LUÔN CÓ NHÂN LOẠI MUỐN CHĂN NUÔI TÔI

Vậy mà Lệ Sâm còn ha ha cười, sau đó anh cầm lấy áo T-shirt vắt khô, cứ như vậy đitới chỗ Nam Ca ngồi.

Nam Ca thấy ngồi xổm không thoải mái liền ngồi hẳn xuống đất. Lệ Sâm cũng khôngtúm cô lên mà chỉ cầm T-shirt chăm chú giúp cô lau mặt cùng tay.

anh không chế sức tay rất tốt, Nam Ca cảm giác giống như là anh đang giúp chính mình gãi ngứa, nhưng mà rất thoải mái.

Lệ Sâm cũng đưa mắt nhìn gò má Nam Ca, cả đêm không gặp vết máu tụ trên mặt nàng vậy mà đã tiêu tán một chút, mặc dù không quá rõ ràng.

hiện giờ Nam Ca ngoan ngoãn nhắm mắt lại cho anh lau, khóe miệng còn khẽ mím lại. Màu môi cũng không còn giống lúc anh mới bắt đầu thấy cô, lúc đó môi cô vẫn có màu tím bợt của người chết.

Nhìn cô lúc không lộ ra răng nanh cùng móng nhọn, còn rất dịu ngoan nha. Vừa nghĩ như thế, Lệ Sâm liền đối với cô dịu dàng không ít.

Thời điểm anh giúp Nam Ca lau tay là bắt đầu từ ngón tay, từng ngón tay một chà xátđi xuống, cuối cùng vòng lại lau toàn bộ một lần nữa.

Nam Ca rất hưởng thụ cảm giác có người hầu hạ mình, nhất là người này còn giam cầm mình nhiều ngày như thế.

Có lẽ là bầu không khí quá tốt, Nam Ca buột miệng hỏi một câu: "Tối ngày hôm qua sau khi anh đi đã xảy ra chuyện gì? Những con Zombie kia, đều bị anh giải quyết rồi?"

Lệ Sâm cúi đầu, Nam Ca cũng nhìn không thấy vẻ mặt của anh nhưng mà động tác lau tay của anh không hề thay đổi: "Ừm, đều giết chết hết rồi."

"Sao anh làm được?" Nam Ca đối phó với vài con thôi cũng đã kiệt sức. Nhưng anhdẫn đi một đám nha!

Hơn nữa anh chỉ là một người bình thường, còn không có dị năng. Đối mặt với đối thủ nhanh như vậy nhưng không hề bị thương? Đây cũng quá không khoa học nha!

Chỉ một lát mà Lệ Sâm đã đem tay Nam Ca lau sạch, trong lòng anh nghĩ đến mộtchuyện khác, ngoài miệng lại nói: "Chúng nó chỉ nhanh hơn một chút, trên thực tế cũng không khó giải quyết."

Sau khi nói xong anh mới ngẩng đầu rất nghiêm túc cùng Nam Ca nói: "Tiểu câm điếc,cô không biết là móng tay cô quá dài sao? Phải cắt thôi."

Con gái giữ móng tay dài cũng không sao, nhưng tay Nam Ca đều là màu bợt bợt của ngươi chết, móng tay còn có màu tím đen. Móng tay dài như thế, nhìn như thế nào cũng cảm thấy bẩn.

Tuy nhiên sau khi Nam Ca biến thành Zombie, ngay cả mùi người chết trên người mình cũng có thể chịu được, lại càng không cần phải nói đến móng tay dài.

Vì vậy cô hừ nhẹ một tiếng, anh không nói đến chuyện tối ngày hôm qua, trên trực giác cô cảm thấy người này giống như gạt cô cái gì đó. Nhưng mà nhìn dáng vẻ củaanh không giống là sẽ cùng mình nói thật .

Vì vậy ở trước mặt người đàn ông này cô đem tay mình ngâm xuống suối nước lạnh buốt: "Tôi không biết là khó nhìn."

