MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P2)

Nhiếp Minh Quyết có ý không muốn, thế nhưng Lam Hi Thần liền giật tay hắn ra hiệu. Không dễ gì mà người này mới đồng ý, hơn nữa còn là hậu thuẫn quyền lực phía sau của Nhiếp Minh Quyết, y cho dù thấy sợ nhưng không thể làm phật lòng.

Mắt thấy người đã đi xa nhưng mỗi bước đều ngoái lại nhìn, Dương Mi lão tổ sắc mặt mặt vẫn bình thản nhưng trong giọng nói không che dấu đi vài phần khó chịu, hướng Lam Hi Thần nói "Ngươi có biết vì sao bản tổ biết rõ Ngôn Huyền thừa sức đoán ra, nhưng bản tổ vẫn muốn giữ ngươi ở lại nói riêng hay không?".

Lam Hi Thần thật thà lắc đầu "Dạ không!".

Dương Mi lão tổ nhìn y chăm chú "Trước khi Ngôn Huyền muốn ngươi trở thành Thánh hậu của hắn, ngươi có từng suy nghĩ đến muốn ngồi vào chiếc ghế này sẽ trả bao nhiêu cái giá đắt?".


Lam Hi Thần hơi kinh ngạc, ấn tượng trong lòng y về ngôi vị Thánh hậu chẳng qua chỉ là một chỗ ngồi ở bên cạnh Nhiếp Minh Quyết, nếu không thể cùng ngồi chung trên Thánh ỷ của hắn thì kéo thêm một cái ghế khác ngồi bên cạnh. Chuyện này đơn giản quá mà, sao lão tổ đại nhân lại xem nó nặng như một món hàng mà phải tính đến giá cả?

Điều này chỉ dám nghỉ chứ không dám nói, y trầm mặc giây lát mới lí nhí đáp "Hi Thần không rõ, thỉnh lão tổ đại nhân chỉ điểm".

Dương Mi lão tổ khẽ than một tiếng "Chính bởi vì ngươi như thế này, nếu Ngôn Huyền ở lại thì toàn bộ lời của bản tổ nói, hắn sẽ thay ngươi nghe hết còn ngươi thì sẽ không lĩnh ngộ được cái gì, như vậy đối với ngươi về sẽ vô cùng bất lợi, ảnh hưởng không nhỏ đến quyền lực của Ngôn Huyền".


Lam Hi Thần gật gật đầu ra chiều đã rõ "Hi Thần biết rồi! Lão tổ đại nhân có gì muốn dạy thì cứ việc dạy, Hi Thần sẽ cố gắng ghi nhớ, nhớ không nổi sẽ lấy giấy ghi vào".

Dương Mi lão tổ không biết nên tiếp tục thở dài hay phì cười, chỉ là thần sắc cùng ngữ khí có hòa hoãn đi đôi chút "Được rồi, bản tổ sẽ không nói cái gì cao cả khó hiểu, dù sao ngươi cũng không giống như trong suy nghĩ của bản tổ, bản tổ hà tất làm khó dễ ngươi?". Khẽ vuốt râu, ông ta điềm đạm nói tiếp "Lúc trước bản tổ nghe tin đồn về ngươi, hôm nay lại tận mắt thấy ngươi, trong lòng ban đầu đã không khỏi sinh ra nghi kỵ. Tuy rằng ngươi không phải là người trở thành Thánh hậu như bản tổ mong muốn, nhưng chung quy cũng là do cái số mệnh kia nên ngươi mới có thể ngồi lên vị trí này. Nếu ngươi cùng Ngôn Huyền đã lưỡng tình tương duyệt, bản tổ lại coi Ngôn Huyền như hàng sư điệt, muốn hắn có thể thoải mái kế thừa trách nhiệm của tiền bối truyền lại cho nên mới không phản đối hôn sự giữa hai ngươi, cũng không có lý do gì phá đi mệnh cách của ngươi, chỉ muốn dặn dò ngươi từ đây về sau làm việc gì cũng phải biết suy tính cẩn trọng".


