MA TỒN

Nước mưa dưới hiên nhỏ lên nền đá phát ra tiếng kêu tí tách, lúc này không khí trong phòng nặng nề hơn bên ngoài rất nhiều.

Thiên Ẩn lang quân loáng thoáng mờ mịt nhìn Hoa Lan nhỏ lâu thật lâu rồi bật cười: “Ta chỉ nghĩ A Lan là một tiên hoa tâm tư đơn thuần, nhưng không ngờ khi gặp chuyện nàng cũng có thể mưu tính vững vàng, thật sự có tác phong của đại tướng.”

“Chủ nhân ta trước đây từng nói với ta, thỏ bị ép đến đường cùng cũng biết cắn người, một là Đông Phương một là ngài, trái là sói phải là hổ, nếu ta không động não thì bộ não này không sử dụng được nữa.”

Thiên Ẩn lang quân như đang nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, dường như không hề quan tâm tới tranh đấu kịch liệt bên kia núi Thiên Ẩn: “Có điều A Lan à, Cửu trùng thiên cao như vậy, Nam Thiên môn nào phải là nơi tiểu yêu ở Hạ giới như bọn ta nói đi là đi? Ván này chỉ e nàng cược sai rồi.”

“Cược sai hay không trong lòng ngài tự biết.” Hoa Lan nhỏ nhìn chiếc bóng dưới đất, hiện giờ cơ thể Tức nhưỡng này của nàng không hề có chút pháp lực nào, hệt như người phàm. Bởi vậy nàng không cảm giác được tất cả khí tức kỳ dị quỷ quái, nàng chỉ có thể thông qua những hiện tượng rõ ràng để quan sát tỉ mỉ, giống như bóng cửa sổ dưới đất, ban nãy rõ ràng không hề gần nàng, nhưng giờ chỉ cách nàng có hai bước.

Hoa Lan nhỏ nghiến răng, vẽ nét thứ nhất của đạo bùa lên ngực mình: “Đừng hòng kéo dài thời gian, một là ngài đưa ta đi ngay bây giờ, không thì ta sẽ...”

Nàng còn chưa dứt lời, bỗng nghe một tiếng động lớn từ xa truyền tới, Hoa Lan nhỏ ngạc nhiên nhìn về phía xa đó, trông thấy ngọn núi bên ngoài bỗng nghiêng sang bên cạnh.

Hoa Lan nhỏ vẫn còn ngơ ngác, tưởng đầu óc mình bị choáng, nhưng trong phút chốc, chóp đỉnh núi Thiên Ẩn bỗng ngã sang bên cạnh sụp đổ, cả ngọn núi Thiên Ẩn bắt đầu dần dần lún xuống, bụi đất tung tóe khắp trời.

Hoa Lan nhỏ nhìn đến trợn mắt há miệng.

Đại... Đại ma đầu lại đang gây náo loạn gì ở đó vậy! Hắn muốn lật cả hòn đảo này xuống biển luôn sao!

Chẳng mấy chốc, rung chuyển từ lòng đất bên kia truyền tới, mang theo tiếng ầm ì dưới đất, cả căn phòng bắt đầu chao đảo, bụi đất rơi xuống, giường tủ ngã nghiêng, cả phòng hỗn loạn.

Bên đó đang đấu phép thuật à?

Hoa Lan nhỏ kinh ngạc đờ người.

Đây thật sự không phải là trâu đất chuyển mình, trời đất nổi giận đó chứ?

Cơ thể Hoa Lan nhỏ vốn chưa thích ứng linh hoạt lắm, bị rung lắc cơ hồ sắp đứng không vững. Nàng đưa tay sang bên cạnh, muốn chộp lấy cột trụ hay vịn vào thứ gì đó cũng được, nhưng bên kia có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay nàng.

Hoa Lan nhỏ quay đầu, nhìn thấy Thiên Ẩn lang quân bên cạnh đang nắm chặt tay nàng.

Hoa Lan nhỏ giật mình, nhưng lần này bất luận nàng vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

Nước trà trong tay lúc nãy đã bị trời đất rung chuyển hắt đi hết từ lâu, giờ chỉ có ngón tay còn vệt nước.

Tuy Hoa Lan nhỏ muốn liên thủ với Thiên Ẩn lang quân để thoát khỏi ma chưởng của Đông Phương Thanh Thương, nhưng điều trước tiên là nàng phải có năng lực uy hiếp y, ép Thiên Ẩn lang quân nghe lệnh nàng mới được!

Nếu nàng không có cách khống chế Thiên Ẩn lang quân, vậy nàng rơi vào tay Thiên Ẩn lang quân hay rơi vào tay Đông Phương Thanh Thương có gì khác biệt đâu.

Thậm chí còn không bằng theo Đông Phương Thanh Thương nữa!

