phải của anh Hoan lại bị khóa chặt sau lưng, không thể động đậy.
Sở Tranh "shh" một tiếng, xương cốt cả người đau râm ran.
"Em đó, em đánh tôi nhẹ chút không được hả?"
Lúc hắn đánh trả còn không nỡ đánh trúng nơi làm tổn thương xương cốt cậu, vậy mà em bé ngoan cứ phải đánh chết hắn mới thôi.
Đừng nói, ngay cả Sở thần kinh cũng thấy hơi đau lòng.
Anh Hoan không đáp lại mà chỉ lườm hắn, há to mồm gặm đầu Sở Tranh.
Sở Tranh: "......"
Arthur: "..."
Sếp vất vả quá.
Lâm Vi: "..."
Gánh thì nặng mà đường thì xa.
Lâm Lập: "..."
Ghê gớm thật.
Quân nhân, học viên quân sự và toàn thể cư dân thiên hà đứng hóng hớt: "..."
Hóa ra trend bây giờ là có bạn đời ghê gớm vậy sao?
Người thằn lằn: "..."
Nó không chỉ ăn đuôi mà còn ăn cả đầu QAQ!
"Ble ble ble..."
Anh Hoan nhổ mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.
Sở Tranh cười phớ lớ: "Bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Đánh nhau hăng quá làm đầu tóc tôi toàn là bụi đất há há..."
Mọi người trông thấy cảnh tượng này, bất kể là bạn hay thù đều nhìn Sở Tranh với ánh mắt giống nhau đến kinh ngạc ——
Nhất định hai khứa này phải đánh nhau từ trong trứng nước đánh ra.
Anh Hoan cắn mặt Sở Tranh, in một dấu răng rất sâu trên mặt hắn.
May là Sở Tranh tránh kịp, không là mặt hắn đã mất nguyên miếng thịt rồi.
Nhưng Sở Tranh lại đỏ mặt, khe khẽ nói với anh Hoan: "Em đừng hôn hít trước mặt nhiều người vậy chứ."
Anh Hoan nhếch môi như thể đang nhìn một đống rác.
"Buông ra!"
Tất nhiên Sở Tranh sẽ không buông, nhưng tay phải của hắn lại tự động thả lỏng.
Anh Hoan nhảy xuống tránh xa Sở Tranh.
Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Sở Tranh, miền không gian của hắn không kiềm tỏa được cậu, thậm chí còn đang bị cắn nuốt.
Tuy rằng tốc độ rất thong thả, thong thả đến mức không thể phát hiện.
Khóe môi anh Hoan nhếch lên, cười kiêu căng.
"Tôi cũng có miền không gian. Cho tôi cái của anh nữa nhé?"
Sở Tranh nghiêm túc từ chối: "Không được. Tốt nhất là em dừng lại cái hành vi tằm ăn rỗi này lại ngay."
Hắn không nói đùa, chưa bao giờ có trường hợp các miền không gian cắn nuốt lẫn nhau thành công trong lịch sử.
Bản thân miền không gian đã là sự kiểm soát không gian, hai không gian không thể tự "ăn thịt" lẫn nhau. Hoặc là chồng chất lên nhau, hoặc mất khống chế tạo thành vụ nổ.
Việc chồng xếp không gian cũng không phải chuyện dễ dàng, cho đến nay người ta mới chỉ chạm tới một chút về bí ẩn không gian đa chiều trong vũ trụ. Nhưng có thể biết được một điều, việc chồng chất không gian liên quan đến tổng năng lượng và mức năng lượng.
Nếu hai không gian với mức năng lượng khác nhau bị ép phải chồng lên nhau thì chỉ có nước nổ tan tác.
Anh Hoan đang muốn dùng không gian của mình cắn nuốt không gian của Sở Tranh, trên thực tế chính là để hai không gian xếp chồng lên nhau.
Nhưng điều này rất nguy hiểm.
Hai người họ chắc chắn không thể tránh khỏi vụ nổ không gian.
"Dừng lại!"
Sở Tranh cưỡng ép ngăn cản anh Hoan, nhưng không thể thu lại miền không gian.
Hắn đang hối hận. Không phải mình không biết cái tính tình bướng bỉnh không chịu thua ai của cậu, sao còn cứ cố đùa cậu làm chi?
Nhưng có một sự thật, hắn đã không ngờ anh Hoan lại có thể khống chế miền không gian.
