LUST: HAM MUỐN - THU ĐIỀN MẠCH MẠCH

Khi Phồn Du đến đoàn phim, toàn bộ những người trong đoàn đã sẵn sàng xuất phát, bọn họ đang đứng đó chờ cô.

Kiều Mộ Nhất giới thiệu cô với mọi người: “Đây là chuyên gia trang điểm mà tôi vừa tìm được, Phồn Du.”

Trợ lý đạo diễn của đoàn phim liên tục khen ngợi hiệu suất làm việc nhanh lẹ của Kiều Mộ Nhất, sau đó quay sang nói với Phồn Du: “Làm phiền cô rồi, Phồn tiểu thư.”

“Không phiền, không phiền.” Phồn Du đáp lại một cách lịch sự, nói tiếp: “Mong mọi người sẽ giúp đỡ tôi nhiều hơn trong công việc.”

“Được rồi, đừng quanh co nữa, chúng ta đi nhanh lên, còn nói nữa sẽ trễ giờ lên máy bay đấy.” Kiều Mộ Nhất lo lắng nhìn đồng hồ, mở miệng thúc mọi người.

Khi Lương Sâm nhìn thấy Phồn Du, anh rất vui mừng, vừa định đi đến nói với cô vài câu thì đã bị Kiều Mộ Nhất ngắt lời, cho nên anh đành phải ngại ngùng nói: “Được, chúng ta đi thôi.”

Sau khi máy bay lao lên bầu trời, Kiều Mộ Nhất quay sang hỏi Phồn Du: “Buông được à?”

“Từ từ sẽ buông được, lần này ra nước ngoài cùng các cậu là muốn mau chóng quên đi mối tình này.” Phồn Du trầm ngâm siết chặt chiếc điện thoại đã tắt, tự hỏi liệu mình có nhận được cuộc gọi từ Chu Dịch sau khi máy bay hạ cánh hay không, có thể hắn còn chưa biết được cô đã đi, hoặc có thể hắn đang bận âu yếm tình tứ với Cố Y Phán nên nào có thời gian để quan tâm đến lý do tại sao cô rời đi chứ.

Cô hỏi lại Kiều Mộ Nhất: “Tại sao cô lại buông Chu Dịch đi tìm mục tiêu mới vậy, hay cô dạy tôi đi, làm sao mới có thể thanh cao như cô?” Cô rất hâm mộ Kiều Mộ Nhất, dám yêu dám hận, không sợ một ai cả.

“Lão nương là trời sinh.” Kiều Mộ Nhất kéo bịt mắt xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phồn Du tâm sự nặng nề nhìn theo hướng máy bay bay.

Máy bay nhanh chóng hạ cánh, Phồn Du thực hiện một động tác cầu nguyện đơn giản theo kiểu Cơ Đốc giáo* để chúc mừng máy bay hạ cánh an toàn.

*có Cơ Đốc giáo, nhưng mình không rút ý chính của giáo này được nên mng lên google tìm hiểu nha

Bọn họ đến một đất nước nhỏ bé ở Bắc Âu, nơi đây có rất nhiều cảnh đẹp, không khí trong lành, ánh mặt trời dịu nhẹ, hơn nữa các món đồ có giá cả khá rẻ, đây là nơi thích hợp cho người cao tuổi nghỉ dưỡng.

Sau khi về đến khách sạn mà đoàn đã đặt, cô thấp thỏm tắt chế độ máy bay, phát hiện không nhận được tin nhắn hay một cuộc gọi nhỡ nào, Phồn Du không khỏi thất vọng.

Cô nhìn thời gian hiện tại, đây là lúc Chu Dịch vừa tan làm, cô băn khoăn không biết hôm nay hắn có về căn hộ của họ ở không, không biết hắn có phát hiện ra cô đã rời đi mà không lời từ biệt hay không.

Như có thần giao cách cảm, Phồn Du đang nghĩ đến Chu Dịch, mà vừa lúc hắn cũng gọi điện thoại đến.

Cô hít một hơi thật sâu, nhắc máy nghe điện thoại, đã đến lúc phải nói rõ ràng sau đó hoàn toàn chia tay, cứ coi như bọn họ đang là quan hệ bạn bè nói chuyện với nhau đi.

“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Chu Dịch nghe không bình tĩnh như mọi khi.

Hóa ra sự rời đi của cô vẫn có ảnh hưởng nhất định đến Chu Dịch, hắn vẫn có chút bối rối, nhưng chắc là chỉ không thích ứng được trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi, cô tin rằng không lâu sau hắn ta lại sẽ cùng Cố Y Phán âu âu yếm yếm, hoàn toàn đem cô vứt ra sau đầu.

“Chúng ta chia tay đi.” Phồn Du dùng hết sức lực của mình nói ra lời này, cô phải ngụy trang cho chính mình trở nên thật thoải mái và tự nhiên nhất.

“Cho tôi một lý do.”

“Lý do là Cố Y Phán, thế nào, đủ không.” Phồn Du cuối cùng cũng dám nói thẳng cái tên đó ra với Chu Dịch.

“Em không thể làm như vậy, tội phạm trước khi bị tử hình họ còn được có cơ hội mở phiên tòa tự biện hộ cho mình, mà tôi, tôi thậm chí còn không có bất kỳ cơ hội nào cả, em không thể đơn phương tuyên án phán quyết như vậy.”

