MA TỒN

Sau khi Hoa lan nhỏ và Đông Phương Thanh Thương rời khỏi Vạn thiên chi khư, Trường Mệnh hụt hẫng một thời gian.

Một hôm nào đó, Trường Mệnh vô tình nhìn thấy Ty Mệnh và Trường Uyên đang nghiên cứu Cốt lan bị hai người kia để quên ở Vạn thiên chi khư, Trường Uyên cười Ty Mệnh: “Lúc trước chẳng phải nàng còn rầu rĩ là không có sính lễ sao, đây cũng coi như là một đó. “

Ty Mệnh bĩu môi: “Thứ này là bảo vật, bảo vệ chủ nhân thì được, nhưng ở Vạn thiên chi khư của chúng ta hoàn toàn không cần thiết. Cùng lắm giữ làm kỉ niệm thôi, sính lễ gì chứ.”

Trường Mệnh nghe vậy, một mình suy nghĩ hết mấy ngày, cuối cùng có một ngày chạy tới trước mặt Ty Mệnh, do dự một lúc rồi nói: “Mẹ, con muốn lấy Cốt lan.”

Ty Mệnh lấy làm lạ: “Con lấy Cốt lan làm gì?” Ty Mệnh nghiêng đầu suy nghĩ, “Chờ bị muội muội con ăn hiếp thì xử lý nó à? Không được đâu, Cốt lan sát khí nặng, sẽ làm muội muội con bị thương.”

“Không phải.” Trường Mệnh khựng lại, “Con chỉ muốn có nó thôi.”

Từ đầu đến cuối Trường Mệnh không nói nó muốn lấy Cốt lan để làm kỉ niệm

Ty Mệnh làm sao lại không hiểu tâm tư con trai mình. Nhưng thấy vẻ mặt Trường Mệnh, nàng thoáng suy nghĩ rồi cũng giao Cốt lan cho nó. Ty Mệnh cảm thấy con trai mình chắc chưa bao giờ gặp người ngoài trong Vạn thiên chi khư, bỗng nhiên có ngày gặp được Hoa lan nhỏ, bởi vậy mới đem lòng yêu thích, nhưng chẳng bao lâu nữa, sự yêu thích mơ hồ này cũng sẽ phai nhạt. Cốt lan dù sao cũng chỉ là đồ vật, Trường Mệnh cầm đi cũng không biến ra được hoa gì, ngược lại cứ giấu giếm càng dễ khiến Trường Mệnh trở nên cố chấp.

Sau khi Trường Mệnh lấy Cốt lan đi bèn đeo trên tay, lúc ban đầu vẫn thường nhìn Cốt lan ngây ngẩn, thời gian lâu dần, thật sự Ty Mệnh nghĩ, cũng coi Cốt lan là một vật trang sức, không có gì kỳ lạ.

Nhưng bất luận là con hay mẹ đều không ngờ rằng, Cốt lan không chỉ là một vật chết.

Thời gian lâu dần nó cũng sẽ hóa linh.

Sau khi Trường Mệnh hai mươi tuổi, đã ra dáng thanh niên, vào một sớm mai ánh nắng rực rỡ.

Trường Mệnh mơ màng tỉnh giắc.

Bỗng cảm thấy có một thứ gì đó lành lạnh đặt trên mặt mình. Cuộc sống không hề có uy hiếp trong Vạn thiên chi khư từ xưa đến nay không khiến Trường Mệnh có cảm giác nguy hiểm, chàng nhắm mắt, hất thứ trên mặt mình đi, nghĩ là muội muội Trường Sinh đang đùa với mình. Chàng lẩm bẩm: “Trường Sinh, ngoan đi.”

Không ai lên tiếng, vật đó lại đặt trên mặt chàng, lần này Trường Mệnh cảm giác được, vật này hình như là một bàn tay, hơn nữa không chỉ là trên mặt, một bàn tay lành lạnh khác đang chạm vào ngực chàng, còn chân chàng cũng bị một cái chân đè lên...

Trường Mệnh lập tức mở mắt.

Trước mắt là gương mặt một thiếu nữ chàng chưa gặp bao giờ, thiếu nữ nhắm mắt, dường như hơi khó chịu bật kêu mấy tiếng, sau đó cọ mặt vào ngực chàng, cái chân trong chăn cọ lên chân chàng.

Tình... tình huống gì đây!