Lam Hi Thần kính cẩn cúi đầu, nói "Hi Thần minh bạch, đa tạ lão tổ đại nhân khích lệ".

Dương Mi lão tổ bình thản lắc đầu "Không phải khích lệ mà là nhắc nhở. Ngươi phải biết: ngươi không chỉ đơn giản là một nam tử một bước ngồi lên chiếc ghế cao quý ngang với Nữ Oa, khiến cho hầu hết người trong Lục giới có tâm tư với chiếc ghế Thánh hậu bất mãn với ngươi, mà quan trọng hơn là do ngươi xuất thân từ Nhân tộc nhỏ bé khiến Thần tộc không hề muốn cúi đầu và chưa kể Ma tộc hay Yêu tộc có tư tâm muốn nâng cao địa vị tộc nhân, chưa kịp dâng người lên cửa nhà Ngôn Huyền thì đã bị ngươi ngang nhiên chiếm lấy. Một khi ngươi thực sự trở thành Càn Khôn chi mẫu thì sẽ có biết bao nhiêu con mắt nhìn vào. Dù có dung mạo điệt lệ đến đâu, dù nắm giữ trong tay một trong bảy món thần khí phụ trợ Càn Khôn chi chủ cai quản thế gian nhưng nếu không phải nữ tử hợp lý lẽ bọn họ, dưới chân gia thế tộc nhân ngươi lại không cao, sẽ không thể nào giúp ngươi chống đỡ những công kích thường trực xảy ra".
Lam Hi Thần ủ rũ, nói "Nhưng Hi Thần chỉ cần có đế quân là đủ, Hi Thần không quan tâm những thứ khác đâu ạ".

Dương Mi lão tổ mỉm cười, trong mắt lạnh lẽo mà sâu thẳm không đo được "Ngươi đương nhiên phải xem hắn là tất cả. Bởi vì tất cả những gì ngươi có để bảo toàn địa vị lẫn tính mệnh bản thân, chỉ duy nhất thông qua một thứ là tình cảm của Ngôn Huyền. Có điều, hắn không chỉ là đạo lữ của ngươi mà còn là đấng quân vương của vạn vật trên thế gian, mọi việc không thể lấy tình cảm ra vì ngươi mà hành sự, ngươi tuyệt đối không được cưỡng cầu hắn phải nhất nhất đặt ngươi lên trên hết, khiến cho hắn khó xử ảnh hưởng đến đế nghiệp".

Lam Hi Thần hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng cắn môi, nói "Hi Thần sẽ không bao giờ làm thế".

Dương Mi lão tổ nhìn y một lúc, tinh tế đánh giá một chút rồi hạ giọng, ngữ khí cất lên rất phức tạp "Ngươi có biết nói lời này, khiến bản tổ cảm thấy ngươi rất giống với khí độ của Hi Hòa Yêu hậu năm xưa. Chỉ tiếc là...". Ông ta nheo mắt nhìn lên tán cây liễu che trên đầu với ánh nhìn xa xăm, bỗng nhiên trong giọng nói bùng lên một tia giận dữ "Hi Hòa năm xưa quá để ý đến ngôi vị Yêu hậu, lại càng để ý đến suy nghĩ của Yêu hoàng Đế Tuấn. Kỳ thật, hậu vị chính là một cái thần vị thờ phụng, cái gì cũng đều là nhất thời. Trên thế gian này không có gì là chắc chắn, tình cảm càng là thứ có thể lâu dài nhưng không ổn định, nếu ngươi nghĩ tình cảm có thể trở thành một cái khiên chắn thì đó là một suy nghĩ vô cùng ngu ngốc và sai lầm. Bản tổ không muốn ngươi học theo nàng ta, khiến cho Ngôn Huyền trượt theo vết xe đổ của người đi trước".
Lam Hi Thần chần chờ một lát mới nói "Ý của lão tổ có phải là không phải cần quan tâm đến hậu vị, đến tâm ý của đế quân không? Nhưng Hi Thần không thể không để ý đến tình......".

