MA PHI KHÓ TÁN TỈNH



Ngươi làm gì ở đây? Tô Linh Phong nhìn chằm chằm Tá Dịch, e dè hỏi.
Tá Dịch là hộ vệ của đại tiểu thư, đương nhiên phải ở đây bảo vệ an toàn cho người rồi.

Tá Dịch bình tĩnh đáp.
Ta không cần ngươi nửa đêm canh ba tới đây bảo vệ.
Nửa đêm canh ba cũng có thể gặp nguy hiểm mà.

Tá Dịch ranh mãnh liếc nhìn Băng Nguyên trượng Tô Linh Phong đang cầm trong tay.
Giờ ta rất ổn, rất an toàn.

Trộm đồ bị người ta bắt gặp, thế nhưng gương mặt Tô Linh Phong lại chẳng hề tỏ ra ngượng ngùng chút nào.

Cho nên Tá Dịch chỉ âm thầm đứng trong bóng tối để bảo vệ đại tiểu thư thôi, ta không có ý muốn quấy rầy đại tiểu thư...!làm việc.
Không quấy rầy ư? Tô Linh Phong nhếch mép, rất không nể mặt mà nói: Chẳng phải ngươi đang quấy rầy ta sao?
...Xin lỗi.
Chỉ cần ngươi làm tốt bổn phận của mình, không nhiều chuyện, không gây rắc rối cho ta thì ta sẽ không để ý ngày tháng sau này có ngươi đồng hành, chung sống hòa thuận với ngươi, nếu không thì mời ngươi tới từ đâu về lại đó.

Tô Linh Phong nói bằng giọng cảnh cáo.
Nàng biết Tô Hoành cài Tá Dịch bên mình là có dụng ý riêng, giờ muốn cắt đuôi tên này coi bộ không dễ chút nào, có điều, hiện giờ thực lực của nàng còn rất yếu, chỉ cần hắn không phạm đến giới hạn cuối cùng của nàng thì có thêm một tên hộ vệ kiêm tay chân cũng không phải ý tồi!


Viết gì đó
Đại tiểu thư yên tâm, Tá Dịch sẽ làm tốt bổn phận của mình.

Giọng điệu của hắn vẫn thản nhiên bình tĩnh như cũ.

Chương trước

Chương sau





Tốt lắm, ngươi về ngủ đi, có thể sáng mai chúng ta phải dậy sớm để lên đường.


Tô Linh Phong nói xong cũng chẳng nhìn Tá Dịch thêm chút nào, cứ thế lướt qua hắn rồi đi về phòng mình.
Tốt lắm, ngươi về ngủ đi, có thể sáng mai chúng ta phải dậy sớm để lên đường.

Tô Linh Phong nói xong cũng chẳng nhìn Tá Dịch thêm chút nào, cứ thế lướt qua hắn rồi đi về phòng mình.
Tá Dịch ngoảnh lại nhìn bóng lưng Tô Linh Phong, lông mày lưỡi mác khẽ nhướng lên, sau đó trong nháy mắt, bóng dáng hắn đã biến mất trong màn đêm đen đặc.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tô Linh Phong đã dậy sắm sửa y phục chỉnh tề, nàng bọc vải bố quanh Băng Nguyên trượng rồi khoác túi nải lên vai chuẩn bị xuất phát.
Nàng vừa đẩy cửa ra đã trông thấy Tá Dịch tư trang tươm tất, sau lưng còn giắt một thanh kiếm to đứng chờ sẵn trong sân để hầu hạ nàng.
Bên cạnh Tá Dịch còn có một cục nhỏ đang đứng, chính là Liễu Nhi mặt mày nhăn nhó.
Tô Linh Phong cau mày, hỏi Liễu Nhi: Ngươi ở đây làm gì?
Là...!là Tá Dịch hộ vệ kêu nô tỳ tới đây.

Liễu Nhi cúi thấp đầu, lí nhí nói.
Đi rèn luyện vui lắm hả? Tưởng nàng muốn đi lắm sao? Trên đường đi không biết sẽ còn gặp bao nhiêu ma thú lợi hại và cả bọn cướp chuyên nghiệp hung hãn, Liễu Nhi chỉ là một thiếu nữ không có linh cơ cũng không biết chút võ thuật nào! Làm sao cô ta lại muốn đi cùng với đại tiểu thư nhiệt huyết sôi trào này chứ! Đi để chết hay sao...
Tô Linh Phong ngoảnh lại nhìn Tá Dịch: Ta có nói sẽ đưa đồ phế vật này theo sao?
...!Liễu Nhi căm hận trong lòng! Một đại tiểu thư phế vật hồi trước, giờ lại mắng cô ta là đồ phế vật! Sao cô ta lại là phế vật được chứ! Tốt xấu gì cô ta cũng thuộc dạng có làm thì mới có ăn, còn có ích hơn nhiều lần đám sâu mọt quyền quý kia nhé!
Tá Dịch tưởng tiểu thư cần người theo hầu hạ.

Tá Dịch tỉnh bơ đáp.
Ngươi thật biết nghĩ cho ta.

Tô Linh Phong sầm mặt nói.
Đương nhiên rồi ạ.
Đương nhiên cái rắm nhà ngươi!

Ta ra ngoài rèn luyện chứ không phải đi hưởng phúc, không muốn đem theo của nợ.

Tô Linh Phong trừng mắt nhìn Tá Dịch rồi quay sang nói với Liễu Nhi: Ngươi về đi.
Vâng! Nô tỳ cáo lui.

Liễu Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ta vội chạy về phòng như thể sợ Tô Linh Phong đổi ý.
Đại tiểu thư muốn cưỡi ngựa hay ngồi xe ạ? Tá Dịch hỏi.
Đừng có bày đặt dò hỏi ta nữa đi! Sắc mặt Tô Linh Phong tối lại mấy phần, nàng nhìn chằm chằm vào Tá Dịch, lạnh giọng nói: Những lời ta nói với ngươi tối qua, tốt nhất ngươi nên nhớ cho kỹ.
Tô Linh Phong biết cưỡi ngựa, nhưng mà người tiền nhiệm của thân thể này lại không hề biết!
Tá Dịch đi chuẩn bị xe.

Bị Tô Linh Phong đoán trúng ý đồ, nét mặt Tá Dịch vẫn bình tĩnh như cũ.
Xe ngựa không cần hoa lệ quá, mọi thứ phải thật đơn giản, để hai con ngựa kéo hai bên là được rồi.

Tô Linh Phong dặn dò.
Tá Dịch đã ghi nhớ.
Còn nữa...!Tô Linh Phong bỗng nói thêm một câu: Không cần phu xe, ngươi điều khiển đi!
...Vâng..


Bình luận

Truyện đang đọc