Con mắt bị thương của Cửu Anh nhờ yêu thể có năng lực tự hồi phục cao nên bây giờ nơi đó nhìn qua như chưa từng có gì.
Tuy vậy điều này dưới con mắt phàm nhân vẫn là thứ gì đó rất kì diệu.
Hứa Phàm vui mừng lại gần hắn, y giơ tay ra dấu:
"Mắt của huynh đã lành lại rồi à?"
"Mắt của ngài không sao chứ?" - Tiểu Ngọc cũng nhanh chân bước qua, giấc mơ lạ hôm trước cho nàng rất nhiều cảm xúc.
"Không sao." - Hắn vội lấy tay che bên mắt lại rồi lùi ra phía sau.
Cửu long chân khí tỏa ra từ người Hứa Phàm ít nhiều tác động đến ma hồn, vết thương lại đang trong quá trình tái tạo, tiếp súc gần như vậy liền khiến bản thân bị đau đớn ra mặt.
Tam Thiên:
"Phàm nhân khốn kiếp mau tránh ra, ai cho ngươi đến gần người của bổn vương."
Y nóng ruột xông lên đứng ngăn cách giữa họ tiện tay đẩy mạnh Hứa Phàm ra, Tiểu Ngọc liền đỡ lấy.
Cả hai bị nội lực của Tam Thiên làm cho ngã lăn quay.
Tuy không hiểu tại sao Tam điện vương lại để bụng và có ác cảm với hai kẻ phàm nhân này nhưng lần này ít ra Diệt Lăng cũng đã nhìn thấu điểm yếu của Tam Thiên.
Cảnh Tam Thiên đẩy họ như thế chỉ khiến hắn thêm khó chịu, dù gì cũng tính như quen, hắn lấy lại thăng bằng vươn tay ra khỏi người y.
"Được rồi ta không sao, họ chỉ là phàm nhân ngươi ra tay mạnh như vậy sẽ chết người đấy."
Tiếng lôi điện rền lên ở phía xa khiến cả không gian rung chuyển.
Trên nền trời ma giới xuất hiện rất nhiều sấm chớp và những đám mây đen xoáy vòng.
Những tản đá với kích thước vừa phải bắt đầu rơi xuống đất tựa thiên thạch.
Tất cả bọn họ cùng ngước mắt nhìn lên.
Tam điện chủ lo lắng vô cùng, y hiểu rõ nhất chuyện gì sắp xảy ra.
Tam Thiên đến bên cạnh tạo kết giới xung quanh mình và Cửu Anh.
"Cẩn thận, ta che cho người.
Chúng ta nhanh chóng xuống mật thất đi, nơi này không tiện ở lâu."
Cửu Anh hất tay y ra: "Khoan đã, đây là thiên tượng mà.
Sao lại xuất hiện thiên tượng ở ma giới, có chuyện gì rồi.
Ngươi biết gì đó phải không?"
Tam Thiên: "..."
"Báo!!! Báo...!" - Âm thanh vang vọng, tít phía chân mây ra một tướng lĩnh yêu tộc mặc giáp ngự thú hớt hải bay đến khổ sở tránh né thiên thạch.
Trông bộ dạng vừa bay vừa thở gần đến y nóng lòng nhảy xuống khỏi thú cưỡi ngã sóng soài ra đất, cơ thể đầy vết xước.
"Bẩm tam điện vương có chuyện không hay, các vị điện chủ mời người lập tức đến chấp pháp cung."
Tam điện chủ nhăn mặt cau có rõ ràng không có ý định muốn nghe ma tướng kia nói tiếp, y vừa muốn thi triển phép cấm khẩu thì bị Cửu Anh chặn lại.
Hắn mở to hai mắt liếc Tam Thiên.
Cửu Anh: "Có chuyện gì cần gọi gấp các yêu vương vậy?"
Ma tướng:
"Chuyện rất nghiêm trọng, Thái cổ...!Thái cổ thần tôn - Đế Thích Thiên đến ma giới hỏi tội chúng ta."
Diệt Lăng vương nghe nhắc đến Đế Thích Thiên ngay lập tức đứng không vững.
Tam Thiên nắm chặt hai tay, thần sắc dao động dù không quá ngạc nhiên.
Dù gì thiên tượng lúc ông ta xuất hiện y đã đoán được.
Đều cần thiết ngay lúc này không để ông ấy làm hại người bên cạnh y nữa.
Cửu Anh:
"Hỏi tội? Ai đắc tội gì với hắn thế? Nghĩ ma giới là chốn không người tùy tiện lấy một cái cớ là thoải mái ra vào?"