Trường Mệnh lập tức tung chăn, co vào trong góc, cố gắng tránh xa thiếu nữ lạ mặt.

Thiếu nữ dụi mắt, bực tức nói: “Làm sao vậy... không ngủ yên đi.”

“Cô là ai?” Trường Mệnh hỏi xong bèn khựng lại, sau đó sa sầm mặt, trở mình xuống giường, vừa mặt áo vừa nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, mở cửa phòng ra, Trường Mệnh bèn lớn tiếng quất hỏi, “Trường Sinh, muội vẽ ra thứ gì vậy! Đúng là ngày càng không có chừng mực!”

Trường Sinh đang vừa ăn bắp vừa vẽ trận pháp trong sân, nghe thấy Trường Mệnh quất lên bèn lấy làm lạ nhìn chàng: “Muội vẽ trận pháp thôi mà... Có chuyện gì vậy?”

“Trận pháp? Đó là trận pháp à?” Trường Mệnh chỉ vào phòng ra lệnh cho Trường Sinh, “Nhanh thu cô ta lại đi.”

Trường Sinh hoàn toàn không hiểu đầu đuôi, “Thu cái gì chứ?” Đi tới nhìn vào trong phòng, thấy thiếu nữ kia đang ngồi dạy trên giường Trường Mệnh, mơ màng dụi mắt, chăn trên vai nàng trượt xuống, bị nàng lười nhác kéo trên trước ngực.

Trường Sinh thấy cảnh tượng hương sắc như vậy bèn hít một hơi lạnh, sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu nhìn Trường Mệnh, nheo mắt cười mờ ám: “Ca ca, giấu kĩ quá nhé.”

“Nghiêm túc đi!” Trường Mệnh nổi giận, “Còn không thu cô ta lại!”

Trường Sinh dẩu môi, “Có phải muội vẽ ra đâu, làm sao thu được.”

“Không phải muội thì còn ai? Lẽ nào trong Vạn thiên chi khư này đột nhiên có người ngoài?” Trường Mệnh chưa dứt lời, thiếu nữ bên kia bỗng nói: “Ta không phải là người ngoài” Giọng nàng còn khàn khàn lúc mới tỉnh, nhưng suy nghĩ rất rõ ràng, “Ta là người của chàng.”

Ba chữ “Người của chàng” khiến Trường Mệnh đen mặt, còn nụ cười trên môi Trường Sinh càng lộ vẻ dung tục mờ ám, “Ôi trời ơi. ca ca xưa nay đứng đắn nghiêm túc của muội quả nhiên giấu kĩ thật. Nói đi, huynh lén lấy bút của mẹ vẽ mỹ nhân này lúc nào? “

Gân xanh trên trán Trường Mệnh giật giật.

Thiếu nữ chăm chăm nhìn Trường Mệnh: “Ta không phải do vẽ mà ra, ta là Cốt lan.”

Trường Mệnh ngạc nhiên: “Cốt... lan?” Chàng cúi đầu nhìn tay mình, quả nhiên, vòng mây đeo trên tay quanh năm đã biến mất.

Cốt lan hóa linh, điều này khiến cuộc sống không hề thay đổi của Trường Mệnh trong Vạn thiên chi khư gợn sóng, không nói điều gì khác chỉ chuyện ngủ thôi đã đủ khiến Trường Mệnh nhức đầu.

“Mặc y phục vào... “ Trường Mệnh xoa trán, nhẫn nhịn nói, “Đây đã là lần thứ ba ta nhắc cô đừng ở trần trèo lên giường ta rồi. Sự bất quá tam, không được có lần sau.”

Cốt lan trên giường nhìn chàng, vẻ mặt vô tội: “Nhưng mà chủ nhân, chúng ta dã ngủ chung bao nhiêu năm rồi mà.”

“Sao có thể tính như vậy được!” Trường Mệnh nghiến răng, nén cơn giận, lấy y phục của Cốt lan bên cạnh ném lên giường, “Mặc vào rồi ra đây.”

Nói xong chàng tự ra khỏi phòng trước.

Cốt lan chộp lấy y phục mình, cũng thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn mặc y phục đi ra ngoài.

Nhưng thấy Cốt lan ra ngoài, Trường Mệnh không nói một lời quay về phòng, sau khi nhốt Cốt lan ngoài cửa mới nói: “Về phòng cô ngủ đi.” Tiếp đó nến trong phòng tắt đi. Cốt lan biết, Trường Mệnh đã đi ngủ.