Dương Mi lão tổ từ tốn cắt ngang "Sẽ có người không để ý cái gì, cũng có người sẽ để ý đến. Những người càng để ý thì càng lộ ra cái mình đang mong muốn, nếu đã như vậy thì người khác cũng sẽ thấy được vết thương chí mạng của mình đang ở đâu, tiếp theo đó là lợi dụng thời cơ mà hãm hại mình, từ đó mà liên lụy đến những người xung quanh. Ngươi có muốn có kẻ nào đó vì tranh đoạt ngôi vị Thánh hậu với ngươi, làm hại ngươi đã đành mà còn hại luôn Ngôn Huyền phải gánh lấy kết cục thảm bại không?".

Lam Hi Thần khiếp sợ, lắc đầu nguầy nguậy "Không, không muốn".
Dương Mi lão tổ cười như không cười "Cho nên, nếu ngươi muốn có được cái vinh hoa bình an đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh hắn, thì phải ghi nhớ ba điều". Ông ta giơ ba ngón tay lên, thanh âm trở nên trầm thấp "Một là không được làm việc theo cảm tính, mọi việc Ngôn Huyền tự biết suy tính trước sau cho nên trách nhiệm của ngươi chính là không được tự biến mình thành trở ngại cho hắn. Thứ hai, ngươi không chỉ là đạo lữ của Ngôn Huyền mà còn là thần tử của hắn, cho dù ngươi có là Thánh hậu ngồi ngang hàng với hắn thì cũng giống như vậy, phải biết bổn phận của thần tử chính là gói gọn trong ba từ: trung, tuân, phục. Cuối cùng và là điều quan trọng nhất: nếu ngươi không có khả năng san sẻ chính sự với hắn thì cũng không được phép khiến cho hắn lơ là chính sự, hắn đối với ngươi tình cảm có thể biểu hiện tùy ý nhưng ngươi thì phải biết chừng mực, không được lôi kéo hắn sa đà vào chuyện ái sắc gây ra cục diện hỗn thế. Không ít lâu nữa ngươi đăng cơ sẽ là Thánh hậu, là trung tâm mắt nhìn của cả Lục giới, chớ nên để bọn chúng nắm được chuyện để đàm tiếu sau lưng mà khiến cho hậu vị lung lay".
Lam Hi Thần cảm thấy ba điều đó không có gì là không hợp lẽ, trong lòng sáng tỏ liền khom người bái lạy một cái, mỉm cười, nói "Hi Thần cẩn tuân lời dạy của lão tổ đại nhân".

Dương Mi lão tổ tỏ vẻ hài lòng, nhìn kỹ một chút như cảm thấy đã khuyên răn đủ nên phất tay cho phép y đứng lên, ôn hòa dặn thêm "Từ nay về sau, ngươi chính là Thánh hậu đứng trên vạn vật, cứ theo Ngôn Huyền gọi bản tổ hai tiếng "tiền bối" là được, không cần câu nệ kiểu cách. Những lời cần nói bản tổ đã nói hết rồi, về sau nếu ngươi có khó khăn thì cứ đến tìm bản tổ, miễn đừng có tự ý gây rắc rối và phải hành xử sao cho đúng với địa vị của ngươi". Dừng một chút lại cất giọng trầm ngâm "Còn một chuyện khiến bản tổ đăc biệt để tâm, đôi mắt này của ngươi rất đặc biệt, nhưng bản tổ hy vọng nó chẳng qua chỉ giống hình thức chứ không giống bản chất với Hi Hòa. Ngươi trở về, hãy tự suy ngẫm mà nhớ lấy".
Lam Hi Thần không kịp ghĩ và cũng không có thời gian để y nghĩ lại, vì sau đó ông ta đã bảo y có thể ra về, y cũng không dám nấn ná lâu làm gì. Nhưng sau khi Lam Hi Thần bước ra ngoài cửa điện, giọng nói của Thông Thiên giáo chủ loáng thoáng vọng lại lẫn trong tiếng thạch nhũ trong động kêu tí tách “Tiền bối, ngươi cảm thấy người tên Hi Thần này được bao nhiêu phần so với Yêu hậu Hi Hòa năm xưa? Riêng bản tọa thấy hắn với nàng ta cũng phải chín mười cơ đấy”.

