LỬNG MẬT Ở TINH TẾ - MỘC HỀ NƯƠNG

Editor: MeanChan

Beta: kimaan

Sàn đấu cấp 2 cũng cần ký hợp đồng sinh tử, dẫu gì quyền cước cũng không có mắt, đôi khi đánh đến lúc hăng máu nhất cũng có thể không khống chế được mà đánh chết người.

Nhưng quy tắc của sàn đấu cấp 2 cũng không thể so với luật cứng của sàn đấu cấp 1, không có mấy khi gây ra án mạng.

Dù thế nào, trận chiến cũng rất khốc liệt.

Họ đi vào từ một cánh cổng lớn. Cánh cổng được chạm khắc theo phong cách hành tinh lạ, đen đỏ đan xen, làm mờ đi sự lạnh lẽo của chất liệu phi thuyền.

Họ vốn cần thẻ để vào cửa, nhưng Boer có kênh nội bộ, dẫn hai người đi thẳng vào.

Sau cánh cổng là một hành lang dài, cuối hành lang là một chiếc thang máy.

Hai người một lửng đi vào thang máy, Boer ấn nút tầng hai. Thang máy khởi động, đi một mạch xuống dưới.

Boer nói: “Tầng -1 là sàn cấp 3, tầng -2 là sàn cấp 2, tầng -3 là sàn cấp 1. Thang máy chỉ có thể đi đến tầng -2, nếu muốn xuống tầng -3 thì cần tới tầng -2 điền thông tin cá nhân. Sau khi xét duyệt, họ sẽ dẫn xuống tầng -3 bằng con đường đặc biệt.”

Sở Tranh đánh giá: “Thật cẩn thận.”

Boer: “Không cẩn thận không được. Sàn đấu thú ngầm vốn trái pháp luật, không gây ra án mạng thì mọi người cũng mắt nhắm mắt mở. Nhưng tử chiến thì khác, phát hiện trận nào là dẹp ngay trận đó, không được thương lượng.”

Tử chiến là trận đấu ở sàn cấp 1, trên đài, nhất quyết chỉ một kẻ được sống tiếp.

Vì vậy mới gọi là tử chiến.

Anh Hoan nghe vậy, xoay đầu nói: “Đoàn xiếc thú Hoan Lạc thành lập mười mấy hai chục năm, tử chiến cũng tồn tại chừng ấy năm sao?”

Boer: “Thật ra chỉ trên dưới 10 năm thôi. Trước đó đoàn trưởng không cho mở trận tử chiến, sau đó đoàn phó và đoàn viên yêu cầu mở. Đoàn trưởng không còn cách nào đành phải để họ làm.”

“Tại sao?”

Boer: “Tại sao cái gì?”

Anh Hoan: “Vì sao không cho mở? Vì sao muốn mở?”

Cậu không chỉ hỏi đoàn trưởng mà còn cả đoàn phó và đoàn viên.

“Đoàn trưởng không cho mở trận tử chiến là do nó quá tàn nhẫn. Đoàn phó và đoàn viên yêu cầu mở bởi vì thứ này đem lại lợi nhuận quá lớn.”

“Vậy sao sau đó đoàn trưởng lại đồng ý mở trận tử chiến?”

Boer vẫy vẫy tay, có vẻ qua loa: “Ôi dào, tất cả mọi người đều yêu cầu. Đoàn trưởng cũng không biết làm sao mà.”

Sở Tranh nhìn cọng râu lắc lư trên đầu Boer do chột dạ mà biến thành màu xanh lục, bày ra tư thế tính chém đứt nó.

“Thái độ phục vụ thế này, tin không tôi chém cậu đứt râu?”

Boer: “…”

Má anh là thổ phỉ à!

Sở Tranh cười lạnh: “Tôi đã là thổ phỉ mà còn phải trả tiền cho anh?”

Lại chẳng đánh gãy chân từ lâu rồi ấy.

Boer hoảng sợ: “Anh biết thuật đọc tâm?”

Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!

Chưa bao giờ lấy gương ra soi cái bản mặt như mang theo phụ đề của mình à?

Anh Hoan nhe răng: “Đừng loanh quanh lòng vòng nữa! Không được nói sang chuyện khác, nói nhanh lên. Không là anh Hoan ăn mi đó.”

Vẻ mặt Boer tức thời khó tả, anh ta còn nhớ rõ cảnh tượng anh Hoan gặm rớt đầu rắn độc trước đó.