Nàng lấy ngón tay chọc lên cửa phòng, nhưng cũng không dám gây ra tiếng động đánh thức Trường Mệnh, quay người ngồi xuống đất, ngoẹo đầu tựa lên cửa, nhìn mặt trăng Ty Mệnh vẽ trên trời thở dài.

Tính tình của chủ nhân sao đột nhiên trở nên quái lạ như vậy. Nhưng mà không sao, quái lạ thì quái lạ, nàng sẽ nhường chàng.

Cốt lan tựa cửa nhắm mắt, dần dần cũng ngủ đi.

Nàng không biết, khi hơi thở nàng đều đặn, vào lúc đêm khuya, cửa bỗng hé mở. Trường Mệnh từ trong phòng bước ra, dừng trước mặt Cốt lan, nhìn dáng nàng ngủ bất lực lắc đầu, Trường Mệnh đưa tay, hào quang lưu chuyển trên đầu ngón tay, ánh sáng trắng bay quanh người Cốt lan, tựa như một miếng vải bọc lấy nàng. Hành động này rõ ràng khiến Cốt lan ngủ thoải mái hơn nhiều, nàng cọ đầu vào tường, điều chỉnh tư thế ngủ, tiếp tục chìm đắm trong giấc ngủ say, không hề hay biết chuyện Trường Mệnh làm với mình.

Trường Mệnh lẳng lặng nhìn nàng một lúc rồi lại về phòng.

Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, đến khi Trường Mệnh bắt đầu dần thích ứng với sự tồn tại của Cốt lan, Trường Sinh bỗng nhiên lại gây chuyện…

Nàng rời khỏi Vạn thiên chi khư ...

“Làm sao nó ra được?” Ty Mệnh vừa gặm đùi gà vừa hỏi Trường Mệnh, “Tối qua mẹ vẫn còn đang ngủ mà, ầm một tiếng là đi, động tác của tiểu nha đầu cũng nhanh thật.”

Trường Uyên cười nhẹ: “Tính tình nha đầu đó khi nóng vội hệt như nàng.”

“Nó vẫn luôn nghiên cứu trận pháp của Ma tôn.” So với thái độ thản nhiên của cha mẹ, Trường Mệnh lại lo lắng sốt ruột hơn nhiều, “Trước đây mãi không thành công, mấy hôm nay không biết tại sao đột nhiên có tiến triển thần tốc…” Chàng vừa dứt lời, bên cạnh truyền tới một giọng nói.

“Là ta nói cho cô ấy biết.”

Trường Mệnh im lặng, quay đầu nhìn Cốt lan.

Cốt lan cơ hồ đứng tựa vào Trường Mệnh, “Cô ấy là muội muội của chủ nhân, có chuyện gì ta đương nhiên sẽ giúp cô ấy, ta từng hầu hạ bên cạnh Ma Tôn, biết một ít thuật pháp của hắn nên đã cho cô ấy biết cách.”

Trường Mệnh hơi giận: “Sao cô có thể cho nó biết những chuyện này, từ nhỏ nó đã không lo học pháp thuật, toàn học những thứ bàng môn tả đạo, bây giờ lại rời khỏi Vạn thiên chi khư, thói đời bên ngoài hiểm ác, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao? “

Cốt lan ngây người, tiếp đó cúi đầu: “Chủ nhân nói phải, Cốt lan sai rồi.”

Nghe Cốt lan nói vậy, nhất thời Trường Mệnh cũng cảm thấy có lỗi, chàng thoáng im lặng, giọng dịu đi: “Không phải ta trách cô…”

Ánh mắt Ty Mệnh đảo qua đảo lại giữa hai người, ném xương gà đã gặm sạch đi nói: “Ồ, nha đầu Trường Sinh kia đúng là khiến ta không yên tâm. Hay là vậy đi” Ty Mệnh đứng dậy, vỗ vỗ vai Trường Mệnh, “Con cũng ra ngoài chăm sóc cho Trường Sinh đi.”

Trường Mệnh sửng sốt: “Mẹ?”

Ty Mệnh không nhìn chàng, chỉ quay đầu nhìn Trường Uyên: “Trường Uyên, chàng thấy sao?”

Trường Uyên chỉ cười ôn hòa: “Nghe theo nàng hết.”

Trường Mệnh còn muốn nói, nhưng Ty Mệnh đã vừa đuổi vừa đẩy chàng ra ngoài: “Kêu Cốt lan chỉ cách cho con đi, muội muội con đi được, con có bản lĩnh hơn nó, nhất định cũng đi được. Nếu thế giới bên ngoài đẹp thì đừng nhớ mẹ và cha con, đi thong thả, không tiễn nhé.”

Cửa viện đóng lại, Trường Mệnh dở khóc dở cười bị nhốt bên ngoài.

Trường Mệnh gõ cửa mấy cái, không thấy Ty Mệnh mở cửa, chàng cao giọng nói: “Mẹ, con sẽ đưa Trường Sinh về.”

“Thôi đừng.” Ty Mệnh bên trong vội nói, “Con muốn về thì tự về là được, muội muội con không muốn về thì con đừng hại nó.”

Trường Mệnh máp mấy môi, chàng biết tính tình Ty Mệnh, lập tức không nói thêm nữa, quay đầu nhìn lại, Cốt lan vẫn đứng áp sát sau lưng chàng. Trường Mệnh bất lực: “Cô có biết trận pháp Trường Sinh ra ngoài vẽ thế nào không?”

Cốt lan gật đầu.

“Đi thôi.”

Nhìn Trường Mệnh ngoài viện hóa thành một luồng sáng trắng biến mất trên bầu trời Vạn thiên chi khư, Ty Mệnh quay vào trong sân ngồi xuống: “Đúng là không biết rốt cuộc tên tiểu tử này giống ai, sao lại học được cái vẻ cứng nhắc bảo thủ đó.”

Trường Uyên cười nhấp một ngụm trà: “Cho chúng ra ngoài như vậy nàng yên tâm sao?”

“Chỉ lo một điều thôi, có khi Thiên đế sẽ sinh sự với chúng, nhưng chắc chắn Mạch Khê không để Thiên đế giết chúng đâu, hơn nữa chẳng phải Hoa lan nhỏ ở bên ngoài sao, bây giờ nhất định nó đã thành đôi vớỉ Ma Tôn rồi, có Chiến Thần và Ma Tôn chống lưng cho con, có khi Thiên đế mới phải lo đó.” Ty Mệnh khựng lại, “Nói ra thì người làm cha như chàng sao lại không tự tin vậy?”

“Có bản lĩnh ra khỏi Vạn thiên chi khư, chúng giỏi hơn ta năm xưa.”

Ty Mệnh thoáng im lặng rồi hỏi: “Trường Uyên, chàng muốn ra ngoài xem thử không?”

Trường Uyên đặt ly trà xuống, vuốt tóc Ty Mệnh: “Ta có nàng là đủ rồi.”

Trường Mệnh và Cốt lan đã ra khỏi Vạn thiên chi khư. Trường Mệnh dùng khí tức thăm dò khắp Thiên giới trước, trên người chàng và Trường Sinh đều có khí tức của Thần long, cho dù cách xa vạn dặm cũng có thể phát giác được.

Nhưng cho dù là vậy, Trường Mệnh cũng không thăm dò được khí tức của Trường Sinh ở Thiên giới, nghĩ rằng có thể nàng đã xuống Hạ giới, Trường Mệnh chau mày.

Trường Mệnh đi tới phía trước một bước, Cốt lan phía sau cũng bước theo.

Chàng khẽ khựng lại, quay đầu nhìn Cốt lan: “Hiện giờ đã ra khỏi Vạn thiên chi khư, cô cũng không còn là một pháp khí đơn thuần, nếu đã hóa linh thì cô tự đi đi.”

Cốt lan nghe chàng nói vậy thì sửng sốt: “Chủ nhân không cần ta nữa sao?”

“Không phải là cần hay không...” Thấy trong đôi mắt lóng lánh trong suốt của Cốt lan dần trở nên buồn bã, Trường Mệnh cũng không nói tiếp được, chàng khựng lại, dịu dàng nói, “Cô đã hóa linh, có chân của mình, đương nhiên phải đi tới nơi cô muốn, nghiêm túc tính lại thì ta cũng không phải chủ nhân cùa cô, cô không cần ở bên cạnh ta.”

“Nơi có chàng chính là nơi ta muốn đi.”

Cốt lan nói rất kiên định, Trường Mệnh nhìn nàng im lặng hồi lâu, nhưng hai người còn chưa kịp nói rõ chuyện này, ở chân trời bỗng truyền tới giọng thiên binh: “Trong Vạn thiên chi khư lại có người ra ngoài!”

“Mau đi bẩm báo Thiên đế!”

Trường Mệnh nhíu mày, chữ “Đi” còn chưa kịp nói đã thấy trên người Cốt lan bên cạnh có hai luồng sát khí giết về phía thiên binh trong không trung, một người trúng chiêu rơi xuống, người còn lại thấy vậy kinh hoàng thất sắc.

Trong mắt Cốt lan cuộn lên sát khí, vốn còn định tiếp tục ra tay nhưng Trường Mệnh đã kéo cổ tay nàng, hóa thành một luồng sáng trắng đi thẳng xuống Hạ giới.

Trường Mệnh đi rất nhanh, mới chỉ nửa khắc đã đáp xuống Hạ giới. Bốn phía cây cỏ um tùm, nước chảy róc rách, nghiễm nhiên đã tới Nhân giới.

“Sao lại dễ dàng ra tay như vậy?” Vừa đứng vững, Trường Mệnh nói với Cốt lan, “Chúng ta từ Vạn thiên chi khư ra, không thể quá ngông cuồng.” 

Ánh mắt Cốt lan chăm chăm nhìn bàn tay Trường Mệnh đang nắm cổ tay mình, ánh mắt nàng như một cây đinh, chẳng mấy chốc, Trường Mệnh bèn phản ứng lại, lập tức buông tay nàng ra, hắng giọng mấy tiếng. Cốt lan ngẩng đầu, nhìn Trường Mệnh cong mắt cười: “Cốt lan thích tiếp xúc với chủ nhân, sẽ có hơi ấm truyền vào trong cơ thể.”

Lời này khiến Trường Mệnh đỏ mặt, chàng lại ho mấy tiếng, lời chỉ trích vừa rồi hoàn toàn bị quên mất.

Chàng lui về phía sau, muốn kéo giãn khoảng cách với Cốt lan, nhưng chàng lui về phía sau mấy bước, Cốt lan bèn tiến tới mấy bước, đến cuối cùng lưng Trường Mệnh đụng vào một cái cây, không thể lui nữa, chàng đưa tay ra, đẩy Cốt lan ra mấy bước:

“Đừng... đừng lại gần như vậy”

Nghe thấy câu này, Cốt lan hiển nhiên hơi hụt hẫng, đôi mắt nàng khé cụp xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Được rồi.”

Trường Mệnh thở phào, chàng bước tới phía trước, nhưng chẳng qua chỉ đi có hai trượng, trong lúc bước đi cánh tay lại chạm vào một bờ vai. Là Cốt lan cứ cắm đầu đi, va phải chàng lúc nào không hay biết.

Bước chân Trường Mệnh khựng lại, quay đâu nhìn nàng, Cốt lan lại tội nghiệp lui ra xa, uất ức ẩn giấu trong mắt khiến lòng Trường Mệnh phát sinh ra một cảm giác nhưng chẳng biết là gì…

Nhưng mà... Tại sao chàng lại không biết đó là cảm giác gì?

Ra khỏi khu rừng, Trường Mệnh vào một thôn trang nhỏ, trên đường đi, chàng và Cốt lan thu hút không ít ánh mắt, nhìn những người sống này, trong lòng Trường Mệnh bỗng lại xuất hiện một cảm giác khác.

Đây đều là người thật, trời sinh trời nuôi, có cơ thể máu thịt, có thể vào Minh phủ, biết ăn ngũ cốc, không giống những người Ty Mệnh vẽ ra.

Mỗi người đều từng trải qua vô số việc và có cuộc sống của riêng mình, cuộc sống của mỗi người đều là một câu chuyện sống động. Cuộc sống của họ khác với cuộc sống của “người” trong Vạn thiên chi khư.

Thấy Trường Mệnh đứng ngoài sân viện nhìn một phụ nhân cõng con phơi y phục, Cốt lan không khỏi lấy làm lạ: “Chủ nhân?”

Lúc này chàng sực tỉnh: “Đi thôi.”

Bỗng nhiên chàng cũng muốn hiểu về thế giới bên ngoài này nhiều hơn…

Trường Mệnh lờ mờ thăm dò được phương hướng của Trường Sinh. Nha đầu này đi về phía Bắc.

Trường Mệnh không suy nghĩ, lập tức khởi hành về phía Bắc.

Dọc đường Trường Mệnh thăm dò tin tức, phía Bắc đang mất mùa, dọc đường có không ít dân lưu lạc và nạn dân, cả vùng phía Bắc hỗn loạn, yêu quái cũng trà trộn vào, có yêu quái bị khí tức của Thần long thu hút, vì đối với chúng, đây là khí tức để nâng cao yêu lực chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Ngoài yêu quái, còn có người của Ma giới trà trộn kích thích cảm xúc của nạn dân, mượn cớ tụ tập sức mạnh đen tối trong lòng người phàm.

Trường Mệnh không lo Trường Sinh bị yêu ma ức hiếp, chàng chỉ sợ tính Trường Sinh đơn thuần, sẽ bị chúng mê hoặc...

Trường Mệnh nhíu mày, nghĩ đến xuất thần, trên đường có người y phục lam lũ xông thẳng về phía chàng, Trường Mệnh ở trong Vạn thiên chi khư đã quen, phản ứng đầu tiên không phải là đề phòng mà suy nghĩ động cơ của người này, nhưng trước khi chàng có kết luận, Cốt lan sau lưng chàng đã ra tay, chỉ thấy mặt đất bỗng mọc lên một sợi mây, cành mây bén nhọn như một mũi tên từ dưới bắn lên, trong tích tắc đâm xuyên qua người dó, ghim trước mặt Trường Mệnh.

Trường Mệnh thoáng ngạc nhiên.

“Cốt lan!”

Chàng nghiêm giọng quất lên, Cốt lan cũng giật mình, ánh mắt hoảng hốt không biết làm sao.

“Tại sao cô... “ Chưa dứt câu, Trường Mệnh bỗng cảm thấy phía trước thi thể lờ mờ truyền tới yêu khí.

Là yêu quái...

Lúc này Cốt lan mới nói: “Lúc hắn đến có sát khí, hắn muốn hại chàng...”

Cốt lan vốn rất nhạy cảm với sát khí, nàng vốn là bảo vật rất bảo vệ chủ nhân, tất cả đều là bản năng của nàng, chàng không nên trách nàng.

Trường Mệnh máp mấy môi, trước khi nói xin lỗi, Cốt lan đã lui xa mấy bước, không áp vào cánh tay Trường Mệnh nữa. Nàng cúi đầu nhìn đất, không nói một lời, vành mắt ửng đỏ, tựa như uất ức sắp khóc.

“Ta…”

“Chủ nhân, lên đường thôi “

Trường Mệnh không biết nên nói gì nữa.

Buổi tối hai người đã tới phương Bắc. Có điều vẫn chưa tìm được Trường Sinh, hiện giờ mấy thành lớn ở phía Bắc đều trống như thành ma, ma khí yêu khí trong thành đều nặng, hai người tìm một miếu hoang ở ngoại thành, đốt lửa định ở đây một đêm.

Cốt lan thêm củi vào đống lửa, sau đó một mình ra cửa, ngồi trên bục cửa ôm gói, một mình ngây người nhìn sắc trời tối đen.

Trường Mệnh suy nghĩ rất lâu, sấp xếp vô số lời nói, cuỗi cùng vẫn tới bên cạnh Cốt lan. Chàng nhìn Cốt lan, Cốt lan hiếm khi không đếm xỉa tới chàng, Trường Mệnh sờ mũi, mặt dày ngồi xuống bục cửa.

“Ờ... Hôm nay ta không nên hung dữ với cô. Xin lỗi.”

Cốt lan vẫn không đếm xỉa tới chàng, nàng vốn cũng không phải là bảo vật rộng lượng, nàng đã nhường chàng lâu đến vậy rồi, kết quả đến giờ chàng vẫn coi nàng là một kẻ xấu tùy tiện hại người.

Rõ ràng... nàng chỉ muốn bảo vệ chàng, không hề muốn chàng bị thương.

Trường Mệnh vốn không biết xin lỗi an ủi thế nào, gặp phải đãi ngộ lạnh nhạt như vậy, chàng nhất thời bí lối, trong lòng cũng cười khổ. Thường ngày Cốt lan một tiếng chủ nhân hai tiếng chủ nhân, nhưng làm gì có người hầu nào bị mắng một câu đã bắt chủ nhân đuổi theo xin lỗi chứ!

Chàng thở dài, lại nói: “Nếu cô giận ta thật, ngày mai cô có thể đi, vẫn là câu đó, cô tự có...”

Lời tuy vẫn còn nhưng Cốt lan cũng quay đầu nhìn chàng.

Có điều trong đôi mắt đầy lệ: “Chàng hung dữ với ta, còn muốn đuổi ta đi sao?”

Trường Mệnh nhìn từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuổng, cảm thấy lương tâm như bị chỉ trích, khiến chàng vô cùng hốt hoảng không biết làm sao, nhưng lại không tìm được bất kỳ nguyên do nào để hốt hoảng.

“Ta ta ta...” Ngoài lúc nhỏ nhìn thấy Hoa lan nhỏ, đã rất lâu Trường Mệnh không lắp bắp như vậy, “Ta…” Thậm chí lúc nhỏ nhìn thấy Hoa lan nhỏ, chàng cũng chưa từng hoảng hốt không biết làm sao như bây giờ, “Ta không có ý đó.”

Cốt lan không khóc thành tiếng, nàng hiểu được khóc trước mặt Trường Mệnh hình như là một chuyện mất mặt, vậy là nàng lẳng lặng quay đầu, lấy tay áo chùi nước mắt, chùi như vậy khiến mắt nàng càng đỏ hơn.

Trường Mệnh thấy vậy lòng càng rối loạn.

Chàng chỉ nhớ lúc trước Cốt lan từng nói với chàng, tiếp xúc với chủ nhân sẽ khiến nàng vui,vì có hơi ấm truyền vào trong cơ thể.

Trường Mệnh bèn trở người, khom xuống trước mặt Cốt lan, đưa tay ra, lòng bàn tay thoáng do dự trong không trung, nhưng cuối cùng vẫn đặt lên mặt Cốt lan, chàng dùng ngón cái nhẹ nhàng chùi nước mắt đang chảy trên mặt nàng.

Sau đó nhìn dáng vẻ nàng cười khổ: “Ta nói sai rồi. Cô nói đi, muốn ta làm gì ta đều đồng ý.”

Cốt lan nhìn chàng, Trường Mệnh cũng nhìn nàng.

“Ta muốn ngủ chung với chủ nhân.”

Tay Trường Mệnh trên mặt Cốt lan cứng đờ.

“Chuyện này... “

“Không được sao... “

Trường Mệnh chỉ biết cười khổ: “Được...” Chàng cam phận gật đầu, “Được.”

Tối đó, Trường Mệnh thật sự ngủ chung với Cốt lan, nàng nắm tay chàng, áp lên ngực chàng, tựa như bảo vệ báu vật quý giá nhất, hơi thở đều đặn vang lên bên tai Trường Mệnh. Chàng nhìn gương mặt Cốt lan đang ngủ, lòng thầm nói, thật ra cho nàng ngủ chung với mình cũng không phải chuyện gì to tát.

Sau này cứ làm vậy đi...

Còn chuyện hôm nay... Trường Mệnh nghĩ tới yêu quái bị Cốt lan đâm, lòng nghĩ, chàng đọc không ít sách của Ty Mệnh, nhưng dù sao vẫn thiếu hiểu biết về thế giới bên ngoài.

Chàng muốn nhìn thấy nhiều người bên ngoài, biết thêm nhiều chuyện bên ngoài, hiểu thêm về thế giới chàng chưa từng thực sự hiểu biết này.

Hôm sau, Trường Mệnh bèn thăm dò kĩ khí tức của Trường Sinh, nhưng Trường Sinh dường như cũng phát giác được chàng tìm tới, lúc thì chạy Đông lúc lại chạy Tây, nhưng điều này không thể rối loạn tầm nhìn của Trường Mệnh, dù sao đạo hạnh của Trường Sinh vẫn còn kém nhiều so với chàng.

Vậy là tối đó, Trường Mệnh đưa Cốt lan chặn đường Trường Sinh trên đường cái đầy nạn dân.

Lúc này Trường Sinh đang dùng vải đen che đầu, trốn bên cạnh coi như hoàn toàn không thấy Trường Mệnh. Trường Mệnh không khách sáo kéo áo Trường Sinh: “Theo ta về.”