Dương Mi lão tổ hạ giọng "Ngươi hỏi câu này, hẳn là đám người kia cũng đã chú ý đến?".

Thông Thiên giáo chủ cười gượng "Tiền bối cũng biết nhị sư huynh với Nữ Oa "tỉ mỉ" đến mức nào mà, một điều gây chấn động như thế, hai người đó há có thể không hồ nghi? Bản tọa cũng chỉ vì tò mò, cho nên lớn mật muốn hỏi xem tiền bối có nghĩ khác bọn họ hay không thôi".
Giọng của Dương Mi lão tổ đạm mạc tiếp sau "Dung mạo đúng là rất giống, thế nhưng cũng chỉ là "giống" mà thôi. Tuy rằng bản tổ không nghĩ có sự trùng hợp như vậy......có điều, xét ra khí chất của hai người thì lại hoàn toàn khác biệt. Hi Hòa năm xưa vừa có điển nhã vừa có giảo mị, từ tư sắc đến phong thái ra dáng yêu cơ nhưng quý khí hơn Hi Thần này nhiều”.

Thông Thiên giáo chủ nói bằng giọng thản nhiên "Nếu tiền bối nhìn ra được như vậy, hà tất vừa rồi còn phí sức làm căng với hắn? So với Hi Hòa hắn còn chẳng bằng, càng đừng nói đến La Hầu Ma tổ tiền bối. Dương Mi tiền bối, bản tọa nghĩ ngươi đã lo xa rồi".

Dương Mi lão tổ lạnh giọng "Làm căng cốt là để cho hắn biết sợ mà liệu bề an phận, cái gì cũng vậy, đề phòng ngay từ ban đầu vẫn tốt hơn. Ngôn Huyền bây giờ hành sự không những giống Đế Tuấn năm xưa mà còn quyết tuyệt hơn gấp mười lần. Đế nghiệp của hắn có được bây giờ là tâm huyết của bản tổ và sư tôn ngươi, còn có cả mộng cơ đồ dang dở của Đế Tuấn năm xưa, vậy nên bản tổ tuyệt đối không cho phép xuất hiện thêm một Hi Hòa thứ hai, chỉ biết lấy sắc mị quân làm suy vi đại đạo".
Thông Thiên giáo chủ hơi nhỏ giọng "Thật ra theo ý bản tọa, Hi Hòa cũng không phải dạng yêu cơ hại vua hại nước như Đắc Kỷ, nàng ta dù gì cũng là nữ cường giả mạnh nhất thuở Hồng hoang thượng cổ. Còn La Hầu tiền bối thì....". Chẳng biết tại sao mà ngữ khí của ông ta đột nhiên quýnh quáng, cứ như vừa lỡ lời nói ra điều không thể nói cho nên nửa câu sau đã bị sửa lại "Ý của bản tổ là: có những việc tiền bối không nên cứng ngắc quá..... khụ, nói chuyện khác có ý nghĩa hơn, tiền bối thực sự sẽ chấp nhận để Ngôn Huyền được thành toàn với Lam Hi Thần kia? Ngươi lại còn nhận lời đích thân làm chủ hôn, chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ châm ngòi cho phía nhị sư huynh bùng phát tâm tư sâu độc?".

