MA TÔN CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Thì ra là đang có bão tuyết, thị vệ cũng trốn không canh phòng nữa. Trời vừa tối, hoa tuyết lại bao phủ không gian, đi mười bước không té còn không được, đừng nói vào cung làm thích khách.

Thế mà Mục Thư cũng không đếm xỉa, không có thị vệ theo y càng đỡ vướng chân. Không có y ở đây, y nhẹ nhàng như bay mà di chuyển giữa cơn bảo tuyết kia. Y vừa đi vừa nghĩ về tên kia. Mấy ngày nay ăn một mình mặc dù vẫn ngon nhưng vài phần tẻ nhạt. Tên mặt than kia tuy không nói nhiều nhưng vẫn là đẹp, coi như có mỹ nhân hầu ăn. Nhìn y ăn tao nhã kế bên đã quen, bây giờ không có thiệt là có chút mất mát.

Gần đến bếp, hắn phát hiện có người đang nằm trên tuyết bất tỉnh. Mà người đó không ai khác lại là nam chính!

Nhìn cảnh nam chính chật vật, áo mỏng giày rách, nửa sống nửa chết, hắn tức giận và đau lòng gần chết.Hắn gầm trong lòng "Hệ thống, ngươi thu bớt lại "cảm giác nữ chính" đi, bằng không ta hủy cái cung điện này, một mạng không cũng không còn"


Hệ thống biết hắn nói được làm được, cũng thu lại cảm giác kia. Mục Thư bây giờ mới thấy dễ chịu một chút.

Sao khi chắc chắn không có người xung quanh, hắn nâng Tần Thiên Anh lên lưng, nhanh chóng bay đến căn phòng y dưỡng thương khi xưa. Sau khi đặt hắn xuống giường, hắn đi gọi một tên thái giám gọi các hạ nhân đem nước nóng, quần áo và than tới. Đám hạ nhân đang ngủ bị kêu dậy, nghe Bình Vương đang tức như điên, liền hốt hoảng chạy đi lấy than, nấu nước nóng. Các thị vệ trốn việc nghe tin cũng sợ xanh mặt, nhanh chóng đi phụ giúp.

An bài xong xuôi Mục Thư quay sang người trên giường kia. Y mặc một lớp áo mỏng, đã vậy còn bị ướt, bây giờ cứng đông như đá. Mặc dù có võ công như y, mặc áo ướt giữa bão tuyết cũng chịu không nổi.

Mục Thư nhìn các ngón tay màu tím của y, tức giận nói "Sao nghe nói nam chính có hào quang gì mà, ta đi trễ một chút, hắn chết luôn rồi còn gì?"


Hệ thống [Chắc không đâu. Thế nào hết tuyết cũng sẽ có người thấy. Miễn sao y còn sống là được, cùng lắm mất một vài ngón tay hay ngón chân gì thôi]

Mục Thư không ngờ thế giới này tàn nhẫn thế, nam chính mà cũng không đặc biệt ưu ái gì, quên mất nữ chính còn phải tự sát chết nữa chứ.

Hắn nhanh chóng cởi ra quần áo ướt, rồi làm phép hệ hỏa hong khô người y. Thấy hạ nhân vẫn chưa tới, hắn nắm lấy ngón tay Tần Thiên Anh, một ánh sáng ấm áp từ từ truyền vào ngón tay y. Thấy các ngón tay kia từ từ chuyển màu, Mục Thư thấy yên tâm hơn một chút.

Hắn quay người kiểm tra các ngón chân. Khi bị lạnh, máu sẽ tập trung để giữ ấm ngũ tạng, ngón tay chân là dễ bị cóng hư nhất.