Chỉ có tiến hóa từ cấp 10 trở lên mới không chế được miền không gian, nhưng trước đó anh Hoan mới ở đỉnh cấp 4. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã vượt cấp 10, ngay cả Sở Tranh cũng thấy kinh hãi không thôi.
Sở Tranh không hề cho rằng đây là chuyện tốt.
Chuyện gì cũng nên tuần tự từng bước, cố ý coi thường quy luật khách quan, cưỡng ép nhảy vọt sẽ gây ra tổn thương không thể khắc phục cho bản thân.
Nghĩ tới đây, lòng Sở Tranh nóng như lửa đốt.
Hắn thậm chí còn lo hơn chuyện không gian sắp bị nuốt chửng, cũng bởi vậy, hắn biến về hình thú không chút do dự.
Trong quá trình chồng chất không gian, ánh sáng và bóng tối giao nhau, khiến không gian thời gian trở nên hỗn loạn.
Người bên ngoài không thể thấy rõ tình cảnh bên trong, thậm chí đứng gần quá cũng có thể bị ảnh hưởng xấu.
Nhân viên xung quanh lập tức lui về sau, bao gồm Vua người cá và người thằn lằn cũng lùi vào phi thuyền.
Họ hãi hùng nhìn phi thuyền sụp đổ, như là một tập hợp dữ liệu rõ ràng bị phân giải thành các phần tử ngay trước mặt họ, cuối cùng bị cuốn vào thời không hỗn loạn và tan thành trăm mảnh.
Không gian hỗn loạn sẽ dẫn đến thời gian hỗn loạn, trong góc nhìn của thời gian thế giới này chỉ có vật thể, không có sự sống.
Bởi thế mọi phân tử tạo thành vật thể đều sẽ bị thời gian phân giải.
【 Cái đjt mẹ! Chuyện gì xảy ra vậy? Thật là đáng sợ! Không phải tôi đang xem phim thương mại đấy chứ? 】
【 Sao lại thành ra thế này? Ai giải thích giùm đi? Trời ạ, trông còn đáng sợ hơn cả lốc vũ trụ ấy. 】
【 Miền không gian cắn nuốt! 】
【 Trời mẹ, nghe như vũ khí hạng Platinum, cao cấp đến mức tôi phải ngước nhìn... Rốt cuộc là thứ gì? 】
【 Nghe là đủ biết mà. Không hiểu thì nên bổ sung kiến thức về không gian đa chiều vũ trụ đi. Các không gian sẽ nuốt chửng lẫn nhau. 】
【 Mẹ kiếp. Không hiểu thì đừng phổ cập kiến thức lung tung có được không? Chúng không nuốt chửng nhau, mà là xếp chồng lên nhau. Chồng chất không gian là một hiện tượng tương đối phổ biến trong vũ trụ, cơ bản là đã gặp thì chạy không thoát. Nhưng nhìn chung ta sẽ ít gặp phải, vì chồng chất không gian thường xuất hiện ở một khu vực nhất định. Nó cũng không có nghĩa là chồng chất không gian nhất định sẽ thành công, thường là thất bại, tạo nên một không gian hỗn loạn hoặc thậm chí là gây ra vụ nổ không gian do mức năng lượng và tổng năng lượng khác nhau. Thường rất khó tìm thấy hai không gian có mức năng lượng tương đương nhau, lại tình cờ xếp chồng lên nhau. 】
【 Thế anh Hoan sẽ ra sao? 】
【 Đắp chiếu. 】
【 Đứa bên trên ác miệng nó vừa! Anh Hoan trêu gì đến mày mà mày nguyền rủa cậu ấy thế? 】
【 Ố ồ, tao chỉ nói sự thật thôi, mày đã không chịu nghe lại còn lên giọng chửi người. Rốt cuộc ai mới ác miệng? 】
【 Bớt khẩu nghiệp, tích đức đi mấy con giời. Bất kể là ai, trong tình huống này, dù không giúp gì được thì cũng cầu cho họ bình an vô sự chứ. Trong lòng cậu không muốn cứu thì cũng đừng cản người khác quan tâm. 】
【 Đã mỏ hỗn lại còn lanh chanh chính là chỉ loại người như mày đấy. Có ai trên đời đứng bên cạnh trông người ta gặp tai họa còn hả họng nói: Chết chắc, chết là cái chắc. Mày tưởng là mày giỏi giang sáng suốt, trí tuệ vô song lắm đấy? Cái đồ ngu. 】
Người dùng nói lời mỉa mai bị mọi người đánh hội đồng, còn cố cãi bướng một câu trước khi sủi tăm.