Ma tướng kia tiếp: "Bẩm...!Thành chủ Hoa thành, Bích Ba tiên tử chết rồi."
"Ngươi nói cái gì?? Bích Ba chết rồi.
Rốt chuyện là chuyện gì ngươi mau nói rõ cho ta." - Cửu Anh mở rộng nhãn cầu, hai chân mài chùn xuống.
Hắn lao đến ghì chặt tên ma tướng lay ngươi thật mạnh với những câu hỏi dồn dập.
Bích Ba tiên tử là muội muội của Hoa thần - Thành chủ Bách Hoa cung.
Hoa giới và Thần giới quan hệ mật thiết.
Việc nàng vong mạng ở ma giới nhất định sẽ kéo theo sự hỏi tội của Thần giới và Hoa giới.
Hơn thế nàng còn là nữ nhân thần giới duy nhất không ngại khoảng cách tiên ma một lòng theo chân hắn tận mấy ngàn năm, nếu nói trong thiên hạ ai là người hết lòng hết dạ vì hắn nhất có lẽ người đầu tiên nghĩ đến chính là Bích Ba tiên tử.
Cửu Anh:
"Sẽ không có chuyện gì đâu, Bích Ba nàng ấy là cháu của Thanh đế có thanh phù bất tử."
Ma tướng đó nhìn Tam điện vương nuốt nước bọt.
Bọn họ đứng chết trân không biết làm gì tiếp theo.
"Tam Thiên mau mở kết giới của ngươi ra." - Tiếng thét rợn người từ Cửu Anh, loạt âm thanh đáng sợ hơn bất cứ thứ tiếng gầm của loài thú nào trong tam giới trào ra từ cổ họng hắn.
Vang đến chói tai.
Cửu Anh dùng sức lực cơ thể đấm như điên cuồng vào kết giới.
Ma văn khắp người hắn ửng đỏ và đồng loạt phát quang.
Nếu bây giờ để hắn đi chắc chắn với cá tính nóng hơn dung nham của này sẽ không loại trừ khả năng khơi dậy Tiên - Ma đại chiến lần ba.
Nhìn thấy Tam Thiên vẫn bất động không có ý mở kết giới, quá tức giận Cửu Anh nhảy bổ lên người đấm y một chưởng toàn lực xuyên qua cả vảy sắt của long tộc nhưng cũng đồng thời làm tay hắn chảy máu không ngừng.
Cửu Anh:
"Tam Thiên mở kết giới.
Ta không muốn nhắc lại lần ba."
Tam Thiên:
"Chủ thượng ta không thể nhìn người đi vào chỗ chết được.
Đế Thích Thiên ông ta rất đáng sợ."
Thần hồn Cửu Anh hấp thu số linh thạch trong từ trong thức hải, đốt cháy để cường hóa cửu hồn.
"Ngươi nghĩ dựa vào cái kết giới này sẽ giữ chân ta được sao?" - Cửu Anh gầm lên.
Các mạch máu nổi lên khắp cơ thể tạm bợ hiện tại của hắn, nếu cứ tiếp tục e là không chứa nổi ma hồn khiến nó nổ tung.
"Cửu Anh! Bình tĩnh lại." - Tứ điện chủ ngự bảo đến cùng thập yêu vương.
Trên nền trời một bức tượng kim thân sáng lấp lánh.
Đứng trên đầu bức tượng là Đế Thích Thiên cùng một nữ hài tử tầm chín tuổi.
"Tôn thượng, tôn thượng đúng là ngài ở đây rồi." - Bát điện vương tham sống sợ chết, lão sợ đại kiếp giáng xuống sẽ liên lụy mọi người liền hô lên hòng để Đế Thích Thiên nhận ra kẻ đứng đầu là ai để hỏi tội đúng người.
"Ngươi là giới tôn của Cửu U.
Hoa thần thân vong ở nơi này.
Vậy ngươi chịu trách nhiệm đi." - Đế Thích Thiên gọi ra một loạt sợi xích vàng từ trên mây đen xuống quấn chặt lấy hắn.
Nữ hài tử ngồi trên tay ông ấy vui mừng hò reo.
Nhìn hắn bị thiên phạt giáng xuống Tam Thiên không thể ngồi yên, y chạy xông ra giữa họ giơ tay chỉ thiên.
"Ở đây là ma giới, thân là thần tôn chưa điều tra rõ ràng đã động thủ.
Đúng là hồ đồ."
Tiếng nói phát ra từ miệng một yêu vương nhỏ nhoi giữa làn sóng giận dữ của thần tộc làm tất cả người ở đó sợ đến vỡ mật, ai cũng biết chỉ cần Đế Thích Thiên nổi giận họ không đủ mạng để lão ta giết.