Trường Sinh vùng vẫy một lúc, cuối cùng cũng bỏ cuộc, nàng quay người lại, kêu Trường Mệnh buông tay trước, sau đó nói: “Không dễ gì muội mới ra được, không về đâu.”

Trường Mệnh nhíu mày. Đang định nói, Cốt lan hiển nhiên thân thiện với Trường Sinh hơn, nàng lên tiếng: “Chủ nhân, ta không phản bội chàng, nhưng sự thật không thể vùi lấp, nguyên văn lời Ty Mệnh không phải là kêu Trường Sinh quay về.” Nàng quay đầu nhìn Trường Sinh, “Mẹ cô nói cô không muốn về thì có thể không về, đừng để bị ca ca cô hại.”

Trường Sinh nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên: “Muội biết mẹ thấu tình đạt lý nhất mà! Muội đi đây!”

“Đứng lại.”

Trường Mệnh hét lên, tuy Trường Sinh vẫn không ngừng than thở, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước: “Huynh là cứng nhắc bảo thủ nhất nhà đó.”

“Có mang Nhất Lân kiếm theo bên người không?”

Trường Sinh vỗ vỗ túi Bách bảo bên eo: “Có đây.”

“Đeo bên ngoài đi, khí tức trên người muội rất dễ bị yêu ma dòm ngó, Nhất Lân kiếm do cha luyện, có khí tức của cha, có khi sẽ giúp muội tránh được nhiều phiền phức.” Trường Mệnh nói, “Tuy ta có thể cảm nhận được khí tức của muội, nhưng không biết chỗ muội rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cho muội ba lá bùa, nếu gặp lúc gay go thì đốt bùa cầu cứu ta.” Nói xong, ba lá bùa lấp lánh ánh vàng rơi trên tay Trường Sinh.

Trường Sinh ngây người đón lấy bùa, ngẩng đầu nhìn Trường Mệnh: “Ca ca, huynh bị ai đánh à?”

Trường Mệnh không khách sáo đánh lên đầu Trường Sinh: “Hành sự kị nhất là ngông cuồng. Không được kiêu căng nóng vội, chưa tới lúc cần thiết không được ra tay tổn thương người khác. Nhớ chưa?”

Trường Sinh ngơ ngác gật đầu.

Trường Mệnh xoa đầu Trường Sinh: “Đi đi.”

Lần này Trường Sinh lại không phản ứng kịp: Huynh tới để đưa bùa cho muội thôi sao?”

Trường Mệnh không nói.

“Huynh không quản muội nữa, muội đi nhé? Đi thật đó”

Trường Sinh ngây người nhìn Trường Mệnh một lúc: “Còn huynh thì sao?”

“Ta cũng phải đi khắp nơi.”

Trường Sinh lại ngây người một lúc, sau đó nhìn Trường Mệnh mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Trường Sinh khoanh tay, ngúng nguẩy hành lễ: “Núi xanh không đổi, nước biếc chảy hoài, ca ca, muội đi đây!” Nói xong, nàng quay đầu nhảy nhót trà trộn vào nạn dân, dần dần đi xa.

Cốt lan lẳng lặng đứng sau Trường Mệnh, chàng quay đầu nói với Cốt lan: “Chúng ta cũng đi thôi.”

“Được”

Bước chân Trường Mệnh khựng lại: “Cô không hỏi ta đi đâu sao.”

“Chàng đi đâu tự nhiên ta sẽ đi đó.” Cốt lan nói xong, tựa như hiểu ra, ngẩng đầu nhìn Trường Mệnh, “Lẽ nào... chàng lại muốn đuổi ta đi?”

Trường Mệnh bật cười: “Không đuổi, sau này cô không nói muốn đi thì ta sẽ không đuổi cô đi.” 

Cốt lan lắc đầu: “Ta nói muốn đi chàng cũng không thể đuổi ta đi.”

Trường Mệnh cười thành tiếng: “Được”

Ra ngoài một chuyến chàng mới hiểu được dụng ý của mẹ, Ty Mệnh muốn chàng dùng chân mình đi trên hành trình này, muốn chàng dùng mắt mình nhìn thế giới này, muốn chàng dùng tim mình lĩnh hội thế nào mới là cuộc sống thật sự.

Sau đó có cuộc sống của riêng mình.

Cuộc sống tự mình lựa chọn, không bị bất kỳ ai khống chế.

Bình luận

Truyện đang đọc