Ít ra nàng cũng đã bị đại ma đầu chèn ép một thời gian dài rồi, đôi bên cũng hiểu tính nhau...

Hoa Lan nhỏ nghĩ thông suốt tiền nhân hậu quả, quyết đoán kịp thời, lấy ngón tay đặt trên người Thiên Ẩn lang quân, định vẽ một đạo bùa trên người hắn.

Không bàn đến sức lực ai mạnh hơn ai, chỉ nói nàng hiện giờ, độ linh hoạt của cơ thể kém Thiên Ẩn lang quân quá xa! Vậy là không hề nghi ngờ, chẳng mấy chốc Hoa Lan nhỏ đã bị Thiên Ẩn lang quân hoàn toàn khống chế, hai tay bị khóa lại, bị Thiên Ẩn lang quân giam trong lồng ngực.

Phải...

Kế hoạch đó hoàn toàn thất bại, toàn bộ đã bị màn trời đất rung chuyển của Đông Phương Thanh Thương đập tan...

Dù hắn có mặt hay không cũng đều làm hư chuyện của nàng! Con ma xúi quẩy này!

Trong lòng Hoa Lan nhỏ thật sự vô cùng căm hận Đông Phương Thanh Thương.

“A Lan.” Thiên Ẩn lang quân ôm Hoa Lan nhỏ từ phía sau, một tay khóa hai cổ tay nàng, tay còn lại từ sau lưng vòng qua, ôm lấy vai nàng, giống như sợ Hoa Lan nhỏ dùng sức giãy giụa khiến tay nàng bị bẻ gãy. Giọng nói y vẫn nhẹ nhàng như thường ngày, nhưng lời nói ra lạnh lẽo ghê người: “Nếu nàng còn vùng vẫy, ta vẫn có thể cho nàng nếm trái đắng trong tình trạng không tổn hại đến cơ thể này.” Hắn nhẹ giọng cảnh cáo: “Cơ thể Tức nhưỡng vẫn biết đau mà, đúng không?”

Đúng...

Hoa Lan nhỏ không dám giằng co mạnh nữa, đàm phán thất bại, nàng rơi vào thế yếu, đành nghe lệnh người khác.

Tuy nhiên tình cảnh bên ngoài lúc này đây lại chấn động ầm ầm, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của họ, trong khoảnh khắc Thiên Ẩn lang quân khống chế Hoa Lan nhỏ, núi Thiên Ẩn bên kia đã sụp đổ gần hết, nếu không phải hôm nay trời mưa, ắt hẳn bụi đất cũng bay đến bên này.

Chấn động bên dưới lòng đất vẫn đang tiếp tục, rung lắc dữ dội, cột kèo bên cạnh cuối cùng cũng không chống đỡ nổi trọng lượng của căn phòng: “ào” một tiếng, mái nhà sập xuống.

Hoa Lan nhỏ đang ở bên cạnh Thiên Ẩn lang quân, vốn không cần nàng lo lắng, y đã dựng kết giới, chặn lại gạch ngói vụn xung quanh và mưa phùn lớp lớp phủ trời ngập đất đang rơi xuống bên ngoài.

Hoa Lan nhỏ biết, cơ thể này của hắn không thể dính nước.

Không có gian phòng cản trở tầm nhìn, lúc này Hoa Lan nhỏ mới nhìn thấy, xung quanh đã trở thành một bãi hỗn độn, đá tảng dưới lòng đất trồi ra, xuyên lên mặt đất như một thanh kiếm. So với những nơi khác, gian phòng Hoa Lan nhỏ ở là nơi còn nguyên vẹn nhất quanh đây.

Nếu ở đây cũng có những tảng đá lồi lên như bên cạnh, e là Hoa Lan nhỏ đã phơi xác hứng gió trên tảng đá rồi.

Hoa Lan nhỏ bỗng nhớ lại câu Đông Phương Thanh Thương nói với nàng trước khi đi, hắn kêu nàng ở đây ngoan ngoãn chờ hắn về. Là vì hắn biết nơi này... sẽ không bị hủy hoại sao...

Hoa Lan nhỏ nhất thời không biết mình nên có tâm trạng thế nào.

Cả ngọn núi Thiên Ẩn đã bị thay đổi diện mạo. Ở phía xa xa, nàng dường như có thể nhìn thấy có một vòng núi đang bao bọc cả hòn đảo này, đến khi nhìn kĩ lại, Hoa Lan nhỏ mới phát hiện...

Ông nội nó chứ đó vốn không phải là núi!

Hoa Lan nhỏ thật muốn chửi thề.

Đó là biển.

Là biển xung quanh! Đông Phương Thanh Thương đã nhấn chìm hòn đảo này xuống, hiện tại nước biển xung quanh đã bị pháp lực của hắn ngăn lại, chờ bình phong pháp lực của hắn rút đi, cả ngọn núi Thiên Ẩn sẽ hoàn toàn bị dìm dưới đáy biển!

