MẠC TẦM CA



Khi Tư Đồ Phong vừa nói vừa diễn bên kia, Mạc Lam cũng đã đi vào trạng thái của Nhất Niệm, cô ngồi trên chiếc ghế, nét bần thần lo nghĩ ẩn sau vẻ điềm đạm bình thản, rồi khi càng nghe, cô càng đổ người về phía trước, vẻ chăm chú sốt ruột lắng nghe, rồi hai tay đặt trên gối từ từ bấu chặt vào vải chiếc váy như muốn làm nhàu nát nó trong vô thức.

Sau đó, khi Tư Đồ Phong nói xong lời thoại, cô mở bừng mắt, vẻ sửng sốt, bước đi loạng choạng đá ngã chiếc ghế gây ra tiếng vang nhẹ, tay vịn vào không trung diễn động tác chạm vào bình phong, rồi từ từ bước vào tầm nhìn của Tư Đồ Phong.
Một cử chỉ muốn nắm lấy bả vai rồi lại thôi, một vẻ trầm tĩnh lấy lại và dấu ngay cái thở nhẹ lấy hơi: "Cao tướng quân, những lời ta nói hôm trước mong ngài đừng để bụng, phận nữ nhi nói chuyện vô căn, có gì sơ suất xin ngài bỏ qua, chuyện quốc gia đại sự Mị Châu tin là Cao tướng quân và vua cha có thể chu toàn!"
Qua đôi mắt của Tư Đồ Phong, khi Mạc Lam xuất hiện, một đôi mắt thâm quầng, da trắng nhợt nhạt, một bộ váy xanh lục, nhưng ánh nhìn sắc lạnh, ma mị, điềm đạm không chút xao động, chỉ tiếng ngã của chiếc ghế mới "phản chủ" nói ra sự xao động tâm hồn khi nghe những lời giải bày của vị tướng quân trẻ tuổi.


Tư Đồ Phong không biết ai sẽ là người thích hợp vào vai Nhất Niệm, nhưng qua cái nhìn hồi nãy, hình bóng của cô gái Nhất Niệm đã nhập lại làm một với cô gái trước mặt ngay lúc này.

Trong một tích tắc nào đó, Tư Đồ Phong như cảm thấy mình bị xuyên việt vào bộ truyện này, mình chính là Cao Lỗ còn cô gái đối diện chính là Nhất Niệm, cảm giác đó rất kỳ lạ, khó tả, nhưng đợi khi phát hiện ra, anh đã đứng sững ở trường quay được một lúc.
"Cao tướng quân?" Mạc Lam không chắc về trạng thái lúc này của Tư Đồ Phong, cất lời hỏi thăm.
Tư Đồ Phong hơi lúng túng, đỏ mặt vì sự mất tập trung của mình, đang định gọi đạo diễn cắt phim, thì đạo diễn ra hiệu cho tiếp tục.
"Công..

chúa.." Lúc này quả thật là anh diễn đúng theo trạng thái của mình lúc này, ngượng ngùng, luống cuống chân tay.
"C..

ắ..

t!" Đang lúc mọi người đang chú tâm theo dõi diễn biến câu chuyện, một giọng nói lanh lảnh vang lên, xóa tan bầu không khí nhập vai đang tiến triển thuận lợi vượt quá mong mỏi này.

Mọi người nhìn sang phía phát ra tiếng nói, là Vũ Ly Tuyết! Cô lại xuất hiện một cách phô trương và bày vẻ như mọi khi.
Ông đạo diễn mập hơi cau mày, tỏ vẻ khó chịu đứng lên hỏi: "Ly Tuyết, hôm nay cô đến trường quay làm gì? Sao lại hô cắt như vậy?"
Cô mỉm cười đỏng đảnh trả lời: "Đạo diễn, ông làm vậy là không công bằng rồi! Thử vai thì phải có sự so sánh lựa chọn mới thật sự gọi là thử vai.

Chỉ một mình cô ta diễn thì làm sao biết được ai tốt ai không tốt chứ, đúng không nào?"
"Vậy ý của cô là muốn như thế nào?" Ông cố gắng kìm nén tâm tình, nể mặt người đứng đằng sau cô, nên cho dù có không thích, ông cũng ráng vuốt mặt nể mũi, để không có điều gì đáng tiếc xảy ra.

Trong khi đó Tư Đồ Phong đã triệt để phớt lờ Vũ Ly Tuyết, nhìn ra nơi khác để tỏ ý ngán ghét cô đến cùng cực.
"Tôi cũng sẽ diễn phân đoạn này, mà ở đoạn tiếp theo, sau đó tới lượt cô ta diễn, rồi mọi người đưa ra nhận xét, xem ai diễn tốt hơn!" Vũ Ly Tuyết không ngần ngại bày tỏ thái độ của mình đối với Mạc Lam, vì biết cô gái này chẳng có ai đỡ đầu, không việc gì phải e dè sợ hãi.
Mặc dù không thích cô gái Mạc Lam này, như Vũ Ly Tuyết phải công nhận một điều rằng cô gái này rất có khiếu diễn xuất, từ biểu cảm nét mặt, cử chỉ, lời nói, hành động phân bố hợp lý chi tiết, một chút phân tầng cảm xúc cũng không bỏ sót, hoàn toàn trải đều hết mọi phút diễn xuất.

Ngay cả bản thân cô mặc dù không muốn thừa nhận, cũng cảm thấy Mạc Lam rất thích hợp với vai Nhất Niệm.
Tuy nhiên, Vũ Ly Tuyết rất thông minh, cô biết mình không phát huy cảm xúc được như Mạc Lam, nhưng cái cô có là được đào tạo bài bản, cộng với việc quan sát tính cách nhân vật qua cách thể hiện của Mạc Lam, cô chỉ cần xuôi theo cách diễn đó, thế nào đạo diễn cũng đứng về phía cô mà chọn cô thôi! Cô biết con át chủ bài của mình là đâu, sự tự tin về nó luôn giúp cô gặp nguy hóa lành rất nhiều lần, lần này cũng sẽ không ngoại lệ!

* * *
Mạc Lam theo sự sắp xếp của đạo diễn lui về phía sau, nhường chỗ cho Vũ Ly Tuyết trong sự tiếc nuối của nhiều người.

Không phải không có người thấy rõ âm mưu của Vũ Ly Tuyết mà bức xúc thay cô, nhưng đứng trước hiện thực cuộc sống, khi lòng nhiệt tình phải trả giá thì người ta luôn chọn cho mình sự im lặng bảo toàn bản thân.

Ngay cả bản thân Tư Đồ Phong dù thẳng thắn bày tỏ quan điểm không thích làm việc chung cũng phải nhượng bộ đóng chung cảnh với cô, thì những người khác cũng đành xuôi theo thời cuộc mà thôi.
Từ khi đạo diễn và mọi người có quyết định tức thời này, Mạc Lam không lấy làm ngạc nhiên, cũng chẳng bận tâm nhiều về vấn đề này.

Trong lòng cũng có chút buồn bực, nhưng nhanh chóng thay vào đó là sự tập trung toàn tâm toàn ý quan tâm, học hỏi cách diễn xuất sống động trước mắt.
* * *.


Bình luận

Truyện đang đọc