Cả Đại điện chủ huynh đệ với Tam Thiên cũng hốt hoảng nhắc nhở:
"Tam Thiên.
Đó là đệ nhất thượng thần Đế Thích Thiên, đệ không muốn sống nữa sao?"
Lục điện chủ: "Tam điện vương ngươi muốn chết thì chết một mình đi, đừng vì cái miệng của mình vạ lây cả Thập Tam Thiên."
Tam Thiên:
"Hay cho câu liên lụy cả thập tam thiên?! Hahaha...!Đế Thích Thiên ông có giỏi thì động thủ lên đầu một mình ta."
Giọng điệu và khí tức của Tam Thiên vừa nhìn ông ta nhận ra ngay, nữ hài tử ôm cổ Đế Thích Thiên trông thấy long hồn trên người y và Hứa Phàm liền reo lên.
"Ca ca, ca ca của Tịch Tịch."
Đế Thích Thiên ban đầu có chút kinh ngạc sau đó liền chuyển sang mỉm cười dỗ dành ái nữ: "Đúng rồi là ca ca của Tịch nhi...!Vương Thiên?! Thì ra nhi tử bảo bối của ta bấy lâu nay vẫn chưa chết.
Sẵn tiện phụ thân đã đến đây thì lát nữa hãy theo ta về thần cung đi."
Vài ma binh bên dưới thốt lên:
"Vương Thiên? Thần tôn đó gọi tam điện chủ là Vương Thiên.
Vậy...!Vậy hắn là Đế Vương Thiên, đứa con trai độ kiếp bị lôi động đánh chết của Đế Thích Thiên hả"
"Nói thế tức là trưởng tử của long tộc đức cao vọng trọng rồi, trốn đến ma giới chúng ta làm gì chứ?"
Kẻ khác nói vào.
- "Năm đó nghe nói chín đạo lôi giáng xuống hắn không chịu nổi một khắc nữa.
Còn hai đệ đệ Vương Sát và Vương Phàm chính là thiên đế hiện tại thì đều bình an vô sự thông qua độ kiếp tấn thăng chân long."
Bát điện chủ lẳng lặng quan sát.
Lão ta có nằm mơ cũng không ngờ được cái tên lầm lì ít nói như y xuất thân lại cao chót như vậy.
Cổ long huyết mạch lại là con trai duy nhất của Dao Trì tiên tử.
Nghe đến đây rất nhiều lời bàn tán xôn xao lên.
Lúc bấy giờ cả ma giới mới biết lai lịch thật của y.
"Trở về thần cung? Ông nghĩ sau bao nhiêu chuyện ta có thể xem như không có gì sao? Đây là câu trả lời của ta." - Tam Thiên đứng dậy biến ra thanh kiếm băng của mình ném thẳng lên trời.
Hàn kiếm dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự của ông ta lao như tên bắn vào bức tượng khiến nó gãy mất khuỷu tay.
Tiểu nữ tử kia hoảng sợ khóc thét gục mặt vào ngực áo Đế Thích Thiên.
"Phụ thân, phụ thân..."
"Ôi ngoan, ngoan nha! Tịch nhi ngoan đừng sợ.
Ca ca muốn tặng vòng ngọc cho con mà." - Đế Thích Thiên đưa đúng một ngón tay ra để đỡ Hàn kiếm, vừa chặt vào đầu ngón tay lão Hàn kiếm tinh luyện trăm năm của Tam Thiên lập tức tan ra như bọt khí rồi tụ lại thành một chiếc vòng băng.
Ông ấy đắc ý lấy nó đưa cho con gái nhỏ.
"Phụ thân, đúng là vòng ngọc, đẹp quá, đẹp quá."
Đế Thích Thiên: "Có thích không? Còn không mau cảm ơn đại ca con đi." - Vương Thiên, vẫn là ta có lỗi với con cũng đâu cần ra tay nặng như vậy, cái tượng kim thân này đúc bằng linh thạch nguyên chất đấy.
Tên phá gia chi tử.
"Đa tạ ca ca."
Ông ta nhướn mắt nhìn pho tượng kim thân khổng lồ bị nát phần tay không vui cho lắm.
"Vương Thiên, đừng quên ta là cha ngươi."
Diệt Lăng cùng các yêu vương tâm đập liên hồi, Hàn kiếm của Tam Thiên một chém phá núi, hai chém dời non.
Lại bị khuất phục như trò trẻ con dưới tay của Đế Thích Thiên, chỉ bấy nhiêu cũng đủ thấy rõ cảnh giới giữa nhục thân phàm cảnh và thần cảnh.