___

Tần Thiên Anh đang nằm mơ, không mở được mắt. Y thấy mình đang bơi trong hồ băng, mặt dù cố gắng như càng bơi càng chìm. Đột nhiên hắn thấy mẫu thân y nhảy xuống cố gắng kéo y ra. Khi nàng ôm y, cảm giác ấm áp dễ chịu làm y không muốn rời. Bỗng nhiên, nàng thả y, từ từ chìm vào bóng tối dưới hồ kia, miệng lẩm lẩm "Xin lỗi" Cảm giác lạnh cóng quay lại, y muốn kéo nàng lại như không kịp. Rồi một bàn tay ấm áp cầm tay y, y thấy Hạ tướng quân đang cười kéo y ra khỏi hồ. Nhưng bỗng nhiên hai mắt Hạ tướng quân tự nhiên chảy máu. Sau đó, máu từ miệng, toàn thân liên tục chảy ra, như không muốn dừng lại.


Y giật mình tỉnh lại. Chưa kịp hiểu chuyện thì mình không mộ mảnh vải che thân, thấy Bình Vương đang cầm chân y sờ soạt lung tung. Y không do dự tung một chưởng.

Không ngờ Bình Vương không chớp mắt, nhanh chóng né một chưởng vô cùng dễ dàng. Mục Thư không hiểu tự nhiên tại sao bị đánh, trừng mắt "Ta mới cứu ngươi về, mà ngươi còn đánh ta?"

Hạ nhân đúng lúc này mới đem quần áo và than nóng đến. Còn có mấy người đem bao nước nóng để ấm tay đi sau. Y định thần lại, cũng từ từ đoán được mình hiểu lầm người ta, y ngập ngừng nói: "Ta chỉ giật mình, tỉnh dậy không hiểu chuyện. Có lỗi với Vương gia"

Mục Thư chưa kịp làm gì hắn, hệ thống đã khởi động lại "cảm giác nữ chính" Mục Thư "..." Tên nam chính này thật sự không làm hắn nổi sát khí không được!

Trong khi y thay áo, một thái giám khúm núm dâng lên một chén canh gừng. Mục Thư kêu hạ nhân đợi ở ngoài, nhanh chóng đưa cho Tần Thiên Anh chén canh "Sao lại ra ngoài giữa tuyết thế này? Là ai ép ngươi?"
Tần Thiên Anh cũng không phải thánh mẫu gì, vài ba lời kể lại chuyện. Chỉ là vài tên thái giám nói y rửa chén không sạch, bắt y ra ngoài quỳ. Tất nhiên y không quỳ, bọn chúng nói y khinh thường họ. Đem nước tạt vào người y, rồi bắt y đi ra ngoài chặc thêm củi. Giữa đường đi, trời nổi bão tuyết, người y lại ướt nên bị ngất.Mục Thư nghe xong, gọi ba tên thái giám kia tới. Kêu cái thị vệ tạt nước, rồi bắt họ đứng ở ngoài ba tiếng, sống chết là chuyện của họ.

Sắp xếp xong xuôi, y quay người đi. Bỗng có tiếng choảng lớn, chén canh gừng bị rơi xuống đất. Hắn cho hạ nhân dọn dẹp, đem một chén khác, cười cười "Tay ngươi lạnh không quen, để ta đút" Hắn còn tính nói "Nếu không ta đút bằng miệng" nếu y từ chốiTần Thiên Anh bất ngờ lại không chống cự, ngoan ngoãn để hắn đút. Mục Thư "..." Sao hôm nay ngoan vậy?
Tần Thiên Anh chậm rãi nhìn hắn vừa thổi vừa đút cho y, rồi đưa y bao nước nóng , cẩn thận kiểm tra ngón tay y. Y cố gắng hết sức dìm cảm giác khó chịu trong người xuống. Nhớ lại giấc mơ hồi nãy, mẫu thân ước nguyện y sống tự do, Hạ tướng quân bây giờ lại không biết sống chết. Thế mà y lại chỉ lo an toàn, sống từng ngày nhút nhát.

Y đột nhiên nhìn Mục Thư, cặp mắt quả quyết "Tối mai ngươi đến đây gặp ta được không? Ta muốn nói chuyện của chúng ta"

Bình luận

Truyện đang đọc