MA TÔN CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Sau một hồi náo nhiệt cũng đã đến giờ cơm trưa. Mục Thư kéo Tần Thiên Anh vào một chỗ vắng vẻ để xử lý con lợn rừng kia. Y ngạc nhiên, "Ngươi không biết xài cung làm sao moà bắt được nó?" Trên mình con lợn cũng có vết thương một vết thương xuyên đầu nhưng không biết vũ khí gì.

Mục Thư cười, trên tay y một mũi tên bằng băng hiện ra. Tần Thiên Anh tròn mắt thích thú, chưa kịp hỏi gì thì mũi tên đó biến mất. Trên tay Mục Thư lại hiện ra một chủy thủ màu đen sắc bén. Hắn nói "Ngươi làm heo đi"

Tần Thiên Anh nhíu mày, thứ này nhìn rõ ràng là vô cùng quý hiếm, đi làm thịt heo có hơi...Y vừa cắt thịt vừa hỏi Mục Thư "Ngoài ngươi ra có ai là đạo sĩ nữa không?"Mục Thư đoán, chắc không đi, dù gì thế giới này không có tu nhân, hắn qua đây là lỗi hệ thống, hắn đáp "Người giả thì nhiều nhưng ta chưa bao giờ gặp đạo sĩ thật"Tần Thiên Anh ngờ vực "Ngươi thật sự bao nhiêu tuổi rồi?"Đối với tu nhân mà nói thì thời gian không quan trọng, ngày nào cũng tu luyện. Moột ngày như mọi ngày. Mục Thư cũng không nhớ chính xác "Chừng hơn 300 năm đi"Tần Thiên Anh hơi choáng váng, nhưng lại hứng thú "Ngươi dạy ta được không?"Mục Thư khó xử "Ngươi không có tố chất với lại tuổi đã lớn. Bây giờ đã muộn" Quan trọng nhất là thế giới này không có tu tiên nhưng hắn không nói được. Hắn an ủi "Tu tiên cực kì chán, ngươi cứ lo luyện võ, làm vua vui hơn nhiều"Tần Thiên Anh vốn không phải người tham lam, nhưng y là người có chí lớn. Nghe mình không học được quả thật cũng buồn.


Nhưng may mắn thay lúc này thịt vừa nướng xong nên y cũng quên đi chuyện kia.

Thịt lợn rừng đậm đà hơn thịt lợn nuôi, người ta nói nó như phối hợp giữa thịt heo và thịt bò. Vì chúng ăn hạt rừng, thịt có thể có một chút vị hạt dẻ hay hạnh nhân. Thịt đen hơn, nhưng ít mỡ lại nhiều nước, nên nướng nhanh hơn thịt lợn thường.

Bây giờ hai người đang thưởng thức, mùi thơm ngào ngạt bay ra cả quân trại. Những quân lính đã ăn cơm xong nhưng quân lương có hạn, chỉ đủ no, không mỹ vị gì. Nghe mùi thịt nướng, họ liền thấy đói, hướng phía thịt mà đến.

Thấy Mục Thư và Tần Thiên Anh đang ăn ngon lành, họ khựng lại, dù gì khi nãy họ cũng có thái độ không tốt với Mục Thư. Hai người ăn con lợn cũng không hết, Tần Thiên Anh cũng chia họ vài miếng. Khi xưa y đi săn cũng vậy. Y còn khéo léo đề cập Mục Thư là người săn được con lợn này. Y biết mọi người không có hảo cảm với Mục Thư. Có cơ hội nào nói giúp được hắn y sẽ không bỏ lỡ. Mục Thư hơi tiếc nhưng thấy Tần Thiên Anh có ý địng riêng nên cũng không nói gì. Thêm một vài người sau đến nữa thì thịt đã hết, họ đành tiếc nuối quay đi. 


Bây giờ đã hết giờ nghỉ trưa nhưng Tần Thiên Anh từ xa về nên được nghỉ huấn luyện buổi chiều.

Hai người ăn no bây giờ vui vẻ vào lều nghỉ ngơi.