Dương Mi lão tổ bật cười "Thông Thiên, ngươi chỉ biết nhìn gần chứ không biết nhìn xa, chẳng trách năm xưa để Nguyên Thỉ giành phần thắng trong Phong Thần diễn kiếp. Ngươi không thấy so với những kẻ khác, Lam Hi Thần này là lựa chọn an toàn hơn rất nhiều?".
Thông Thiên giáo chủ khó hiểu "Bản tọa chưa hiểu ý của tiền bối, xin được thỉnh giáo sâu hơn".

Dương Mi lão tổ chậm rãi nói "Nếu là người từ phía Ma tộc hay Yêu tộc thì phải liên tục ra mặt cảnh cáo, tránh để bọn chúng lôi kéo Ngôn Huyền đứng về phía tộc nhân của chúng mà ảnh hưởng đến cái danh công minh của hắn và trật tự của thế gian. Còn nếu là người của Thần tộc thì càng phải cảnh giác cực điểm, bởi không biết lúc nào cái Thiên Đình kia sẽ làm cho Linh Chiếu cung chỉ còn lại một đống đổ nát, ngay cả bản thân Ngôn Huyền so với Đế Tuấn năm xưa chỉ e thảm bại còn hơn. Luận những lẽ đó, một người tuy xuất thân từ Nhân tộc nhỏ bé vốn không giao thiệp với các thế lực lớn nhỏ khác, không có tộc nhân hùng mạnh chống lưng, là người thật lòng thật dạ với Ngôn Huyền lại không có tâm tư tranh giành như thế, tuy rằng trong mắt Lục giới có lẽ không xứng nhưng trong mắt bản tổ lại vô cùng thích hợp. Cần gì thì gọi tới giáo huấn vài câu, há chẳng phải khiến bản tổ đỡ phải căng đầu đau óc hơn lúc nào cũng phải để mắt tới à? Hơn nữa, đám người trên Thiên đình tự cao tự đại quá cũng không tốt, nên đến lúc cho bọn chúng học cách phải biết giữ giới hạn rồi".
Thông Thiên giáo chủ tấm tắc "Tiền bối quả thực sáng suốt quang minh! Có điều, vì việc hôn sự này mà Ngôn Huyền tới cầu cạnh tiền bối, chứng tỏ hắn vẫn còn đang kiêng dè thế lực của nhị sư huynh và Nữ Oa".

Dương Mi lão tổ cười một tiếng trào phúng "Nguyên Thỉ và Nữ Oa, cả hai trước giờ luôn thể hiện mình đã không ưa cái gì thì sẽ khai trừ cái đó cho bằng được. Lúc trước Đế Tuấn, Yêu tộc và cả Triệt giáo của ngươi chính là minh chứng. Bây giờ, hai người đó còn lôi kéo cả Lão Tử đứng sau làm chỗ dựa cho một Ngọc đế Hạo Thiên tâm cơ cũng dữ dằn không thua kém, từ đây cáo già có vuốt lại mọc thêm nanh không biết lúc nào âm thầm cắn xé, Ngôn Huyền làm sao không kiêng dè cho được?".