Quá khiếp sợ.

“Không phải… Các anh không phải tới xem đấu thú sao? Tìm hiểu tình hình trong đoàn xiếc thú là ý gì hả?”

Boer hơi cảnh giác nhìn bọn họ.

Tuy anh ta vừa tham tài vừa tham sống sợ chết, nhưng cũng là một người tốt trung thành tận tâm.

Sở Tranh lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nhả ra hai chữ: “Hoàn tiền.”

Boer khinh thường cười, lắc đầu đáp: “Thật ra căn bản là một số kẻ liều mạng vì tiền mà chủ động vào đoàn xiếc thú ký giấy sinh tử rồi tham gia tử chiến. Đoàn trưởng tuy không đồng ý mở, nhưng đồng ý cho những kẻ liều mạng này tự tàn sát lẫn nhau.”

Lòng trung thành là cái gì? Có so được với tiền không?

Boer tự nhủ với lòng, thật ra không phải anh ta ham tiền, mà nhìn một người một lửng trước mặt này bằng ánh mắt hiền từ——

Rõ ràng chính là người tốt!

Vì tiền, người hành tinh Boer này quyết định giả mù.

Lúc này, cửa thang máy mở ra.

Hai người một lửng đi ra, bên ngoài thang máy là một đại sảnh rộng lớn.

Trong đại sảnh có ba hành lang, bên trái có một bàn tiếp tân thực tế ảo. Ở đó có mấy người đang xếp hàng làm thủ tục, một người đã làm xong liền đi vào một trong ba hành lang đó.

Trong đại sảnh rất yên lặng, trái ngược với sự ồn ào ầm ĩ mà họ đã tưởng tượng trước đó.

Boer nói: “Họ đang xử lý thủ tục nhận phòng. Ít thì họ sẽ ở sàn đấu thú trong hai ba ngày, hầu hết sẽ ở lại cả năm ngày. Cho nên khu Đấu Thú sẽ sắp xếp phòng ở—— buổi tối mới là lúc mở trận đấu, sẽ có người tới thông báo. Giờ hai người làm thủ tục đi.”

Nghe vậy, Sở Tranh và anh Hoan đồng thời nhìn về phía Boer.

“…”

Im lặng thật lâu, Boer cam chịu: “Tôi làm.”

Có tiền là ông cố nội.

Sau khi hoàn thành, Boer cầm hai chuỗi số liệu trở lại, một trong hai nhập vào thiết bị đầu cuối thực tế ảo của Sở Tranh, chỉ cần sử dụng chuỗi số liệu này kết nối với thiết bị đầu cuối thực tế ảo ở cửa phòng là được.

Sở Tranh nhướng mày: “Chỉ có hai chuỗi số liệu?”

Boer: “Tôi một phòng, hai người một phòng… Hai người không phải người yêu hả?”

Sở Tranh im lặng một lát, sau đó cười tươi rạng rỡ. Hắn vuốt lọn tóc dài cuộn sóng của mình: “Đúng vậy.”

Cúi đầu gọi bé lửng nhỏ hẵng còn bối rối: “Chồng yêu.”

Anh Hoan sửng sốt, sau đó suýt thì nhảy dựng lên: “Không không không không không không, không biết xấu hổ!”

Trong khi cái đuôi vẩy còn nhanh hơn cánh quạt.

Boer: Trời ạ! Không ngờ lại là phản CP!

* Ý là Boer tưởng stop Sở Tranh boss anh Hoan, nhưng mà là ngược lại (thật là không hề) – không biết dùng từ gì mong được giúp đỡ.

“Còn, còn chưa kết hôn nữa. Cô thật không biết xấu hổ, tuy rằng anh Hoan chiều cô, nhưng cô không thể được chiều mà kiêu chứ… Được rồi, chờ một lát nữa anh Hoan sẽ cho cô nắn bụng.”

“Vậy có thể hôn không?”

“Không, không được!”

Dừng một chút, lửng nhỏ lại thì thầm nói: “Chỉ hôn hai cái thôi.”

Sở Tranh tươi cười xán lạn, đáp lời vang dội: “Được.”

Anh Hoan ôm cái đuôi, yên lặng vùi mặt vào đuôi.

Trong lòng thầm nghĩ, con mái Sở Tranh thật là thích dính lấy cậu, không thể tách cậu ra nổi luôn ấy.