“Nhưng tôi đã có đủ nhân chứng vật  chứng để xét xử anh, tôi cũng đã ám chỉ với anh vài lần nhưng anh lại không nắm bắt cơ hội, tôi không thể bỏ qua bằng chứng khách quan mà lắng nghe biện luận [1] chủ quan của anh bây giờ được.”

“Nguyên tắc của tôi là không xen vào chuyện quá khứ, gặp em là một khởi đầu mới, nếu em trực tiếp hỏi tôi, tôi chưa chắc sẽ không nói, tuy rằng tôi thật sự không muốn nhớ lại quá khứ này.” Chu Dịch lại một lần nữa nhượng bộ: “Bảo bối ngoan, em nói cho tôi biết em đang ở đâu được không, tôi đi tìm em, sau đó em muốn biết những chuyện gì, tôi sẽ nói toàn bộ cho em biết, được không em?”

[1] Biện luận: đưa ra lí lẽ để tranh luận phải trái

“Chu Dịch, tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này nữa, chúng ta nên tách ra một thời gian để bình tĩnh đi.” Phồn Du không dao động, cô sợ mình sẽ lại rơi vào vòng xoáy của Chu Dịch một lần nữa.

“Nhưng tôi rất bình tĩnh.” Chu Dịch nói tiếp: “Chẳng lẽ ở bên tôi em đau khổ đến vậy sao? Tôi còn tưởng rằng em cũng sẽ hạnh phúc giống như tôi.”

“Đúng, bây giờ tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và đau khổ.” Thực ra trước đây cô cũng có lúc vui vẻ, thậm chí có đôi khi như là ở trên thiên đường.

Sau khi Chu Dịch nghe thấy giọng nói dứt khoát của Phồn Du, trong lòng nhói lên bi thương, cuối cùng hắn không ép buộc cô nữa, lên tiếng: “Được, tôi không ép em nữa, em thả lỏng đi, nếu vui vẻ thì nhớ quay lại, tôi sẽ luôn đợi em.”

“Tôi không trở lại căn hộ đó nữa, tạm biệt.”

“Không được, em phải quay lại, căn hộ đó là tôi tặng cho em, nó là tài sản của em, tôi sẽ không lấy lại nó.”

“Tôi cúp máy đây.”

Phồn Du không còn tâm trạng thu dọn hành lý nữa, cô ngã xuống giường khách sạn bật khóc, vốn dĩ chia tay là chuyện đau lòng, rõ ràng là bản thân đã quyết tâm chia tay nhưng sao cuối cùng cô vẫn buồn như vậy.

Phồn Du run rẩy cắn môi dưới, xóa số điện thoại và WeChat của Chu Dịch, cuối cùng hôn lên hình nền điện thoại, sau đó tàn nhẫn thay ảnh của hắn đi.

Làm lại từ đầu, Phồn Du, mày chắc chắn có thể làm được mà.

Chu Dịch dại ra thu lại điện thoại, ngồi trong căn hộ này, lần đầu tiên hắn cảm thấy cô đơn đến thế, mấy năm nay độc thân đã quen, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ trải qua loại cảm giác này, Phồn Du rời đi khiến hắn cảm thấy như bị ai đó tàn nhẫn lấy đi mất thứ quan trọng nhất trong cơ thể mình vậy.

Cô đã mang đi một số quần áo và vật dụng cá nhân trong căn hộ, nhưng cũng để lại rất nhiều thứ mà cô không thể mang đi.

Cây lau nhà bằng bông màu hồng của cô trong tủ giày ở huyền quan [2], chậu hoa và cây được cô lựa chọn cẩn thận trên ban công, đồ vệ sinh cá nhân của phụ nữ trong phòng tắm, con thú bông trên giường được đệm dưới thắt lưng khi làm tình, vài sợi tóc dài dính trên sô pha, sữa chua dâu tây và kem vani yêu thích của cô trong tủ lạnh …

Mọi thứ đều là dấu vết trong sinh hoạt của cô, Chu Dịch nhìn xung quanh, hắn có thể liên tưởng ra dáng người xinh đẹp, giọng nói và nụ cười động lòng người ấy của cô.

Nụ cười vui vẻ khi cô chào đón mình ở cửa, sự dịu dàng khi cô siết chặt bả vai mình, sự ấm áp và yên tĩnh khi cô buộc tạp dề bận rộn trong bếp, và cả dáng điệu câu hồn đoạt phách [3] khi cô dụ mình trên giường …

Hơi thở của cô ở khắp nơi trong biệt thự này, hơi thở của bọn họ, dường như nó đã trở thành bến đỗ của hắn từ lúc nào không hay.

Chu Dịch lấy một chai rượu đỏ từ trong phòng bếp ra, tự mình rót uống, nhanh chóng trở nên say khướt, trong cơn choáng váng hắn thấy bóng dáng Phồn Du đã trở về, cô đứng trước mặt hắn, oán trách nhìn hắn, tựa như đang tức giận vì hắn uống quá nhiều rượu.

Chu Dịch vươn tay muốn bắt lấy hình bóng ấy, lẩm bẩm nói: “Bảo bối của anh, đừng đi.”

Cuối cùng cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước [4], hắn không thể bắt được hình bóng ấy, loạng choạng ngã xuống, đầu đập vào góc bàn trà hôn mê.

[2] huyền quan nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách. 

[3] câu hồn đoạt phách: đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở

[4] Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月): hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.

Bình luận

Truyện đang đọc