Thông Thiên giáo chủ khinh xuy nói "Nhị sư huynh, Nữ Oa hay cộng thêm cả đại sư huynh thì còn đáng, nhưng về phần Hạo Thiên kia thì xứng sao? Chẳng qua chỉ là một viên đá cuội ở bên cửa Tử Tiêu cung, may mắn mới được sư tôn Hồng Quân điểm hóa rồi nhận làm đồng tử, sau này cố ý kết làm đạo lữ với Diêu Trì đế cơ, từ đó có anh vợ là Đông Hoa đế quân làm chỗ dựa, mà Diêu Trì Đông Hoa lại là vết nhơ của nhị sư huynh cùng Thái Nguyên Ngọc Nữ, lúc đó nhị sư huynh sợ ô danh Thánh Nhân nên mới chạy đến nhờ sư tôn Hồng Quân dàn xếp lại còn đổi cả họ tên. Nhị sư huynh vì muốn sau này nắm hết quyền hành của Thiên Đình mà sợ người ta đàm tiếu, cho nên mới để "con gái" ẩn dưới lớp vỏ bọc đệ tử nên duyên với Hạo Thiên làm Ngọc đế cùng Vương Mẫu, bằng không cái ngai vàng kia đến lượt Hạo Thiên ngồi?". Rồi bỗng nhiên thở dài "Nhưng mà tiền bối nói không sai, Ngôn Huyền vì những lý do đó nên phải kiêng dè, mà hắn bây giờ lại chưa đủ tàn nhẫn, bản tọa e ngại một mình hắn khó mà đấu lại đám người kia".
Giọng của Dương Mi lão tổ thâm trầm bất định "Hắn nếu chưa đủ tàn nhẫn, bản tổ ngược lại sẽ khiến cho hắn tàn nhẫn gấp trăm lần so với những kẻ tàn nhẫn khác. Đối với cái chốn Thiên Đình Thần tộc kia, nếu ai mà cũng tâm tư thanh tịnh thì nó sẽ trở thành cái chùa Đại Lôi Âm của Phật môn mất thôi! Phải có những kẻ như Nguyên Thỉ, Nữ Oa hay Ngọc đế mới đúng nghĩa là những thần, những thánh ở trên cao cai quản chúng sinh. Thần thánh chứ đâu có phải Phật hay Bồ Tát, mà bụng dạ một hai cứ phải đem bốn chữ "vứt bỏ tạp niệm" ra làm gốc được? Chẳng qua, cái gì cũng có giới hạn của nó. Kẻ nào mà làm quá đáng thì sẽ tự đánh mất những thứ vốn có sẵn trong tay thôi".

Giọng nói của họ càng lúc càng nhỏ, Lam Hi Thần dần dần không thể nghe rõ nữa, lúc ra đến cửa động thì chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc như tiếng mưa rơi bên tai. Ngẩng lên, y nhìn thấy thân ảnh áo xám đứng chờ mình từ nãy đến giờ, tà áo tung phần phần trong gió tựa một con hùng ưng đang tung cánh bay lượn giữa trời. Nam tử mỉm cười nhìn y, thân mình cao lớn đứng trước mặt chắn đi mất ánh tà dương rực rỡ, nhưng nụ cười trìu mến của hắn lại rực rỡ hơn cả ánh tà dương.
Có đôi tay chìa ra chờ y nắm lấy, kèm theo ngữ khí lo lắng "Ông ta không làm khó ngươi chứ?".

Lam Hi Thần nắm lấy tay hắn, cố giấu đi sự phức tạp trong lòng, lắc đầu, cười "Không có, lão tổ tiền bối chỉ dạy dỗ ta sau này ở bên người thì phải hành xử như thế nào mới đúng".

Nhiếp Minh Quyết "ồ" một tiếng dài, cười thích thú "Dương mi lão tổ nói năng cao siêu lắm, chẳng biết ngươi có hiểu được chữ nào hay không?".

Lam Hi Thần biết rõ ý đồ bỡn cợt của hắn, thế nhưng đã quá quen thuộc nên không hề giận, chỉ đăm chiêu một lúc rồi hỏi "Minh Quyết, thực ra Hi Hòa nương nương là người như thế nào? Vì sao mọi người đều nói ta có phần giống nàng ta, mà lão tổ.....ta xem lão tổ tiền bối rất không thích nàng".

Nhiếp Minh Quyết thu liễm ý cười, trầm ngâm ra một lúc rồi nói "Dương Mi lão tổ không phải là không thích, ngược lại rất hận là đằng khác, nỗi hận ấy so với nỗi hận La Hầu cũng không kém bao nhiêu. Ta nhớ không lầm trong ký ức của Hồng Quân thì thời trẻ, Dương Mi cùng Yêu hoàng Đế Tuấn có mối quan hệ rất tốt, cho đến khi Hi Hòa xuất hiện mới bị rạn nứt".
Lam Hi Thần tò mò cắt ngang "Tốt như thế nào?".