Móng tay này lúc đánh nhau còn dùng đến đấy. Nếu mà Lệ Sâm cắt đi, về sau cô làm sao mà cào người khác.

Nhưng mà hiển nhiên là cô đã xem nhẹ sự cố chấp của Lệ Sâm, coi như là cô nghiêm túc đem tay lấy ra cùng Lệ Sâm nói móng tay cô đã rất sạch sẽ. Lệ Sâm vẫn sẽ lấy ramột cái cắt móng tay đem móng tay cô đều cắt hết.

Nam Ca đương nhiên là không đồng ý, không ngừng giãy giụa: "Lệ Sâm anh buông ra cho tôi! Tôi không cắt móng tay! Tôi không buộc tóc!"

Lệ Sâm cũng không để ý tới cô. Giờ phút này anh ngồi ở bên cạnh Nam Ca, động tác tay phải gọi là mau chuẩn ngoan, cầm lấy Nam Ca tay không thả. Nam Ca chỉ có thể dùng cái tay còn lại hung hăng đánh bả vai anh.

Lệ Sâm cắt xong một ngón vẫn không quên thổi cho cô một chút: "Cử động nữa tôikhông bảo đảm sẽ không cắt vào thịt đâu."

Nam Ca không dám động nhưng vẫn rất ấm ức, rất tức giận nhìn Lệ Sâm.

Người này thật đáng giận!

Ô ô ô... Nghĩ đến mười ngón tay trụi lủi cô quả thực muốn khóc. Lệ Sâm cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn, còn giữ lại cho cô móng tay út.

Sau đó giả vờ giả vịt an ủi cô: "không sao mà, cô xem, chỗ này không phải còn thừa lại một ngón sao?"

Nam Ca dùng sức trừng anh. Nếu mà ánh mắt có thể biến thành dao nhỏ, Lệ Sâmkhông chừng đã bị cô giết chết nhiều lần.

"Ban đầu là tôi có mười ngón!" anh thật cho là cô rất ngốc không biết tính sổ sao!

Lệ Sâm cười đến mặt mày cong cong: "Cắt đều đã cắt."

bên cạnh con suối truyền đến một tiếng gầm thét, Nam Ca thừa dịp Lệ Sâm không chú ý một cước liền đạp anh ngã vào trong nước!

Sau khi đứng lên, cô còn thở phì phì nhìn anh ở mới từ đáy nước đứng dậy, chỉ vào sống mũi cao thẳng kia: "anh không phải là thích tắm rửa sao, ở chỗ này rửa đi!"

Sau khi nói xong cô tự một mình trèo lên xe.

Khóe miệng Lệ Sâm vui vẻ không giảm, ngược lại càng đậm.

Chờ sau khi cả hai đã ở trên xe, Nam Ca ngồi ở vị trí ghế phụ. Lệ Sâm ngồi ghế saukhông coi ai ra gì thay quần áo.

Toàn thân cao thấp đều ướt đẫm đương nhiên là phải thay hết.

Có lẽ là trong xe quá yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị. Lệ Sâm một bên mặc quần, mộtbên còn nói chuyện: "Tiểu câm điếc, lúc nãy tôi ở trong suối nước cô không phải là ngắm rất chăm chú sao? Sao bây giờ lại không nhìn? Chẳng lẽ là xấu hổ?"

Xấu hổ em gái anh!

Nam Ca vốn là không nghĩ để ý anh nhưng mà vẫn đảo con ngươi, cô ung dung nói : "Dù sao sau tận thế, anh vẫn chưa có tắm rửa qua đi? Hừ hừ, tôi có thể lý giải được cảm giác của anh."

Lệ Sâm lần đầu bị Nam Ca làm nghẹn nói không ra lời. Đừng tưởng rằng anh khôngnghe ra được Nam Ca đang ghét bỏ anh nha.

