Đêm khuya, Tô Linh Phong và rồng con lén lút đi ra vườn lê, sau đó đi tới Bách Hương Cư ở phía đông Tô phủ.
Không giống với vườn lê tĩnh mịch ngay cả một tên lính canh cũng không có, Bách Hương Cư chính là chỗ ở của tiểu nữ mà Tô Hoành thương yêu nhất, Tô Dục Mẫn, sân trong có không ít thị vệ và lính đi tuần.
Tô Linh Phong đưa mắt ra hiệu với rồng con: Trông cậy vào ngươi.
Rồng con ngẩng đầu, chi trước vỗ vào lồ ng ngực nhỏ xíu, rất tự tin vẫy vẫy cái đuôi, thế rồi nó như một ánh sao băng lao vút về phía mấy tên thị vệ tuần tra đằng kia, luồng khí từ người nó xộc thẳng vào người bọn họ!
Mặc dù khí của một con rồng con đang ở dạng linh hồn không hề có uy áp thật sự nhưng vẫn đủ khiến không khí giảm đi vài độ, mấy tên thị vệ bị khí rồng đập trúng, không nhịn được mà rùng mình.
Tên hộ vệ thứ nhất nghi hoặc: Cơn gió lạnh này từ đâu đến vậy?
Tên hộ vệ thứ hai tiếp lời: Phải đó, có chuyện gì thế nhỉ?
Tên hộ vệ thứ ba nhăn mày: Cơn gió lạnh này có tính tà, gió vừa thổi tới, da dầu ta đã sởn hết cả lên...
...
Lúc này rồng con đã đi xa mấy trượng, cái miệng nhỏ của nó hé ra, từ cổ họng phát ra tiếng kêu không quá vang dội nhưng vẫn vô cùng chói tai: A!"
Tiếng động gì vậy?
Đi xem nào!
Mấy tên lính tuần lật đật chạy tới nơi phát ra tiếng động.
Mấy tên lính tuần lật đật chạy tới nơi phát ra tiếng động.
Rồng con đã bay tới một nơi khác, nó lại tiếp tục ngoác cái miệng không răng của mình ra và hét: A! A!
Hộ vệ trong sân nghe thấy tiếng động, cũng lần theo để kiểm tra.
Rồng con lặp lại hành động vài lần như thế, sau khi những hộ vệ gần đó đều bị nó dẫn dụ đi cả rồi, lúc này Tô Linh Phong mới lén lút bí mật bay vào trong sân, lẻn vào phòng của Tô Dục Mẫn...
Trong phòng, Tô Dục Mẫn đang nằm trên một chiếc giường màu hồng, cô ngủ rất ngon, Băng Nguyên trượng được treo trên một cái giá dài hơn một mét được chạm trổ hoa mỹ đặt trên đầu giường.
Tô Linh Phong lắc đầu, không biết tiền cô ta có phơi ra ngoài như thế này không? Thích khoe khoang đến vậy, không trộm của ngươi thì còn trộm của ai?
Tô Linh Phong không hề khách khí vớ luôn Băng Nguyên trượng, nàng đi đến cửa sổ, nghĩ ngợi gì đó lại quay lại, nàng mở chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn trang điểm, lấy một túi tiền vàng và ít đá quý đút vào trong ngực áo, xong xuôi đâu đấy mới thỏa mãn nhảy ra ngoài cửa sổ...
Mặc dù Tô Hoành đã cho nàng không ít tiền làm lộ phí đi đường xa nhưng làm gì có ai chê tiền chứ, đồ của nha đầu phiền phức kia, không lấy chỉ có phí phạm...!
Rời khỏi Bách Hương Cư, Tô Linh Phong bèn chủ long tương thông gửi tin cho rồng con, rất nhanh chóng, bóng dáng trong suốt của nó đã xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Rời khỏi Bách Hương Cư, Tô Linh Phong bèn chủ long tương thông gửi tin cho rồng con, rất nhanh chóng, bóng dáng trong suốt của nó đã xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Đá quý, cho ta đá quý đi mà...!Chủ nhân, chủ nhân...!Ánh mắt của rồng con mơ mơ màng màng, nó nói với Tô Linh Phương với cái giọng thèm rỏ dãi.
Nếu ngươi lấy được nó thì ta sẽ cho ngươi.
Tô Linh Phong nhàn nhã nói.
...!Rồng con vẫn không từ bỏ: Vậy chủ nhân cứ giữ trước, đợi khi nào ta trở về ** thì đưa cho ta được không?
Tới lúc đó chắc ta đã bán lấy tiền và tiêu hết rồi.
...!Rồng con nghe mà muốn khóc, hóa ra nó đã uổng công vất vả lúc đêm khuya thế này...
Đi vào vườn lê, đột nhiên Tô Linh Phong dừng bước, ánh mắt nhạy bén của nàng quét về một phía, nàng thấp giọng quát: Ai? Mau ra đây!
Người nấp trong bóng tối kia nghe nàng nói vậy thì thoáng chút kinh ngạc, quả thật là giác quan vô cùng nhanh nhạy!
Người này nhất thời sững người vài giây rồi cũng lấy lại bình tĩnh, hắn ung dung bước ra khỏi chỗ tối, cúi người hành lễ với Tô Linh Phong: Tá Dịch bái kiến đại tiểu thư!.