Nhiếp Minh Quyết nhìn y đầy ý vị "Giống như ta với ngươi ở kiếp trước, chỉ khác ở chỗ hai người không phải thanh mai trúc mã mà thôi". Xem Lam Hi Thần tròn mắt kinh ngạc, hắn cũng không để ý mà kể tiếp "Lẽ ra mọi chuyện vẫn sẽ êm đềm, Dương Mi sẽ ở phía sau phò trợ cho sự nghiệp của Đế Tuấn, nếu không phải một ngày Đế Tuấn trên đường chu du bốn bể, tìm phương pháp hoàn thành bức Hà Đồ Lạc Thư rồi vô tình gặp được Nhật Dương nữ thần là Hi Hòa - tức vị Thái Dương tinh quân và là đệ nhất mỹ nhân đầu tiên của thế gian. Đế Tuấn gặp được Hi Hòa, tự động bị cuốn vào duyên phận giống như Âm Dương hút nhau, thế là quyết định lập nàng ta làm Yêu hậu, mặc cho Dương Mi phản đối vì đã tính trước hậu hoạn: sau này Hi Hòa sẽ gián tiếp hại chết Đế Tuấn. Dương Mi cho rằng Đế Tuấn bị tư sắc của Hi Hòa làm cho mù quáng, đâm ra nản lòng. Ngày Hi Hòa chính thức trở thành đệ nhất thiên hậu của Hồng hoang thượng cổ là ngày Dương Mi rời khỏi Thiên Đình tìm nơi ẩn dật tiếp tục tu luyện, từ đó không còn muốn dính líu gì đến Yêu tộc cũng như Đế Tuấn. Sau đó......".
Lam Hi Thần chớp mắt "Sau đó thì sao?".

Nhiếp Minh Quyết nhún vai "Đương nhiên là đúng như lời Dương Mi tiên liệu. Vu - Yêu hai tộc đại chiến diễn ra, hai bên đánh đến long trời lở đất nhưng bất phân thắng bại. Một ngày kia, phía Vu tộc tìm tới Hi Hòa nương nương, còn đem theo rất nhiều vật phẩm trân quý làm cống vật, cậy nhờ nàng ta nói với Đế Tuấn một tiếng để cho hai tộc ký kết giảng hòa không đánh nhau nữa. Nghe nói lúc đầu Đế Tuấn có ý không chịu, nhưng Hi Hòa dù sao cũng không thoát được tâm tư nữ nhi thường tình, vừa không muốn chiến tranh kéo dài vừa không muốn Đế Tuấn cứ suốt ngày ở trên chiến trường nguy hiểm, chưa kể lúc đó mười đứa con trai của nàng ta đã bị Hậu Nghệ của Vu tộc bắn chết, tuy thù gϊếŧ con rất sâu nhưng nàng ta rất không muốn lại mất đi phu quân cho nên ra sức thuyết phục mãi thì Đế Tuấn cuối cùng cũng đồng ý. Nhưng không ngờ Vu tộc khi đó lại đi nước cờ gian hiểm, ngoài mặt tỏ ý giảng hòa nhưng bên trong lại âm thầm trở mặt, chờ cho Đế Tuấn đến địa điểm giao hẹn thì xuất quân mai phục, dùng "nhất phát xuất trăm tiễn" của Hậu Nghệ mà gϊếŧ chết Đế Tuấn giữa vòng vây, Yêu tộc từ đó dần dần yếu thế, về sau em trai của Đế Tuấn là Đông Hoàng Thái Nhất có ra sức cầm cự cách mấy cũng không thể giúp Yêu tộc tránh được kiếp nạn diệt tộc, nhưng may mắn nhờ có Hồng Quân ra mặt, kết quả số lượng Yêu nhân ít ỏi còn giữ được mạng và chỉ bị đuổi khỏi Thiên Đình chạy tới Địa Linh giới, hình thành lại tầng lớp Yêu tộc hưng thịnh ngày nay".
Lam Hi Thần vuốt ngực than thở "Nếu Hi Hòa nương nương không khuyên Đế Tuấn đồng ý với Vu tộc, hắn cũng sẽ không bị kẻ thù lừa vào tròng rồi tử trận, thành ra Hi Hòa đúng nghĩa đã gián tiếp hại chết Đế Tuấn, khó trách Dương Mi lão tổ lại hận nàng ta như vậy". Như chợt nhớ ra cái gì đó, y ôm chầm lấy cánh tay người bên cạnh, quả quyết nói "Sau này ngươi làm cái gì cũng đúng, ngươi nói thế nào cũng không sai. Việc ngươi quản, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay hay có ý kiến gì hết, ta sẽ không bao giờ phạm sai lầm như Hi Hòa nương nương năm xưa".

Nhiếp Minh Quyết sững ra một chút, sau đó đưa tay xoa đầu y, phì cười "Biết vậy là tốt! Nhưng mà ngươi không cần phải nghĩ nhiều như thế, ta mới không thèm lo xa vì căn bản, ngươi còn không thông minh bằng Hi Hòa, làm sao nghĩ ra được mấy chuyện nữ nhi thường tình mà mồm mép bên tai ta chứ?".
Lam Hi Thần buông tay, hung hăng trừng người bên cạnh. Hắn nói y ngốc thì thôi, lại còn so sánh y ngốc còn không bằng người khác. Thật là đáng ghét quá chừng!

Nhiếp Minh Quyết lại không để tâm thái độ của y, chỉ chợt "A" một tiếng rồi xoa cằm, ngữ khí có chút tấ, tắc "Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu đến cả Dương Mi lão tổ cũng phải sửng sốt thì chứng tỏ ngươi thật sự rất giống Hi Hòa. Trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế sao?".

Lam Hi Thần xụ mặt "Ta cũng không biết mình giống nàng ta ở điểm nào nữa. Rõ ràng không cùng tộc nhân huyết thống, càng không cùng thân phận, vì sao ai cũng nhìn ta thành Hi Hòa chứ?".

Nhiếp Minh Quyết trầm ngâm một lúc rồi nói "Đôi mắt". Sau đó sợ y không hiểu, lại bổ sung thêm "Ngươi có đôi mắt rất giống nàng ta".

Lam Hi Thần giật mình, đưa tay tự sờ vào mí mắt, thảng thốt "Đôi mắt sao?".
Nhiếp Minh Quyết gật đầu "Còn nhớ lời của Nguyên Thỉ thốt lên giữa hội Bàn Đào lần trước không? Ta nghĩ trong ngũ quan khuôn mặt của ngươi, đôi mắt chính là điểm mấu chốt".

Lam Hi Thần nhíu mày "Nhưng rõ ràng mắt của ta giống mẫu thân, mẫu thân của ta lại là người phàm, càng không thể cùng Hi Hòa nương nương có liên quan được".

Nhiếp Minh Quyết nói "Người của Lam gia không ai có được đôi mắt đẹp lại độc này, mà ngươi giống nhạc mẫu, chứng tỏ là di truyền từ đằng ngoại".

Lam Hi Thần nói "Cũng có lý! Lúc nhỏ có lần ta hỏi, mẫu thân liền bảo mắt của ta tuy giống mẫu thân, nhưng lại giống một người thân khác hơn, còn bảo đợi ta lớn lên rồi sẽ biết, nhưng ta chưa kịp lớn thì mẫu thân đã qua đời. Nếu hôm nay ngươi không nhắc lại chuyện đôi mắt, ta cũng quên bén vấn đề này".

Bình luận

Truyện đang đọc