Nhưng mà Lệ Sâm nếu là có thể đơn giản bị cô đánh bại như thế thì đã không phải làanh rồi.

một lát đã thay xong y phục, từ ghế sau trực tiếp trèo lên ghế lái ngồi. Hai mắt còntrên dưới nhìn Nam Ca: "Mặc dù tôi đã lâu không tắm rửa nhưng mà trên người tôikhông có mùi thịt thối nha."

Sắc mặt Nam Ca thay đổi: "Zombie chúng tôi đều là cái dạng này! không mượn anhxen vào!"

Bộ dạng bùng nổ của Nam Ca làm Lệ Sâm cảm thấy rất là đáng yêu, còn vuốt vuốt đầu cô sau đó mới khởi động xe phóng đi.

Có lẽ là bởi vì lại thắng một ván, Tâm trạng Lệ Sâm vẫn luôn rất tốt. Chờ sau khi trở lại thôn nhỏ còn giúp Nam Ca một lần nữa tìm cái mũ đeo lên.

Hai người xuống xe, người trong thôn quả nhiên phát hiện bọn họ thay đổi.

Lệ Sâm mang Nam Ca đi lên trước, còn cùng Mã Viễn nói: "Khu vực dòng suối nhỏ đãkhông còn Zombie, hôm nay chúng tôi thử đi qua. Tắm rửa bình thường không thành vấn đề, các cậu muốn dùng nước có thể đi đến chỗ đó lấy."

Ánh mắt Mã Viễn sáng lên: "Đây thật sự là quá tốt! Em đã lâu chưa được tắm rửa thoải mái rồi, trong thôn mặc dù có nước ngầm nhưng mà vẫn phải dùng tiết kiệm."

Cậu còn rất cảm kích nhìn Lệ Sâm: "Đại ca, chị dâu nhỏ, thật sự là cảm ơn hai người."

"không cần cảm ơn." Lệ Sâm còn tưởng là cậu đang nói đến sự tình nguồn nước.

Trương Vĩ lại từ phía sau đi đến, mang theo những người khác trong thôn: "Nhất định phải cảm ơn. Tối ngày hôm qua nếu không có hai người, tất cả người thôn chúng tôi chưa chắc có thể sống được."

Lệ Sâm nghe lời này, vẻ mặt cũng thay đổi thành có chút không được tự nhiên: "Có thể... Vẫn có người bị giết hại mà."

anh vẫn cảm thấy, là anh không bảo vệ tốt vài người này. Nam Ca thủy chung im lặng đứng ở bên cạnh Lệ Sâm, thật thần kỳ, cô có thể cảm giác được tâm trạng của Lệ Sâm, thế nhưng lại không muốn trào phúng tâm tư của anh.

Con mắt Trương Vĩ cũng đã đỏ lên: "Tận thế chúng tôi mỗi thời khắc đều làm chuẩn bị tâm lý, tối ngày hôm qua tất cả mọi người đều đã cố hết sức, những người anh em đãchết chúng tôi cũng sẽ an táng thật tốt."

Vài thiếu niên còn nhỏ đều nghẹn ngào.

Nam Ca quay đầu nhìn vật dụng hỗn độn trong thôn nhỏ, muốn xây dựng lại như ban đầu còn cần mọi người cùng nhau cố gắng.

Nhưng khi cô quay đầu nhìn đám người trước mặt này. Đa số bọn họ đều xanh xao vàng vọt, gò má đầy phong sương, hai tay thô to đầy vết chai cho thấy thói quen làm việc của họ.

Nhóm người này nếu là lúc tận thế chưa xảy ra, phóng khắp thành phố này chắc sẽchẳng có ai nhìn họ nhiều thêm một lần. Cho dù là sau tận thế người giống như vậy cũng có ở khắp nơi.

Nhưng mà Nam Ca lại không muốn dùng "Từ bình thường" để miêu tả bọn họ.