Thật là, anh Hoan chẳng thích tí tẹo nào đâu.

Anh Hoan chỉ miễn cưỡng chấp nhận thôi. Bởi vì nếu anh Hoan không đồng ý, Sở giống cái nhất định sẽ khóc.

Sở Tranh giả gái cười đến mặt mày cong cong, hai hàm răng sáng long lanh, cực kỳ giống loài động vật xảo quyệt nào đó.

Đồ nữ thực sự hữu dụng!

Boer nhìn hết thảy bằng ánh mắt phức tạp, không ngờ hai đứa này lại có mối quan hệ phức tạp như thế.

Giới nhà giàu ở hành tinh đầu não đúng là dơ bẩn hỗn loạn.

Căn phòng thực chất là phòng đơn, gồm phòng vệ sinh riêng biệt. Cũng may lửng mật nhỏ không chiếm giường ngủ.

Sở Tranh dẫn đầu đi vào ngó nghiêng nhà vệ sinh, phát hiện mọi thứ đều đầy đủ, bao gồm máy tắm rửa nhanh và bồn tắm để ngâm mình cho khách hàng thỏa sức lựa chọn.

Máy tắm rửa nghe không được hay, nhưng dùng rất ổn. Chỉ cần đi vào, ấn nút liền tự động giúp cởi đồ, cọ rửa bụi bẩn và vi khuẩn trên người, sau đó giúp mặc đồ luôn.

Nguyên lý là sự phân giải và tái tổ hợp của các phần tử vật chất.

Chỉ tốn tổng thời gian khoảng mười giây, với người trẻ tuổi hiện đại mà nói là cực kỳ tiện lợi.

Theo thời đại phát triển, tắm rửa và ăn cơm cũng trở thành một việc rất tốn thời gian, vì thế mà dịch dinh dưỡng và máy tắm rửa xuất hiện.

Cũng may có người ngại tốn thời gian, cũng có người không bỏ được nếp cũ, vì vậy bồn tắm và kỹ thuật nấu nướng cũng không bị vứt bỏ.

Sở Tranh chính là người quái dị trong đám trẻ tuổi, cơm có thể không ăn, nhưng nhất định phải được ngâm bồn.

Hơn nữa còn cực kỳ bắt bẻ cực kỳ ngựa bà.

“Bé ngoan, chúng ta cùng nhau ngâm bồn nhé.”

Anh Hoan lại dựng hết lông lên, lắp bắp mắng Sở Tranh không biết xấu hổ.

“Hôn cũng cho rồi, vả lại trước kia cũng không phải chưa từng tắm cùng nhau.”

Sở Tranh dán mặt lên: “Mau hôn tôi.”

Quả là phấn khích.

Trước kia toàn do hắn chủ động hôn, lần này đến lượt anh Hoan chủ động.

Cảm giác quả thực khác biệt.

Anh Hoan ngượng nghịu hồi lâu, sau đó “chụt chụt” liền hai phát.

Sở Tranh tươi cười rạng rỡ, sau đó có voi đòi tiên muốn cùng cậu tắm rửa.

Trong lúc Sở Tranh cởi đồ quay lưng về phía cậu, anh Hoan cứ thế ngượng ngùng xem.

Sở Tranh nhỏ tinh dầu vào bồn tắm, chuẩn bị xong mọi thứ liền duỗi tay ôm bé ngoan vào.

Một người một lửng ngâm trong nước ấm, lưng anh Hoan dán vào bụng người ta, so với làn nước còn muốn nóng bỏng hơn.

“Độ ấm thế này ổn chứ? Có bị nóng quá không em?”

Anh Hoan muốn giương cái đuôi ướt nhẹp lên che gương mặt nóng bừng, ánh mắt tròn xoe ươn ướt, trong cơ thể như có một ngọn lửa nóng xôn xao, dạo chơi khắp cơ thể, đi thẳng lên trán.

Hơi nước mờ mịt, ý thức chợt mơ chợt tỉnh.

Ngay sau đó, anh Hoan liền phát hiện tầm nhìn của bản thân đã rộng hơn không ít.

Giơ tay, năm ngón tay thon dài như bạch ngọc.

Anh Hoan lặng người hồi lâu, cúi đầu, mặt nước phản chiếu dung mạo xinh xắn vô hại của cậu thanh niên.

Trở về hình người rồi?