Không phải hắn không có pháp lực sao?

Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình kinh ngạc đến sắp ngu luôn.

Thiên Ẩn lang quân càng sa sầm sắc mặt, đến lúc này, y mới biết mình đã tính kế với một người mà mình tuyệt đối không nên tính kế.

Trước đó y đã đoán được người đó không dễ đối phó, nhưng không ngờ người đó lại có bản lĩnh kéo cả hòn đảo này xuống đáy biển, trừ Thần Ma thượng cổ, hiện giờ trong tam giới không ai có thể làm được chuyện này...

Đồng tử Thiên Ẩn lang quân co lại: “Đông Phương... Đông Phương Thanh Thương... Hắn là Ma Tôn thượng cổ?”

Hoa Lan nhỏ đã bị nước biển xung quanh dọa đến sắp tè ra quần: “Ngài biết quá muộn rồi...”

Y siết chặt vai Hoa Lan nhỏ: “Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

Hoa Lan nhỏ cũng hoang mang: “Làm sao ta biết hắn muốn làm gì.”

Nụ cười luôn treo trên mặt Thiên Ẩn lang quân không còn nữa, y nghiến răng, xác Hoa Lan nhỏ đi về phía bên kia.

Khi đến đó, trước mặt Thiên Ẩn lang quân vẫn là một bãi hỗn độn, bóng đen luôn đi theo y lúc này đang nằm dưới đất, sống chết không rõ.

Lần đầu tiên Hoa Lan nhỏ thấy mặt bóng đen đó, mặt người này không nhìn thấy ngũ quan, chỉ là một khối đen, giống như một chiếc bóng có góc cạnh. Tựa như phát giác được tức khí của Thiên Ẩn lang quân, bóng đen mở mắt, Hoa Lan nhỏ mới nhìn thấy được người này có một đôi mắt đỏ như máu.

“A Ảnh, quay về đây.” Thiên Ẩn lang quân gọi, bóng đen đó lập tức hóa thành một chiếc bóng trên mặt đất, áp xuống đất như những chiếc bóng bình thường, chạy về chỗ Thiên Ẩn lang quân.

Nhưng đột nhiên! Giữa đường, từ dưới đất bỗng chui lên một dây leo, giống như một chiếc đinh xuyên qua bóng đen đó.

Hoa Lan nhỏ nghe thấy chiếc bóng kêu thảm, âm thanh thê thương khiến nàng không khỏi sởn gai ốc.

“Thiên Ẩn lang quân?”

Đông Phương Thanh Thương đi ra từ phía sau một tảng đá lớn.

Hắn bước đi nhàn nhã, không hề có dáng vẻ đau đớn lụn bại như khi chế tạo cơ thể Tức nhưỡng mà lấy lại pháp lực. Điều này có nghĩa là, hắn đã khiến núi Thiên Ẩn ra nông nỗi này nhưng ngay cả một chút pháp lực cũng chẳng thèm dùng tới?

Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình không thể lý giải nổi thế giới của Thần Ma thượng cổ...

Nàng không kịp suy nghĩ thêm gì, thì bỗng một ánh mắt sắc bén như kiếm cắm lên người Hoa Lan nhỏ: “Nếu đúng như bổn tọa dự tính, lúc này Thiên Ẩn lang quân phải không còn ở trong tam giới mới đúng chứ, Tiểu hoa yêu?” Cuối câu giọng Ma Tôn đại nhân khẽ vút cao: “Ngươi lại có tâm tư lệch lạc gì nữa rồi, hử?”

Hoa Lan nhỏ cảm thấy sống lưng có vô số rắn độc mang theo hàn độc, bò lên quấn quanh cổ nàng.

Nàng sợ, một là vì giọng điệu, hai là vì lời lẽ của hắn...

Hắn nói Thiên Ẩn lang quân lúc này lẽ ra không còn trong tam giới, cũng tức là chú thuật đó... là chú thuật khiến người ta hồn phi phách tán...

Hoa Lan nhỏ muốn vùng ra khỏi kềm chế của Thiên Ẩn lang quân, nàng kém cỏi muốn xóa đi vệt nước nàng tự vẽ trên ngực mình...

“Ma Tôn.”

Giọng Thiên Ẩn lang quân cứng đờ, y nhìn bóng đen bị dây leo đâm chết dưới đất, ánh mắt rơi trên người đối diện mình: “Nghe đại danh đã lâu, nay được gặp nhưng lại mạo phạm.”

Ma Tôn đại nhân nhếch môi cười: “Không sao, từ xưa đến nay bổn tọa đã quen với việc bị mạo phạm.” Giọng nói hắn mang theo mùi máu tanh và sát khí lạnh lẽo: “Mạo phạm này bổn tọa đòi lại là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc