MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P2)

Mới vào giờ Dậu nên Thải Y trấn hãy còn rất náo nhiệt, đèn đuốc đều đã thắp lên hết mọi ngóc ngách. Trên đường cái từng đợt người náo nhiệt hối hả qua lại, suốt cả dãy phố đều vô cùng náo nhiệt. Đây chính là điểm ấn tượng mà cũng có thể nói là ngược đời của Thải Y trấn, ban ngày mua bán tấp nập thì lại bình đạm yên tĩnh, ban đêm chỉ là ra ngoài tản bộ thôi mà lại huyên náo hơn cả ban ngày. Có thể là do buổi tối còn sớm, người trong các nhà ăn dùng cơm xong liền rảnh rỗi không cần lo tất bật làm việc, Cô Tô lại là mảnh đất giàu văn hóa nghệ thuật, múa rối nước, đoàn hát, phường trà mở ra sôi nổi kéo theo sự chú ý của mọi người ra ngoài dạo chơi.

Hãn Lương Ngọc lần đầu đến những nơi như thế này, có thể không quá phồn vinh, nhưng cũng đủ sống động khiến cho nàng trầm trồ thích thú, ở trên tay Lam Hi Thần mà không ngớt u u a a khen cái nọ thán cái kia.


Lam Hi Thần vô cùng sủng nịch trẻ con, thấy tiểu nha đầu hiếm khi vui vẻ như thế liền mua cho nàng một cái vòng chụp tai màu hồng dùng để giữ ấm lúc vào đông, nhưng khi chọn xong còn chưa kịp thanh toán, Nhiếp Minh Quyết đã ném cho chủ hàng một viên ngọc quý. Mặc dù giữa hai người vấn đề tiền nong không đáng nhắc đến, nhưng Lam Hi Thần nhớ từ nhỏ đến giờ mỗi lần đi chung đều là túi tiền của Nhiếp Minh Quyết xuất ra, khiến cho y cảm thấy không được thoải mái lắm. Hai cục bông áp bên tai khiến cho khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh đầy thịt của Hãn Lương Ngọc căng phồng ra, hồng hồng như quả đào trường thọ, đáng yêu vô cùng, đến cả Nhiếp Minh Quyết cũng nhịn không được đưa tay bẹo lên chỗ má bánh bao kia mấy cái, sau đó còn cao hứng mua cho nàng một xiên kẹo hồ lô, Lam Hi Thần lần này muốn trả tiền, vẫn là Nhiếp Minh Quyết nhanh tay hơn ném ra một viên ngọc quý khác thay cho ngân lượng, hắn nói mấy viên ngọc để trên người cũng thật vướng víu, sau đó bồi ra một câu rất.....ngộ nghĩnh "Ta có một thói quen từ hồi còn nhỏ, đó là vì ngươi mà tiêu tiền, vậy nên đi với ta đừng có hở một chút là xuất tiền trong túi của ngươi, chỗ ta còn sợ tiêu không hết đây này".


Lam Hi Thần thấy có lý bèn cho qua. Sực nhớ tới Lam Cảnh Nghi cũng rất thích ăn kẹo hồ lô, y liền tiện tay lấy của lão đầu bạc thêm một xiên quả định đưa cho cậu ta, nhưng vừa quay qua đã thấy thiếu niên đi tụt lại ở phía sau từ bao giờ, sắc mặt trầm đi không chút thanh sắc, bộ dáng giống hệt như đứa trẻ tủi thân vì bị bỏ rơi, khiến cho y nảy sinh lo lắng liền đi ngược lại, hỏi "Cảnh Nghi, ngươi làm sao thế? Sao lại đi chậm như vậy? Không giống tác phong bình thường của ngươi chút nào?".

Mặt của Lam Cảnh Nghi như có bóng râm ban ngày "Đại biểu cữu toàn lo cho tiểu nha đầu kia, hẳn là sắp quên luôn lý do dẫn ta xuống đây rồi".

Lam Hi Thần "A" một tiếng thật dài, phì cười "Được rồi, ngươi lớn như thế mà còn muốn tị nạnh với một đứa bé làm gì? Đây, cầm xiên hồ lô này trước, ta dẫn ngươi đi mua lưu tô cùng ngọc bội tùy thân, chịu chưa?".


Lam Cảnh Nghi lúc này mới lấy lại ý cười, trước tiên ăn một mạch hết năm viên hồ lô đỏ mọng sóng sánh, tiếp đó nắm góc tay áo Lam Hi Thần giống hồi bé bước vào một cửa hiệu phục sức. Qua một hồi lần lữa, Lam Hi Thần rốt cuộc chọn được một miếng ngọc khắc hình "Phì Di thụy điểu phi hoành vân", với mong muốn Lam Cảnh Nghi sau này sẽ trở thành một tu chân giả trừ gian diệt ác khí thế bức người, và còn thêm một sợi lưu tô màu lam có đính hạt châu nhỏ phía dưới sợi tua ngụ ý cát tường. Một ngọc một dây kết hợp lại vừa đúng một miếng ngọc bội tùy thân hàm ý sâu sắc, tuy rằng là gấp rút chọn nhưng cũng không đến mức sơ sài.

Hãn Lương Ngọc sau khi được Nhiếp Minh Quyết dắt vào trong hiệu buôn để thanh toán chi phí, rốt cuộc cũng đòi mua một cái ngọc bội tùy thân, tuy rằng Nhiếp Minh Quyết nói về sau nàng sẽ có một cái đặc biệt hơn những món đồ ở Nhân giới này, nhưng thấy nữ hài chạy tới ôm chân mình làm nũng, Lam Hi Thần thật khó kìm chế chiều theo ý nàng, chọn một miếng ngọc có hình hoa ngọc lan màu trắng và một sợi lưu tô cùng màu.
Bốn người ở Thải Y trấn đi dạo buổi đêm thêm mấy cái quầy nữa, cùng nhau xem kịch tại một đoàn hát lớn, sau đó kéo nhau đến ăn thêm một bữa tối ở nhã lâu nổi tiếng bậc nhất Cô Tô - Duyệt Tiên các. Chưởng quản Duyệt Tiên Các là Trương lão thúc, rất có giao tình với Lam gia. Lúc nhỏ Lam Hi Thần một là được Lam Nhu Thủy dắt đi, hai là cùng thúc phụ và Lam Vong Cơ đi Thành Đàm hội các nhà trở về liền ghé qua ăn một bát Lệ Chi Thủy, ba là lén trốn theo Nhiếp Minh Quyết xuống núi tới đây ăn chực. Trương lão thúc hiện giờ đã già đi rất nhiều, nhưng vẫn còn chống gậy ngồi ở quầy tính tiền chỉ bảo con trai cách điều hành nhã lâu, thấy nhóm người Lam Hi Thần đến liền rất là niềm nở tiếp đãi bọn họ.

Bởi vì trước đó đã ăn qua bữa tối, cộng thêm Duyệt Tiên các này chỉ trứ danh hai món Lệ Chi Thủy và chè đậu xanh, thế nên Lam Hi Thần cùng Nhiếp Minh Quyết trao đổi chỉ gọi duy nhất một món ngọt. Nồi chè đậu đặc sản của đất Cô Tô rất nhanh được bưng lên, khói nóng mang mùi thơm ngọt ngào xộc thẳng vào mũi, rất dễ khiến người ta dù trước đó đã ăn một bữa mà vẫn muốn được ăn sạch thứ trước mắt. Lam Hi Thần từ nhỏ đến lớn có thể nói là gương mặt thân quen của nhã lâu, cho nên y là người thành thục nhất, trực tiếp mở nắp nồi, dùng muỗng múc đậu xanh ủ ba lớp với tầng hạnh nhân đan xen trong nồi vào một cái bát, sau đó lại chầm chậm múc từng muỗng nước cốt đã nấu riêng từ đường đỏ với quả sơn trà đổ vào, lớp xác đậu rất nhanh tan vào trong nước cốt, chỉ còn sót lại hạt hạnh nhân trong bát thoắt ẩn thoắt hiện giữa màn nước màu lông vịt. Chén chè đó múc xong, Lam Cảnh Nghi cùng Hãn Lương Ngọc đồng thanh đưa tay ra trước mặt y với vẻ mặt chờ mong. Thấy tình hình không ổn, Lam Hi Thần liền đặt chén chè đó xuống trước mặt Nhiếp Minh Quyết, thành công ngăn lại một cuộc tị nạnh ầm ỹ diễn ra.
Nhiếp Minh Quyết bưng chén chè lên, nhìn y bằng ánh mắt nửa ngán ngẩm nửa giễu cợt, hệt như muốn nói "Toàn đem ta ra làm bia đỡ đạn thôi!".

Lam Hi Thần hiển nhiên chỉ đành cấp cho hắn một nụ cười áy náy, sau đó lần lượt múc tiếp hai chén chè rồi cùng lúc đưa cho hai nhân vật tính tình trẻ con đúng nghĩa, đang dùng mắt cạnh khóe nhau kia, cuối cùng mới là tự múc cho chính mình.

Nhiếp Minh Quyết ăn được mấy muỗng, rất là cảm thán nói "Nhiều năm như vậy, mùi vị cũng chưa từng thay đổi".

Lam Hi Thần ngẩn ra, cười, nói "Thế thì tốt chứ sao! Nếu mùi vị thay đổi, một phần kỷ niệm của ta với ngươi sẽ không còn dấu ấn nữa".

Hãn Lương Ngọc vừa cho muỗng chè vào miệng, vừa hàm hồ hỏi "Dưỡng phụ và sư phụ quen nhau từ nhỏ cơ à? Ta cứ tưởng các ngươi là mới đây..... khụ....".
Lam Hi Thần vội rút khăn lụa trong tay áo ra, lau lau khóe miệng tiểu nha đầu, lo lắng trách "Đã nói ngươi khi ăn đừng nên nói chuyện, giờ bị sặc rồi thấy chưa? Lúc ăn phải cẩn thận vào".

Hãn Lương Ngọc ho thêm mấy tiếng, đến khi mặt mũi đều đỏ lên như tôm luộc mới từ từ ngưng lại, âm điệu kéo dài tuy hơi khàn nhưng rất ngoan ngoãn "Vâng". Nàng nhích người ôm lấy cánh tay Lam Hi Thần, phồng má đầy ủy khuất, nói "Sư phụ, ta nhỏ như thế này, cầm không tới chén chè a! Với cả chè rất nóng, chỉ thổi thôi cũng thấy bất tiện, hay là sư phụ đúc cho ta đi?".

Lam Hi Thần nhĩn kỹ đúng là Hãn Lương Ngọc rất nhỏ bé, nàng ngồi trên ghế mà cạnh bàn chỉ ngang tới cằm, quả là không thuận tiện múc chè ăn thật chứ đừng nói là thổi, phút chốc tâm tình y tốt liền vươn tay cầm chén chè múc từng muỗng đúc cho nàng, nhằm tránh trường hợp tiểu nha đầu này trong lúc vướng víu tay chân có thể đánh đổ chén che xuống đất.
Nhiếp Minh Quyết nửa ghen tỵ nửa trêu đùa "Xem con thỏ ngốc ngươi kìa, chăm sóc nó còn hơn cả ta, rốt cuộc không biết ta bây giờ có còn phân lượng nặng nhất trong lòng ngươi hay không nữa?".

Lam Hi Thần sẵn giọng "Ngươi đã muốn thành thái tổ gia gia luôn rồi, còn đi tị nạnh với một tiểu nha đầu? Thật không biết xấu hổ!". Tầm mắt trong lúc nói vô tình chạm đến Lam Cảnh Nghi, thấy cậu chàng từ nãy đến giờ đều không nhúc nhích liền ngạc nhiên, hỏi "Cảnh Nghi, ngươi vì sao lại không ăn? Chè trong chén sắp nguội cả rồi kìa!".

Chần chừ một lát, Lam Cảnh Nghi mới chịu cầm muỗng lên khuấy chén chè, nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói "Đại biểu cữu, chè trong chén của A Huy cũng nóng lắm".

Lam Hi Thần ngây người, mới đầu còn tưởng mình nghe lầm, Lam Cảnh Nghi phải lặp lại lần thứ hai y mới dám xác thực. Đây là lần đầu tiên trong rất nhiều năm qua, đứa nhỏ này dùng húy tự xưng hô với y. Loại xưng hô này vốn dĩ chỉ nên dùng với huyết thống máu mủ, mà trước giờ chỉ thấy mỗi ngoại công của cậu dùng, giờ phút này chính miệng cậu lại thốt lên, nghe ra quả thực khiến đáy lòng y không kìm được nổi lên từng trận xúc động khó nói.
Đứa nhỏ này bình thường hồ nháo nhìn đến quen mắt, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ủy khuất làm nũng.

Nhưng Lam Hi Thần lúc này lại đang dở tay đúc cho nữ hài bên cạnh, rất là khó xử nói "Vậy thì đợi ta bồi Lương Ngọc xong sẽ thổi cho ngươi. Chén của Lương Ngọc chỉ còn ba bốn muỗng nữa thôi, rất nhanh sẽ hết, vừa vặn khi đó chén của ngươi cũng đã nguội đi phần nào, ta thổi cũng nhanh hơn, thời gian tính ra cũng bằng ngươi tự mình thổi nguội mà thôi".

Lam Cảnh Nghi nhăn mặt "Nhưng mà.....".

Lam Hi Thần dịu giọng "Huống hồ, Lương Ngọc ngồi thấp hơn so với bàn như vậy, nàng vẫn còn là một đứa nhỏ. A Huy là người lớn rồi, có phải nên nhường người nhỏ một chút không nào?".

Nhiếp Minh Quyết thấy thiếu niên hãy còn không cam tâm liền đưa tay kéo chén chè kia lại trước mặt mình, trực tiếp dùng muỗng khuấy lên vài cái, lòng bàn tay trượt đến vành chén vuốt nhẹ rồi đẩy ngược lại cho Lam Cảnh Nghi, nói "Chỉ là một chén chè, không cần thiết phải hơn thua với một tiểu nha đầu mà làm khó đại biểu cữu của ngươi. Bản quân vừa mới làm nguội cho ngươi rồi đó, mau ăn đi".
Lam Cảnh Nghi vội vàng đáp lễ, âm thanh có phần lộ ra sắc thái hụt hẫng "Đa tạ đế quân".

Lam Hi Thần thấy Lam Cảnh Nghi không có hứng thú, hay là đứa nhỏ này đang cho rằng y có Hãn Lương Ngọc rồi thì sẽ xem nhẹ cậu ta? Không thể không nảy sinh bất an, nghĩ nghĩ liền lựa lời khuyên nhủ "A Huy, ngươi cùng Lương Ngọc trước sau đều là mấy đứa nhỏ ta nuôi dạy bên người, ta đều thương các ngươi như nhau, không có phân đứa nào nặng hơn đứa nào, nói trắng ra các ngươi tị nạnh cũng vô ích, có phân lượng trong lòng ta hiện tại chỉ có một người là đế quân đây. Cho nên hy vọng sau này A Huy ngươi cùng Lương Ngọc đừng so đo với nhau nữa, ngược lại nếu đã cùng ở bên người ta mà lớn lên thì hãy giúp đỡ, hòa thuận với nhau mới là phúc. Nhớ kỹ có biết không?".

Y cho rằng việc so sánh như thế mới có kết quả tốt nhất, dù gì đi nữa Nhiếp Minh Quyết cùng hai đứa nhỏ xuất phát về khía cạnh tình cảm đối với y là khác nhau một trời một vực, chúng nó đương nhiên sẽ ngộ ra vấn đề nằm ở đâu và ở trên người ai.
Chẳng biết Lam Cảnh Nghi thấu được bao nhiêu phần trong lời nói kia, chỉ thấy khuôn mặt cậu ta thoáng qua một tia trách móc, nhưng ngữ khí cũng không phải ứng phó giống như vừa rồi, nhàn nhạt đáp "Ta biết rồi".

Giờ Tuất hai khắc bọn họ mới trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, bởi vì có Nhiếp Minh Quyết, dù là Lam Khải Nhân cũng không dám có ý kiến về việc Lam Hi Thần với Lam Cảnh Nghi không tuân theo quy tắc "Không đi lung tung vào ban đêm". Lam Cảnh Nghi có thể tự mình về phòng, riêng Hãn Lương Ngọc trên đường đi đã ngủ gật nên phải đưa nàng tới phòng riêng trước, sau đó Lam Hi Thần với Nhiếp Minh Quyết mới trở về Hàn thất.

Ngoài dự kiến, trước chiếc cầu đá nhỏ dẫn lối vào Hàn thất có bóng người đứng đó, đưa lưng về phía hai người Lam Hi Thần. Thẳng đến lúc người ấy nghe tiếng bước chân theo phản xạ quay lại, Lam Hi Thần mới nhìn ra kia là Lam Vĩnh Thuận. Giữa trời đêm, vị biểu ca này của y bên trong hình như vận một bộ trường phục lam sắc hệt như màu áo trên người y, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dài chạm đất có thêu hoa văn lá trúc cùng văn vân. Làn gió đêm nhè nhẹ thổi đến, tà áo và mái tóc dài của Lam Vĩnh Thuận giống như được tay người hất lên, tung bay phiêu lãng, dung mao mi mục thanh tú nở một nụ cười kinh hỷ ôn nhuận, nhìn thoáng qua rất giống một vị trích tiên ẩn hiện trong màn đêm.
Lam Vĩnh Thuận thấy hai người trước mắt đi tới thì vội vàng khom người hành lễ, nhưng động tác hơi chậm chạp thong dong, đồng thời mềm giọng, nói "Đế quân vạn an! Lam tông chủ kim an".

Lam Hi Thần vội đi tới đỡ hắn đứng thẳng lên, khó xử nói "Biểu ca, ta đã nói giữa huynh đệ chúng ta không cần câu nệ tiểu tiết gì hết, sao ngươi vẫn cứ hành xử như thế này làm gì? À phải rồi, trời đêm gió lạnh, vì sao ngươi lại đứng ở đây? Đã chờ lâu chưa? Có gì thì sáng mai tìm ta cũng được, đứng ở đây lỡ như bị cảm thì tính sao?".

Lam Vĩnh Thuận cười hiền "Không sao đâu, ta là y sư, tự nhiến biết cách giữ cho thân thể không bị bệnh". Tầm mắt hắn nhìn người phía sau Lam Hi Thần đang bước tới, dường như có chút nôn nóng nhưng không lộ rõ, giọng nói ngược lại có mấy phần lo lắng "Buổi sáng phụ thân ta có chỗ hành xử không đúng, thân làm con ta thấy hổ người, nhưng trong lòng càng cảm thấy bất an hơn, tự nhủ phải đến xin lỗi đại biểu đệ một tiếng mới mong nhẹ nhõm. Chỉ là không ngờ lúc ta tới ngươi đã ra ngoài, thế nên đã quyết tâm đứng đây đợi để nói được một tiếng xin lỗi, mong là đại biểu đệ không để chuyện của phụ thân ở trong lòng, cũng đừng nói với đế quân, ta sợ hắn biết rồi sẽ giáng tội cho phụ thân. Dù sao, phụ thân cũng là phụ thân của biểu tỷ ngươi, ngươi không vị tình riêng thì cũng xin nể mặt nàng mà tha cho ông ấy".
Lam Hi Thần nghe hắn nói, trước là nhẩm tính thời gian cũng phải hơn ba canh giờ, sau là nhớ tới bạch y nữ nhân vẫn luôn đối tốt với mình, liền cảm thấy áy náy không thôi "Biểu ca, ngươi nghĩ nhiều rồi! Đây là chuyện nhỏ nhặt trong nhà, ta nói với đế quân làm gì chứ? Ngược lại bắt ngươi chờ lâu như vậy, ta thực là làm khó ngươi quá rồi".

Lam Vĩnh Thuận lắc đầu "Không sao, ngươi có thể bỏ qua cho phụ thân thì ta yên tâm rồi. Chỉ chờ một chút thì có là bao?".

Lúc này Nhiếp Minh Quyết đã đi tới bên cạnh Lam Hi Thần, tiếng thở của Lam Vĩnh Thuận có phần dồn dập, nâng mắt nhìn nam tử hối y cao lớn trước mặt với ánh mắt hồi hộp xen lẫn một chút cổ quái, khóe miệng vô thức kéo lên tạo thành một nụ cười nửa hân hoan nửa sầu muộn. Nhiếp Minh Quyết cũng chỉ đưa mắt nhìn hắn ta một lát rồt cất giọng nghi hoặc "Hoán nhi, người này là ai thế?".
Lời này vừa nói ra, Lam Vĩnh Thuận lập tức đờ người, không nói nổi một lời nào. Lam Hi Thần vội vàng cười trừ, nhiệt tình giới thiệu "Ngươi không nhớ sao? Đây là biểu ca của ta, Vĩnh Thuận. Kiếp trước khi ngươi tới Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học, cũng đã gặp qua biểu ca rồi, thỉnh thoảng chúng ta còn đi chơi chung với nhau đấy!".

Nhiếp Minh Quyết khẽ "Ồ" một tiếng, lại xa xăm nói "Trước đây từng có hai vị Lam đại công tử, hình như một trong hai người....".

Lam Vĩnh Thuận để lộ vẻ mừng rỡ tột cùng, tròng mắt hơi ươn ướt, tiếp lời "Chính là tiểu sinh! Không ngờ đế quân vẫn còn nhớ. Lúc đó đế quân luôn cùng Ôn Húc của Kỳ Sơn Ôn thị ẩu đả, do vậy thường xuyên nhất chính là tới Trang thất của tiểu sinh lấy thảo dược, có lúc sẽ do tiểu sinh giúp đế quân băng bó vết thương".
Lam Hi Thần có chút sững người, chớp mắt quay qua nhìn Nhiếp Minh Quyết đầy hoang mang, khóe môi giật lên, mấp máy hỏi "Có chuyện này nữa à? Sao ta lại không biết? Ta tưởng lúc đó ngươi chỉ tới chỗ ta, ngồi đợi ta đi tìm thảo dược về băng bó thôi chứ?".

Lam Vĩnh Thuận khẽ "A" một tiếng, ôm ngực than "Đại biểu đệ đừng nghĩ nhiều! Có thể đế quân lúc đó không muốn ngươi bị kinh sợ, cho nên mới chạy tới chỗ ta trị những vết thương nặng nhất trước thôi".

Lúc này gió đêm lại nhẹ thổi, mùi hương ngọt lịm trên người hắn quyện theo làn gió phả lên chóp mũi của cả ba người. Lam Hi Thần có chút tò mò, tuy rằng y không am hiểu hương liệu, nhưng cũng đủ biết mùi này không phải mùi huân hương mà người của Lam gia thường dùng, phút chốc ngập ngừng không biết có tiện hỏi hay không thì Nhiếp Minh Quyết vuốt cằm, suy tư nói "Vậy ư? Hình như trong ký ức của bản quân không được giống lắm".
Lam Vĩnh Thuần ý cười càng lúc càng nhạt đi "Tiểu sinh đâu dám hồ ngôn! Có điều, đế quân quên rồi cũng tốt, mấy chuyện đổ máu đó nhớ mãi cũng không hay ho gì. Tiểu sinh không dám bắt quàng làm họ, nhưng cũng chỉ vì nghĩ mình từng là bạn bè thuở nhỏ với đế quân và Hi Thần, đêm nay tới một là tới nói với đại biểu đệ mấy câu về chuyện trong nhà, hai là muốn được tái kiến để nói một câu cảm tạ với đế quân".

Nhiếp Minh Quyết ngẩn ra "Cảm tạ? Cảm tạ bản quân cái gì?".

Lam Vĩnh Thuận thở dài, buồn bã nói "Tuy rằng nghĩ đế quân quên hết là tốt, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy mất mác. Chính là lúc xưa, may nhờ đế quân ra tay trượng nghĩa, tiểu sinh lúc nhỏ mới thoát khỏi bị đám Ôn thị bắt nạt, lớn lên còn được cứu mạng trong trận Xạ Nhật. Ân tình to lớn khi đó, tiểu sinh thực không biết khi nào hay phải dùng đến thứ gì mới trả hết được".
Lam Hi Thần càng nghe càng cảm thấy đầu óc mơ hồ quay cuồng nhưng lại không có cơ hội để chen vào hỏi ngang, bởi vì Nhiếp Minh Quyết đã vươn tay ra túm vai y kéo vào người, cười rất hào sảng, thao thao bất tuyệt "Thật tiếc quá, mấy chuyện đó bản quân một chút cũng không nhớ nên hãy cho qua luôn đi, còn nếu ngươi cảm thấy áy náy trong lòng thì cứ xem như khi đó bản quân vì muốn lấy lòng Hoán nhi nên mới ra tay giúp anh vợ. Nói thật, cũng có thể khi đó tại bản quân không muốn có người chết trước mặt, làm Hoán nhi bị kinh sợ chứ không hẳn muốn ra tay trượng nghĩa như lời ngươi nói đâu". Nói đến đây cũng không để tâm sắc mặt Lam Vĩnh Thuận đen lại, nửa ôm nửa kéo Lam Hi Thần đi qua hắn ta, miệng thì nói "Trời đã khuya, bản quân với Hoán nhi đã đến lúc nghỉ ngơi, nếu ngươi chỉ tới vì hai lý do trên thì bây giờ có thể quay về phòng ngủ được rồi".
Lúc sau lên giường nằm, Lam Hi Thần rốt cuộc không kìm nén được bèn ngồi dậy, đè trên ngực người nọ, quyết tâm gặng hỏi cho ra nhẽ "Doãn lang, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc năm xưa ngươi có ở sau lưng ta chạy tới chỗ biểu ca bôi thuốc trước không?".

Nhiếp Minh Quyết bất cần quan tâm, đáp "Chuyện lâu như vậy, ai mà rảnh lục lại ký ức xem có hay không? Cho dù có cũng chỉ là tới xin tí thuốc cầm máu trước rồi mới dám tới chỗ ngươi, ai kêu hồi đó ngươi chẳng phải vừa thấy máu đã khóc thét lên còn gì? Kêu ta đem một thân đầy máu me tới trước mặt ngươi, nhạc phụ còn không xách kiếm ra khỏi Long Đảm Tĩnh Trúc rượt ta chạy năm sông bảy núi chắc? Mà tự dưng ngươi quan trọng lên như thế làm gì? Trừ phi.....".

Lam Hi Thần trợn mắt "Trừ phi cái gì?".

Nhiếp Minh Quyết cười tà mị "Trừ phi là ngươi đang ghen!".
Lam Hi Thần ngẩn ra một lúc, lập tức đỏ bừng mặt, nằm xuống đưa lưng về phía hắn, cật lực chống chế "Mới.... mới không có! Gia quy không cho phép nảy sinh ghen ghét! Ta.....ta....ta mới không có ghen, ta chỉ tò mò nên hỏi cho biết thôi".

Phía sau gáy truyền tới tiếng cười thích thú, sau lưng nhanh chóng chạm vào khuôn ngực rắn chắc mà ấm áp, vành tai cũng truyền tới âm thanh điệu thấp "Con thỏ ngốc của ta, Hoán nhi bảo bối của ta, sao ngươi lại không ghen? Ngươi phải ghen càng mãnh liệt càng tốt, thế mới chứng tỏ là ngươi yêu ta vô bờ bến chứ nhỉ?". Hơi thở nơi vành tai dần dần tụt xuống hõm cổ khiến y nhộn nhạo, thanh âm của hắn cũng trở nên hàm hồ "Biết không, người ta nói ghen nhiều là yêu nhiều đấy! Ngươi không ghen, tức là yêu ta chưa đến mức sâu đậm, nghĩ tới điều này khiến ta thực đau lòng".
Lam Hi Thần nửa mùi mẫn nửa ý thức có cái gì đó không đúng, đến khi cảm thấy cơ thể lành lành mới giật mình phát hiện y phụ trên người đã bị cởi hết một nửa, lập tức bắt lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy cửa người kia, hậm hực nhắc "Ngươi đã nói tối nay chỉ ngủ thôi mà! Ngươi ngày mai phải dạy Lương Ngọc quy tắc gì đó! Còn nữa, sáng mai ta còn phải dậy sớm chuẩn bị làm lễ cho Cảnh Nghi! Không thể....buông.....mau buông ra.....".

Ai kia rõ ràng không quan tâm, vờ vĩnh than vãn "Bây giờ ta vì đau lòng mà tổn thương tinh thần không ít, nguyên khí lại suy giảm rồi, phải nhanh chóng ngâm thuốc tịnh dưỡng mới xong. Ngươi yên tâm, ta không kéo dài đâu, canh năm gần sáng nhất định sẽ dừng lại".

Lời kia chấm dứt là lúc trên người không còn một mảnh vải, thậm chí chưa đợi y chuẩn bị tâm lý, phía sau trong chớp mắt truyền đến cơn đau xuyên thấu lên tận đại não, cả người rất nhanh chao như sóng. Lam Hi Thần nhịn không được, gom góp chút hơi sức hét thật lớn "Ngươi là đồ đáng ghét!".

Bình luận

Truyện đang đọc