Anh Hoan xoay người muốn chia sẻ tin tức tốt này với Sở Tranh, sau đó thấy Sở tâm thần chụm tay che mũi và miệng. Vài giọt máu theo kẽ hở ngón tay chảy ra, tí tách hòa vào làn nước.

Cậu nhìn lên đỉnh đầu Sở tâm thần, tóc ngắn. Liếc qua một bên khác, bên ngoài kia đang treo một bộ tóc dài cuộn sóng lớn.

Gân xanh trên trán thi nhau trồi lên, anh Hoan nắm chặt tay cố kìm nén bản thân.

Sở Tranh: “Bé ngoan, em tự tắm trước đi.” 

Thấy bé ngoan trong hình dạng thanh niên, hắn “lên” mất rồi.

Hiếm khi Sở Tranh thấy chột dạ, cũng không dám thân cận nữa. Huống chi mới chỉ xem người ta nude mà đã máu mũi tuôn trào, đúng là mất mặt.

Ánh mắt anh Hoan u ám nhìn Sở Tranh rời đi, người sau hoàn toàn không nhận ra cậu thay đổi.

Nói thật, nếu Sở Tranh đi chậm chút thôi là anh Hoan sẽ nhảy lên xé hắn như khô mực.

Một lúc lâu sau, anh Hoan đĩnh đạc bước ra khỏi phòng tắm, cơ thể trần trụi đứng trước mặt Sở Tranh.

“Đồ điên kia, quần áo tôi đâu?”

Sở Tranh quay lưng lại, thân hình trẻ tuổi xinh đẹp của lửng nhỏ thật quá nguy hiểm.

Mode bệnh thần kinh và tổng giám đốc bá đạo đều không chống cự nổi.

Hắn tùy tay chỉ cái khăn trải giường: “Cứ cuốn lên đã.”

Anh Hoan miễn cưỡng cuốn lên.

“Cuốn vậy hả?”

“Ừ.”

Sở Tranh xoay người lại, nhìn thoáng qua anh Hoan, máu mũi lại phun trào.

Trời ơi ** máaa!

Yêu nghiệt tới!

Sở Tranh nhanh chóng dùng khăn trải giường bao anh Hoan kín mít, trước đó anh Hoan chỉ quây nửa thân dưới, kích thích quá lớn.

Máu mũi đọng trên khăn trải giường trắng như tuyết. Anh Hoan ngẩng đầu mắt đối mắt với Sở Tranh.

Sở Tranh theo bản năng nở nụ cười.

Anh Hoan im lặng một giây, không kịp suy nghĩ, nắm đấm đã bay về phía trước.

Sở Tranh không kịp phòng ngừa bị đánh một phát: “Sao em đánh tôi?”

Cực kỳ tủi thân.

Anh Hoan chột dạ hắng giọng, mau chóng tự tin nói: “Đánh anh mà cần lý do à?”

Sở Tranh sửng sốt, nhìn nhìn anh Hoan, không dám tin vào tai mình: “Em thay lòng đổi dạ?”

Sét đánh giữa trời quang.

Trong đầu Sở bá tổng chợt hiện lên vô số cốt truyện kinh điển: khi bé lửng mật yêu hắn yêu đến sâu sắc, dính hắn dính đến chết không rời, hai người ngọt ngào tương thân tương ái. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Khi bé lửng mật khôi phục hình thái thanh niên loài người đã mất đi ký ức, thậm chí tay đấm chân đá với hắn.

Một vở bi kịch tình yêu cứ vậy mà mở ra.

Bông hoa trắng nhỏ Sở Tranh suýt nữa bị tưởng tượng của bản thân làm cho ruột gan đứt từng khúc, nhào lên ôm lấy anh Hoan, túm chặt hai tay hai chân cậu, không do dự đánh mông cậu.

Vừa đánh vừa nghiến răng nghiến lợi: “Em dám quên tôi? Em dám đi tìm thằng hồ ly tinh khác?”

Anh Hoan: “…”

Cái ** máaa!

Anh Hoan tránh thoát khỏi Bông hoa trắng nhỏ – Sở Tranh đang lâm vào ảo tưởng, điên tiết đánh nhau với hắn.

Sở Tranh cũng không cam lòng yếu thế, giờ hắn đã đủ đáng thương rồi, vậy mà em bé hư còn cứ chọc điên hắn.

Đánh nhau chứ gì? Đánh thì đánh. Ai sợ ai?