Bọn họ chính là dũng sĩ trong thời đại này, cho dù đối mặt với nhiều khó khăn, cản trở như vậy, họ vẫn sẽ kiên cường dũng cảm sống sót.

Tối ngày hôm qua không phải là cô cùng Lệ Sâm cứu bọn họ mà là bọn họ tự cứu mình. Lệ Sâm nghe Trương Vĩ nói xong liền giơ tay vỗ vai anh ta trầm giọng nói mộtcâu: "Nén bi thương."

Trương Vĩ xoa xoa hai mắt, còn cố mỉm cười: "Đúng vậy, người sống luôn phải tiến phía trước. Nhưng mà Lệ ca, tối ngày hôm qua sau khi bắt Lý Du Chuẩn, tôi vẫn khôngbiết xử trí như thế nào, anh đi theo đám bọn họ xem một chút đi, dù sao cũng là đãtừng là đồng đội..."

Lệ Sâm cũng đang có ý đó, chuẩn bị đi theo đám thanh niên rời đi.

Trương Vĩ muốn nói lại thôi nhìn Nam Ca một cái, Lệ Sâm liền hiểu ý: "Nam Ca, cô đixem tình huống Vương Hiểu Phương một chút. Người có dị năng kia... Tôi giúp cô xem trước."

Nam Ca vốn không định liên quan đến việc của con người, nhưng mà Lệ Sâm vừa nóinhư thế cô liền hiểu ra, mình có thể ăn người có dị năng bị biến thành Zombie kia!

Lòng nhiệt tình nhỏ nhoi trong nháy mắt dâng trào! Bệnh nhân đâu? Bệnh nhân trong thôn cứ toàn bộ giao hết cho cô đi!

Vì vậy Nam Ca đồng ý lời của Lệ Sâm, đi theo Trương Vĩ tới phòng nghỉ ngơi của Vương Hiểu Phương.

Thuốc mê hết hiệu lực cô ấy đã tỉnh lại đang cùng Tiểu Địch nói nhỏ. Tối hôm qua Nam Ca có để lại thuốc giảm đau nhưng đối với cơn đau cắt tay cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng giọng nói củaVương Hiểu Phương vẫn không có gì khác thường, thậm chí còn mang theo một chút nhẹ nhàng.

"Mẹ ơi, tay mẹ thế nào rồi?" Tiểu Địch vẻ mặt ngây thơ hỏi, thậm chí bé còn đưa bàn tay bé nhỏ chạm một cái, sau đó đôi mày nhỏ thanh tú nhăn lại: "Có phải là rất đaukhông?"

Vương Hiểu Phương lắc đầu: "không đau đâu."

"thật sao?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Địch nhăn lại, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, bé rất khổ sở nói: "Con còn tưởng là mẹ phải bỏ Tiểu Địch lại."

nói xong bé lập tức kéo lấy bên tay còn lại của Vương Hiểu Phương, âm thanh mềm mại: “ Mẹ hứa đừng bao giờ bỏ Tiểu Địch lại được không?"

Khi đó vành mắt Vương Hiểu Phương đã đỏ lên, nhưng cô ấy vẫn nở nụ cười. Nụ cười tươi kia khiến Nam Ca nghĩ, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được.

Lập tức Nam Ca nghe thấy tiếng cô ấy trả lời: "Mẹ sao có thể muốn bỏ lại Tiểu Địch đây? một bên tay của mẹ biến thành cái cánh, thay thế mẹ rời đi cho nên mẹ mới có thể tiếp tục ở bên cạnh Tiểu Địch nha."

"Cánh?" Tiểu Địch tò mò nhìn ra sau lưng Vương Hiểu Phương, chỗ đó đương nhiênkhông có cái gì cả.

Nhưng Vương Hiểu Phương vẫn gật đầu: "Đúng vậy, đó là chiếc cánh tình yêu bình thường sẽ không nhìn thấy."

Bình luận

Truyện đang đọc