【 Fan nhiều quá tao không trêu nổi, đi đây. 】
【... May mà nó trốn nhanh, nếu không mỗi người một ngụm nước miếng dìm chết nó. 】
- --
Ở một nơi khác, mẹ Diệp và nhóm Diệp Hoan Hỉ sốt ruột nhìn chằm chằm vào thực tế ảo.
Diệp Đại Nguyên soái, Diệp Thượng tướng và anh cả Diệp đều đang xử lý việc bên quân đội, trong khoảng thời gian ngắn tới đây không thể phân tâm mà chú ý việc này, nếu không thì đã chạy lên tàu quân sự xin đi nhờ đến hành tinh Thằn lằn từ lâu.
Diệp Hoan Hỉ: "Mẹ, anh Hoan sẽ xảy ra chuyện sao?"
Công chúa Anna cũng tỏ ra lo lắng, vô thức nói: "Mình còn chưa trang điểm cho bé đáng yêu mà."
Bé đáng yêu = anh Hoan.
Mẹ Diệp nhẹ giọng: "Hoan Hoan sẽ không sao cả."
Có Sở Tranh ở đó, bà có thể yên tâm.
- --
Ngụy Chương: "Anh Hoan sẽ ổn chứ?"
Vương Thịnh quay lại hỏi Hứa Duy Nhất: "Hứa Duy Nhất, có thể sống sót không?"
Hứa Duy Nhất: "Không biết."
Vương Thịnh cúi đầu.
Ngay cả Hứa Duy Nhất cũng không thể chắc chắn, chẳng lẽ thật sự đành bó tay bất lực?
Hứa Duy Nhất: "Tôi không hiểu biết về lĩnh vực không gian, sao biết được?"
Vương Thịnh sững lại, vỗ đầu cười bản thân ngu bất thình lình.
Mấy chục chiếc máy bay vận tải trên đầu còn chưa động đậy, cấp trên của họ trong không gian cũng không có động tĩnh.
Hẳn là không sao.
Tô Nha ngẩng đầu, nheo mắt không rõ cảm xúc.
Đường Hành Quân đứng bên cạnh cậu ta.
"Cậu đoán xem, có khi nào một kẻ vô dụng như cậu ta cũng có thể mãi mãi đè đầu cậu không?"
Đường Hành Quân dửng dưng: "Không phải cậu cũng bị đè đầu sao?"
Tô Nha nhếch miệng cười: "Ông đây cam tâm. Cậu có chấp nhận không?"
Đường Hành Quân im lặng, tất nhiên anh ta không cam lòng.
Đường gia là một trong vô vàn thế gia hạng hai ở hành tinh thủ đô, điều này đã canh cánh trong lòng anh ta từ lâu.
Nhưng, anh ta không ghen tị với Diệp Di Hoan.
Đường Hành Quân: "Con đường bọn tôi đi không giống nhau."
Chờ đến khi khác đường chung lối, lại quang minh chính đại đấu một hiệp.
Đến lúc đó, còn chưa biết ai thua ai thắng đâu!
- --
Trong máy bay vận tải.
Lâm Lập hỏi Lâm Vi: "Sếp sẽ không chết bên trong luôn chứ?"
Lâm Vi: "Sếp tự có chừng mực."
Lâm Lập lại hỏi: "Thế... có tàn phế không?"
Lâm Vi: "... Hình như cậu rất mong chờ?"
Lâm Lập lập tức phản bác: "Không thể nào. Không có đâu. Không có nha, chị đừng nói bừa."
"..." Lâm Vi: "Tôi sẽ nói lại với sếp."
Lâm Lập: Đừng QAQ!
- --
Trong trường năng lượng không gian chồng chất.
Không gian chung quanh bắt đầu méo mó, cơ thể anh Hoan cũng bắt đầu lập lòe, trở nên bán trong suốt.
Nhưng anh Hoan hoàn toàn không quan tâm, để cho không gian ra sức cắn nuốt không gian của Sở Tranh, điên cuồng, không còn lý trí.