… Cho nên mới nói tình yêu sâu đậm nghiệt ngã gì đó căn bản không thể xuất hiện trong cuộc đời của một tên bệnh thần kinh.

Đánh nhau khoảng nửa giờ, hai người mới ngừng lại.

Chủ yếu anh Hoan chỉ có thể duy trì hình người trong nửa giờ, sau đó lại biến về hình thái lửng mật.

Lửng mật nhỏ không dám tin tròn mắt nhìn móng vuốt của mình: “Vì sao anh Hoan lại biến thành lửng mật nữa rồi?”

Sở Tranh càu nhàu bên cạnh, nhưng không đáp lại cậu.

Anh Hoan: “Anh thì thầm cái gì? Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh lẹ đi.”

Sở Tranh nói lời cay đắng: “Lúc trước còn ôm hôn người ta, giờ liền ghét bỏ. Có phải em yêu người khác rồi không?”

Anh Hoan dùng ánh mắt nhìn người ngu liếc Sở Tranh, suýt nữa thì khiến Sở thần kinh phát bệnh.

Giờ Sở dở hơi đã tủi thân, đã oan ức lắm rồi.

Vốn thái độ của anh Hoan vẫn giống như mấy ngày trước của trước đó thôi, nhưng từ giàu về nghèo thì khó. Đã hưởng thụ sự chủ động ngọt ngào, giờ quay lại đối mặt với bé ngoan lạnh lùng, chênh lệch quá lớn, khó có thể tiếp nhận.

“Tôi lúc nào cũng ở cạnh em, em yêu người khác lúc nào chứ?”

Sở Tranh nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hắn canh phòng nghiêm ngặt không kẽ hở, vậy mà vẫn để người ta tìm được lỗ chui vào.

Lửng nhỏ không buồn nhìn hắn, tay chân giang rộng chảy ra như vũng nước, nằm liệt trên giường.

Rõ ràng mới vừa rồi biến thành hình người, sao giờ lại biến về lửng mật rồi?

Hoàn toàn mất kiểm soát.

Một lúc lâu sau, Boer tới gõ cửa: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi, hai người chuẩn bị đi. Chúng ta có thể đi bây giờ.”

Sở Tranh vừa mặc quần áo đội tóc giả, vừa nghiêm túc suy tư.

Sau khi làm xong mọi việc, hắn cay đắng muốn bế em bé ngoan lên.

Lại thấy lửng nhỏ ngượng ngùng ôm đuôi to, trên móng vuốt nâng một viên kẹo: “Tặng, tặng cho cô.”

Sở Tranh mặc đồ nữ: “…”

Canh phòng nghiêm ngặt… triệu lần không ngờ lại xem nhẹ con nhỏ hồ ly tinh quan trọng nhất.

—— Bản thân dưới lớp đồ nữ.

Tuy biết rằng em bé ngoan kỳ thị giới tính, nhưng hắn không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này!

Dù gì cũng là một người mà!

Chẳng qua là tóc dài hay ngắn, đồ nữ hay đồ nam mà thôi!

Có cần phải cư xử khác biệt vậy không?!

Rốt cuộc hai bên hơn kém nhau đến mức nào mà lại làm bé ngoan thay đổi thái độ 180o thế này? Rõ ràng phần cứng vẫn giống nhau, thứ cần có vẫn có, thứ không cần cũng không hề có mà.

Bé ngoan thương mến quá nông cạn, Sở thần kinh cảm thấy thật phiền lòng.

Sở Tranh ôm bé lửng, lòng nặng trĩu mở cửa, nhìn thấy Boer đứng ở cửa.

Hắn nhìn cái đầu trọc của Boer đến vài phút, khẽ hất làn tóc dài của mình.

“Tôi quyết định nuôi tóc dài.”

Boer: “??”

Sở Tranh lại liếc cái đầu trọc của Boer, gật đầu thật mạnh như đã hạ quyết tâm.

Dù sao với sự thiển cận của em bé ngoan, tóc dài thì tóc dài, miễn là vẫn đảm đương được “công việc” cần khi khỏa thân thì thế nào cũng được.

Boer: “…”

Bà mẹ anh!

Đầu trọc thì sao? Tôi trọc tôi vẫn tự hào đó được không!

Loại người như anh kiểu gì rồi cũng bị trả thù, tôi nói cho mà biết!

Sở Tranh: “Sao?”

Boer mỉm cười: “Không sao.”