"Ta không có người cha máu lạnh vô tình như ông." - Liên tiếp những cơn gió lốc được gọi ra, sức mạnh của Tam Thiên có thiên hướng tạo ra dị tượng, lốc mạnh tới nổi thổi bay tất cả những ai tu vi chưa đạt đến trúc cơ cảnh.
Đế Thích Thiên tạo ra một lớp bảo hộ xung quanh Hứa Phàm và Tiểu Ngọc.
Đế Thích Thiên: "Nghịch tử ngươi quậy đủ chưa? Còn không mau dừng lại bổn thần tôn sẽ cho ngươi hối hận."
Tứ điện chủ:
"Tam điện chủ! À không long hoàng tử, ta xin ngươi.
Anh Anh đang trong tay ông ta, nếu nó có chuyện gì.
Ta cũng không muốn sống nữa."
Tam Thiên thu tay về, cuồng phong vũ bão lặn ngay tức thì, Đế Thích Thiên lờ đi nhìn đến Cửu Anh, ông ta đặt tiểu nhi nữ của mình yên vị ở trên đầu bức tượng nhẹ nhàng bay xuống trước mặt họ.
Các yêu vương nhanh chóng bước lùi về phía sau để tránh né cái nhìn của lão.
Cả quân đội ma giới và mấy chục vạn ma binh nhìn thấy ma tôn của họ bị xích thiên chế ngự cũng không dám động binh.
Vô Pháp Vô Thiên từ trong đám đông hừng hực sát khí.
Y biết mình bây giờ ra đó cũng chỉ có con đường chết.
Đế Thích Thiên: "Thật phiền phức nhỉ?" - Lão búng tay một cái thời không liền ngưng đọng, tất cả mọi người đều không nhúc nhích được trừ hắn.
Ông ấy quan sát hắn rất tỉ mỉ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
"Ngươi là con trai của Mục Chước sao? Giống thật, cứ như là gặp chính hắn lúc thiếu niên.
Đáng tiếc có một nửa là huyết mạch tu la."
Cửu Anh: "Liên quan gì đến ông?"
Y tiến lại gần hắn.
"Tiểu tử bổn đế đến đây không phải võ mồm với ngươi mà là cho ngươi một cơ hội trở về thần giới, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ngươi vẫn tiếp tục làm ma tôn của ngươi.
Thậm chí còn kế thức chức vị đại đế của Mục Chước tận hưởng tất cả tài nguyên tu luyện lúc trước của hắn."
Cửu Anh nhìn đi hướng khác: "Có chuyện tốt như vậy?"
Ông ta chạm ngón tay vào trái cổ của Cửu Anh rồi lại rà xuống ngực hắn: "Dĩ nhiên là có điều kiện rồi.
Tộc nhân của Mục Chước là điểu tộc từng có hôn ước với tộc ta, mấy vạn năm qua ta rất đau đầu về chuyện này."
Hắn thở dài:
"Lão dâm đãng, nhìn mặt ông đoàng hoàng như thế không ngờ cũng là loại người này.
Lão tử là nam nhân, đừng hòng bẻ cong ta." - Cha nào con nấy.
Biến thái! Thảo nào từ Vương Thiên tới Vương Phàm đều quấn lấy lão tử.
Đế Thích Thiên:
"Nè ngươi nói bậy bạ gì vậy? Bảo ngươi cưới con gái của ta là quá lợi cho ngươi rồi, tưởng ta muốn thực hiện cái hôn ước này lắm à? Đó là quy tắc ghi trên thiên thư.
Ai thay đổi được với lại ai bảo ngươi cướp Hy Hòa của con trai ta.
Ta khuyên hết lời nó vẫn không chịu lấy con bé.
Nếu để hai đứa nó chịu thành thân thì lão nhân gia ta cũng đâu cần đến đây tìm ngươi."
Cửu Anh: "Khoan đã, ta nghe chưa kịp nếu vậy chuyện của Bích Ba tiên tử thì sao?? Không phải ông đến vì cái chết của nàng?"
Ông ta bật cười ha hả:
"Ngươi bị ngốc à? Bích Ba nó làm sao có chuyện được.
Nếu nó thật sự xảy ra chuyện gì Thanh Đế đã san bằng ma giới của ngươi rồi chứ không cần chờ ta đến đây đâu.
Lão ấy biết nó bị ngươi câu dẫn nên nhờ ta mang nó về.
Tiện thể ta lấy cây hoa dại rồi hóa thành chân thân của nó để kiếm cớ đến đây nói chuyện với ngươi đó."
Hắn khó chịu ra mặt.