Điều này làm Sở Tranh không vui, lồng ngực hắn như thắt lại, đau đớn không chịu nổi.
Em bé ngoan không nên như vậy!
Tuy cậu hiếu chiến, nhưng thông minh biết điểm dừng.
Nhìn như không sợ gì cả, thật ra rất biết lượng sức. Sẽ không u mê ám chướng đến mức đã biết ngõ cụt lại cứ một hai phải đâm đầu vào.
Nhưng em bé ngoan đang đứng ở lối vào không gian hỗn loạn, hoàn toàn không để tâm đến cơ thể sắp tan biến, lạnh lùng tàn nhẫn.
Trong mắt chỉ còn ham muốn giết chóc.
Nhớ lại những sự kiện và cuộc đụng độ những ngày qua, cũng như sự tiến hóa vượt cấp đột ngột nhảy vọt lên đến hơn cấp 10, tất cả đều chứng minh... Em bé ngoan bị biến thành vật mẫu thực nghiệm, bị tiêm mấy thứ chất lỏng thực nghiệm lung tung đó!
Sở Tranh phẫn nộ.
Sức mạnh chồng chất không gian đột ngột khuếch trương gấp đội, thậm chí phá nát cả chiếc phi thuyền.
Phải biết rằng, đó là phi thuyền bậc một!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
【 Đây là... sức mạnh của thế hệ cuồng thú nhân đầu tiên sao? 】
Miền không gian của Sở Tranh phóng đại, bao phủ không gian của anh Hoan, tạm thời khống chế được cậu trong khoảng thời gian ngắn.
Hắn ôm ghì em bé ngoan vào ngực.
Anh Hoan sửng sốt hồi lâu, bắt đầu vùng vẫy ý đồ thoát khỏi vòng kiểm soát.
Sở Tranh tặc lưỡi, vỗ một cái thật vang vào mông nhỏ của anh Hoan.
"Đừng lộn xộn."
Khi vực của anh Hoan bị áp chế, cơ thể cậu đã khôi phục khỏi trạng thái bán trong suốt.
"Em nhìn em đi, nghịch đến độ tự làm bản thân tan biến đến nơi."
Anh Hoan tức lắm, kêu gào cắn phập vào vai Sở Tranh.
Sở Tranh thậm chí còn không cau mày, vẫn dùng một tay bế anh Hoan như ôm một đứa trẻ nhỏ. Một tay kia đặt trên cổ cậu, vỗ nhẹ trấn an.
"Được rồi được rồi, biết răng em xịn nhất... Cho em cắn đã vậy ặc... Đau vl."
Ngước mắt, đôi đồng tử dã thú màu lưu ly của Sở Tranh dần dần biến thành màu vàng kim, năm cái đuôi trở nên hư ảo lờ mờ trong không gian chồng chất. Không khí bắt đầu vặn xoắn méo mó, có thể thấy mức độ chồng chất của không gian đã căng thẳng cỡ nào.
Đồ đằng hình thú đỏ tươi phân bố trên má và khóe mắt Sở Tranh khiến dung mạo tuấn tú trở nên mê hoặc dị thường.
Sở Tranh hơi híp mắt, thở dài: "Em bé ngoan của tôi, lần này tôi lỗ nặng rồi. Không mong em đối xử tốt với tôi, ít nhất lúc gặp mặt đừng đòi đánh đòi giết là được."
Cơn đau trên vai càng thêm rõ ràng, lực cắn càng dữ dội hơn.
Sở Tranh co giật khóe miệng, hận mài sắt không thành kim: "Sao tôi lại yêu trúng em cơ chứ!"
Thôi thôi, cắn và hôn đều là sự tiếp xúc giữa môi và làn da, bốn bỏ năm lên là hôn rồi. Lại bốn bỏ năm lên phát nữa là thành cận kề da thịt.
Nghĩ lại cũng ngọt ngào đó chớ.
Sở Tranh ôm chặt anh Hoan đắm chìm trong sự ngọt ngào khó tả này, sau đó dùng không gian của mình áp chế không gian của anh Hoan, cũng cảm nhận rõ rằng miền không gian đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, dần dần mất cân bằng.
Trong máy bay vận tải, dự cảm bất định của Lâm Vi dần tăng lên, nhận thấy độ thoát ly của số liệu không gian đã đạt tới đỉnh.