“Thế còn không đi?”

Sàn đấu thú thật sự nằm ở cuối hành lang. Trong sảnh chính gồm có ba hành lang, phòng ở nằm ở hai bên hành lang. Ba hành lang hội tụ tại một điểm: một cánh cửa lớn.

Cạnh cửa có hai người máy tuần tra. Tuy gọi người máy tuần tra, thật ra chỉ có chức năng kiểm tra xem có chất cấm hay súng ống bị mang vào hay không thôi.

Boer nói: “Thú không được dùng chất cấm, nếu bị phát hiện sẽ lập tức đuổi đi. Đoàn xiếc thú yêu cầu rất nghiêm ngặt về vấn đề này. Quá trình thú lên sàn sẽ được kiểm soát cẩn thận, nhưng có khán giả hợp tác với thú, mang hàng cấm vào rồi giao cho thú. Cho nên mọi người đều phải kiểm tra trước khi vào.”

“Bên cạnh đó là súng ống, bởi vì người tới đều là con bạc. Nếu thua quá nhiều có thể dẫn đến tức giận mất trí mà bắn chết bên thắng. Đã từng có chuyện tương tự xảy ra nên để bảo vệ thú, đoàn xiếc đã thiết lập quy tắc này.”

Anh Hoan nói: “Các người thật kỳ quái. Rõ ràng lên đài đánh nhau đã là cược mạng, dùng mạng thú để kiếm tiền. Nhưng lại lập ra rõ nhiều quy tắc để bảo vệ họ.”

Boer móc mỉa: “Đều là vì cuộc sống thôi. Quý tộc từ hành tinh đầu não như mấy người tất nhiên không hiểu.”

Nghe vậy, anh Hoan chỉ hời hợt liếc Boer, không hề phản bác.

Trên thảo nguyên chỗ nào cũng thấy sát khí, chẳng có phút nào lơi lỏng. Đám mãnh thú con nào cũng là đối thủ của mình, cũng là thiên địch muốn bắt giết mình. Đồng thời, anh Hoan cũng là thiên địch muốn bắt giết bọn chúng.

Kẻ thích ứng được thì sống sót, không ai hiểu điều này bằng anh Hoan.

Khóe miệng Sở Tranh hơi nâng, u mê hít lửng cho nên cũng không phản ứng trước lời của Boer.

Kẻ liều mạng sao, có ai chưa từng làm đâu.

Thấy cả hai đều tỏ ra dửng dưng, Boer bĩu môi, không hề nói thêm gì.

Dù sao đều là con dê béo, cứ cắn sạch là được.

Cửa lớn trường đấu thú vừa mở ra, sóng nhiệt ập tới đã lập tức khiến họ đổ một lớp mồ hôi mỏng. Âm thanh hò hét và cổ vũ mãnh liệt khiến mọi tế bào đều rục rịch chiến đấu, hưng phấn lan tràn.

Ánh sáng trong mắt anh Hoan đột ngột tối đi, tự động bước vào trạng thái đi săn.

Cậu giật giật cái mũi nhỏ, nhận ra trong không khí thứ mùi chủ đạo không phải là mồ hôi, mà là mùi máu tươi.

Mùi máu tươi nồng nặc, tầng tầng lớp lớp, tích lũy tháng ngày, xâm nhập vào từng ngóc ngách của trường đấu thú này từ lâu.

Boer la lớn: “Các anh theo tôi, đừng để lạc. Chỗ này là sảnh chính của trường đấu, quá đông người. Chúng ta vào phòng cá nhân, ở đó không phải chen chúc mà tầm nhìn cũng tốt.”

Tốc độ Boer rất nhanh, giống như con cá lách vào trong đám người.

Bản lĩnh này của gã phải luyện đến mười mấy năm mới thành, phần lớn khách mà gã mang đều bị lạc.

Vậy nên, gã luôn thu tiền trước, sau đó trộm lẻn đi chờ một con cừu béo khác.

Chạy đến cầu thang, Boer dừng lại.

Gã không nghe thấy ai đáp lại, vì thế quay đầu, đối mặt với Sở Tranh cười như không cười nhìn gã.

Nụ cười đắc chí của Boer khẽ cứng lại, trông như thằng hề.

Sở Tranh: “Đi từ đây lên?”

Boer lập tức thận trọng: “Đúng, đúng là nơi này.”

Không trốn được, chứng tỏ giá trị vũ lực cao.

Không thể lừa gạt.

Sở Tranh bước lên: “Nói tiếp đi.”

Boer đi theo sau hắn, nói: “Sàn đấu thú khá tôn trọng quy tắc, có rất nhiều quy tắc cũ còn lưu đến bây giờ. Ví dụ, đã vào đây thì không được dùng khoa học kỹ thuật hiện đại. Vì vậy không có màn hình ba chiều phát lại, chỉ có thể xem bằng mắt thường.”

Bởi vậy, phòng cá nhân và sảnh lớn rất khác nhau.

Trong sảnh chính đông đúc kín người, gần với sàn đấu hơn nhưng chưa chắc đã nhìn rõ được toàn bộ. Phòng cá nhân tuy tầm nhìn tốt, nhưng lại hơi xa, làm cho cảm giác tàn khốc đẫm máu giảm đi vài phần.

“Dù sao cũng là trường đấu thú, đem đến được cảm giác kích thích nguyên thủy mới thú vị. Dùng hình ba chiều phát sóng trực tiếp, tuy có thể xem được rõ ràng và toàn cảnh, nhưng lại không truyền tải được cảm giác đó.”

Tựa như một con **, rõ ràng phải dâm đãng đê tiện. Người ta lại cứ cố tình bắt ả giả làm một quý cô cao sang.

Thế thì còn gì là con ** nữa?

Sở Tranh che tai em bé ngoan lại, lừ mắt nhìn Boer.

Boer xấu hổ: “Tôi chỉ dùng biện pháp tu từ thôi, không phải quý tộc các anh thích vậy hả?”

“Vậy chắc anh còn đang sống trong vở kịch sân khấu từ thời chiến tranh thiên hà đấy.”

Đến cả quý tộc thời đó cũng chẳng ai ví von kiểu vậy, chắc chỉ có trong lời thoại của diễn viên trên sân khấu kịch thôi.

Boer không nói gì nữa.

Phòng cá nhân là dạng bán mở, người bên trong có thể nhìn được toàn cảnh sàn đấu thú. Người phía dưới ngửa lên cũng có thể nhìn thấy phòng, nhưng do vấn đề góc độ nên cũng chỉ nhìn thấy một góc.

Anh Hoan thoát ra khỏi lòng ngực Sở Tranh, nhảy lên trên bàn xem xét tình huống.

Phía dưới là một sàn đấu thú hình tròn, bốn phía được bọc lại bằng vật liệu kim loại mới, giống như một cái lồng sắt.

Trong lồng có hai cảnh cửa cao đến 2 mét, nối liền với lối đi bên trong. Thú sẽ đi ra đi vào bằng lối đi này, sau đó cánh cửa sẽ đóng lại.

Lúc này có hai con thú lên đài, mọi người cuồng nhiệt hò reo, bám vào cột kim loại lay lắc điên cuồng.

Còn chưa đánh mà bầu không khí đã cháy điên cuồng.

Hai con thú phía dưới, một con là cuồng thú, dạng king kong. Một con khác là sinh vật thân mềm, nửa người trên là dạng người, nửa người dưới là vô số cái xúc tu mềm nhũn.

Cuồng thú king kong đang trong trạng thái nửa thú, toàn thân bị bao phủ bởi hoa văn kỳ lạ, giống như đường vân của cá sấu khổng lồ.

Mọi người vừa thấy hắn đến là hét to: “Dyno! Dyno!”

Boer cũng kích động: “Hai người may mắn quá! Không ngờ lại gặp được Dyno ở đấu trường cấp 2!”

Anh Hoan hỏi: “Anh ta là ai?”

Boer: “Vị vua thường trú của sàn đấu thú đoàn xiếc thú Hoan Lạc, danh hiệu Cá sấu khổng lồ (Deinosuchus). Cậu thấy cá sấu khổng lồ ở hành tinh Titan bao giờ chưa?”

Anh Hoan im lặng.

Cá sấu khổng lồ hả? Từng ăn.

“To lớn, đáng sợ, lực cắn kinh người.”



Tác giả có lời muốn nói: 

Đối mặt với Sở Tranh mặc đồ nam: anh Hoan ←_← 

Đối mặt với Sở Tranh mặc đồ nữ: anh Hoan (—ε—) 

Sếp Sở: Nông cạn!

Anh Hoan…… Một con lửng mật nông cạn.

Bình luận

Truyện đang đọc