"Chuyện như thế ông cũng làm được à? Mà con gái ông không phải là con nhóc thò lò mũi xanh trên kia chứ? Ta thấy nó còn chưa mọc đủ răng đấy.
Ông có hỏi qua ý kiến nó chưa vậy?"
Đế Thích Thiên nhảy lên đó rồi bê tiểu nữ tử của y xuống.
"Tịch nhi, con có đồng ý lấy hắn không?"
Cửu Anh cau mặt lại làm ra khuôn mặt thật dữ tợn và khó chịu, tuy nhiên tiểu cô nương kia vừa thấy hắn liền nảy sinh yêu thích.
Cũng dễ hiểu, khuôn mặt của hắn làm dù có xấu thế nào các cô nương cũng đứng ngồi không yên.
"Phụ thân con lấy huynh ấy."
Ông ta bật cười: "Thế nào tiểu tử? Ngươi còn gì để nói không?"
Hắn đi đến trước mặt nữ hài tử: "Tiểu mỹ nhân, ca ca rất là đáng sợ, muội lấy không nổi đâu." - Cửu Anh hóa thành một con rắn chín đầu khổng lồ khì khè trước mặt nàng, tiểu cô nương sợ đến tím cả mặt mũi.
Đế Thích Thiên bóp chặt lòng bàn tay khiến mấy sợi xích siết chặt thần hồn hắn.
"Tiểu tế, ngươi đừng dọa nương tử của mình chứ? Nhạc phụ đây sẽ nổi giận đấy."
Cửu Anh:
"Lão biến thái! Ai là tiểu tế của ngươi."
Tận trong đan điền hắn một thứ ánh sáng màu xanh lục bao bọc lấy toàn bộ cơ thể Cửu Anh, Đế Á từ trong ngực áo của Tam Thiên thoát ra, nó không bị ảnh hưởng bởi ngưng động thời không liền hóa thành nguyên hình nhảy bổ vào người Đế Thích Thiên.
Ông ấy vừa bảo vệ nữ nhi vừa chống trả với Đế Á, nhân lúc đó Cửu Anh bắt đầu đọc ma chú.
Từng cột khí đen bắt đầu xuất hiện.
Mặt đất dưới chân họ rung chuyển dữ dội.
Lớp đất đá toàn bộ Tam địa cũng rung theo từng nhịp và nứt ra.
Đế Thích Thiên nhăn mặt, ông ta xem tình hình đứa con rể này không chịu hợp tác, đám mây thiên tượng của ông ấy đã bắt đầu chuyển thành yêu vân.
"Nè nè nè tiểu tế bình tĩnh đi ngươi muốn chơi tới với nhạc phụ thật sao?" - Thằng nhóc con này, muốn dọa nó một chút thế mà lại khởi động ma trận, Mục Chước ơi Mục Chước đứa trẻ này giống ngươi từ ngoại hình đến cái tính tình không lệch một phân nào.
"Vạn hồn trận! Khởi!"
Cửu Anh hai tay đưa ra hay bên phóng thích ma hồn, trên người không ngừng bắn ra nhiều cột khói đen cao tới tận trời.
Đế Thích Thiên xoa tay lên lưng của ái nữ.
"Tịch nhi, tướng công của con không muốn lấy con, phụ thân sẽ tìm cho con một phu quân khác."
"Không được, Tịch Tịch muốn lấy hắn.
Con muốn lấy hắn.
Phụ thân không lấy cho con, Tịch Tịch sẽ xuất gia, xuất gia."
Đế Thích Thiên: "Được rồi được rồi, mau dùng hàn khí khống chế hắn đi."
Nữ hài tử tròn mắt nín khóc túm chặt bạch y của Đế Thích Thiên.
Nàng hóa thành một con bạch long toàn thân lấp lánh băng tuyết phun ra băng hàn cực lạnh hóa đá mọi thứ trong phút chốc.
Dư vị của băng phong thiên lý vẫn còn lắng đọng ở đâu đó trong tàn hồn, đối diện với cái lạnh hắn có một ám ảnh nhất định.
Hàn khí ảnh hưởng đến cơ thể tác động trực tiếp đến linh lực khiến quá trình khởi trận bị gián đoạn hủy bỏ.
Toàn thân Cửu Anh lạnh toát co rúm lại.
Đế Á hốt hoảng chạy đến chắn trước mặt bảo vệ chủ nhân.
Tiểu bạch long hóa lại nhân hình nhìn hắn như thế nàng cũng vô cùng lo lắng.
"Lang quân.
Tịch Tịch xin lỗi.
Ta không cố ý đâu.
Phụ thân!!