Tần Thiên Anh bây giờ mới có cơ hội nghỉ ngơi, từ từ trấn định lại. Y nhớ đến gần một năm trước đây, y bị thua trận rồi bị giam cầm. Vừa bị tra tấn vừa bị khinh bỉ trong cái ngục đó, không biết chừng nào mới thấy ánh sáng. Bây giờ y vượt qua hai nước, trở về quân trại, mọi thứ như một giấc mơ. Tất cả đều nhờ người đang nằm bên cạnh y. Người này còn nói y có chân mệnh thiên tử, hắn sẽ luôn bên cạnh y và giúp y đến địa vị cao nhất. Y nhìn Mục Thư, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu.Mục Thư không biết tâm trạng của y, chỉ thấy ánh mắt y nhìn hắn vô cùng phức tạp. Thời cơ đến rồi! Bây giờ hai người cũng yên tĩnh một mình. Hắn cúi người qua, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống. Tần Thiên Anh hơi bất ngờ nhưng cũng tiếp nhận. Nụ hôn đó từ từ trở nên mãnh liệt, lưỡi hai người quấn lấy nhau. Người này vừa ngậm vừa mút lưỡi người kia, vừa khám phá tất cả mọi địa điểm trong miệng người kia. Tần Thiên Anh vừa hôn vừa vuốt ve lưng Mục Thư. 


Thỉnh thoảng bàn tay không thành thật đi xuống phần cong gợi cảm ở dưới, bóp nhẹ một cái.

Mục Thư tay cũng không yên. Lúc đầu còn xoa xoa tấm lưng lực lưỡng, rồi từ từ bỏ tay vào ngực y, cảm giác cơ ngực rắn chắc rồi từ từ xuống dưới, đến từng cơ bụng. Rồi hắn bỗng nhiên phất tay, quần áo trên người của hắn lập tức biến mất Tần Thiên Anh "..." Thấy Mục Thư chuẩn bị biến mất luôn đồ của y, y ké tay hắn lại "Đừng, ở đâu có người"Mục Thư không kiên nhẫn, hắn vẽ ra một trận pháp "Bây giờ không ai vào hay thấy gì trong lều này""Nhưng giữa ban ngày..."Mục Thư sửa sửa trận pháp một chút, cảnh ngoài liều tối dần "Vậy được chưa?"Tần Thiên Anh "..."Lúc này Mục Thư tách chân ra đang ngồi trên người Tần Thiên Anh còn đang nằm. Y dùng mông cọ nhẹ phần dưới của Tần Thiên Anh.
Tần Thiên Anh tuy chưa từng thân mật với ai, nhưng trước giờ y có cảm giác mình thích nữ nhân. Lúc này đây y say đắm nhìn cơ thể Mục Thư. Cơ ngực rõ ràng, bụng đủ sáu múi, vai to cùng với eo săn chắn tạo nên đường cong quyến rũ. Đôi chân dài nhưng săn chắc bao bọc hai bên hông y. Tuy nhìn vô cùng hấp dẫn và hoàng hảo như được điêu khắc, nhưng nhìn thế nào cũng không phải nữ nhân. Cơ thể hắn không khác gì cơ thể y bao nhiêu thế nhưng y không thể kiềm chế được du͙ƈ vọиɠ. Người này cứ dùng phần mông mềm mại kia cọ vào chỗ y, y nhanh chóng có phản ứng.Mục Thư cũng mừng khi cảm giác được phần cứng kia cọ vào mông mình. Hắn vẫn hơn lo lắng nếu y không thích cơ thể nam nhân thì mọi việc sẽ phức tạp hơn. Tuy cách mấy lớp vải, hắn vẫn đoán được kích cỡ vật kia. Hắn có thể hiểu sau mấy nữ chính trong truyện không tranh giành thị tẩm.
To thế này đau hơn là sướng chứ nhỉ?Thế là Mục Thư từ dụ thụ thành e thẹn thụ.Bây giờ hắn dừng lại ở đây được không?

Bình luận

Truyện đang đọc